Chương 1430 Cái gọi là hạo kiếp, hiện thực giảng đạo (2)
Hai người hàn huyên vài câu, Kim Diệu Y tiếp tục ngộ kiếm.
Khương Nghĩa thì ngồi bên bờ ao nhỏ tĩnh toạ, tâm tư lại bay đến kiếp nạn mà Bạch Kỳ nói tới.
- Yêu Đế, đừng để ta thất vọng, hi vọng ngươi có thể để cho ta nhận rõ ràng thực lực của mình.
Trong mắt Khương Nghĩa tràn đầy nhuệ khí, hắn cũng không chỉ là Đại La Thần Tướng, trong tay hắn còn có một thanh Đại Đạo thần binh.
Hắn quá cần một trận đại chiến nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề.
Vào lúc giữa trưa, mặt trời chiếu cao.
Khương Trường Sinh ngồi bên trong thạch đình giữa sườn núi, thưởng thức đấu pháp trong núi, trên núi đều là Tu Tiên giả đang xem chiến, thỉnh thoảng có người khen hay. Những người tu tiên này mạnh nhất bất quá chỉ là Thái Ất Địa Tiên, xem như Tu Tiên giả tầng dưới chót Đại La tiên vực, bọn hắn cũng có giang hồ cùng chuyện xưa của mình.
Khương Trường Sinh còn thật thích loại tập tục này, có lẽ là bởi vì biết được không đủ nhiều, ngược lại để những người tu tiên này ít đi kính sợ, có thể càng thoải mái là chính mình.
Vòng tầng Tiên Đế, Đại La bởi vì quan hệ rắc rối phức tạp, người người đều mang mặt nạ, nhìn như tương kính như tân, kì thực như giẫm trên băng mỏng.
- Vị đạo hữu này tựa hồ một thân một mình đến đây?
Một tiếng nói mỹ diệu truyền đến, chỉ thấy một nữ tử mang mạng che mặt đi tới, nàng một thân áo xanh, hiển lộ ra mặt mày rất kinh diễm, hai mắt càng giống như ngậm lấy thu thuỷ.
Khương Trường Sinh mỉm cười nói:
- Không sai.
Nữ tử che mặt nghe xong, bắt đầu tự giới thiệu, hàn huyên cùng Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh cũng không có từ chối, hai người tùy ý trò chuyện.
Nửa canh giờ sau, Khương Trường Sinh mất đi hứng thú đối với đấu pháp nơi này, đứng dậy cáo từ.
- Đạo hữu, ta thấy khí độ ngươi bất phàm, có từng nghe tới Thần Kiếm thánh giáo?
Nữ tử che mặt vội vàng hỏi, nghe vậy, Khương Trường Sinh lắc đầu, hai bước đã tan biến ở trước mắt nàng.
Con ngươi nàng co rụt lại, thầm nghĩ thật nhanh.
Người này quả nhiên là đại năng.
Đáng tiếc, nàng bỏ qua cơ hội.
Ở nhân gian hành tẩu ngàn năm sau, Khương Trường Sinh trở lại bên trong Tử Tiêu cung.
Bạch Kỳ lúc này chào đón, hỏi:
- Chủ nhân, nếu như Yêu tộc cùng Nhân tộc khai chiến, có thể lưu Yêu tộc một chút hi vọng sống hay không?
Yêu Đế bành trướng dã tâm, đã không nghe nàng thuyết phục, nàng đã bắt đầu chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
- Thiên Đạo chi tranh, thuận theo tự nhiên đi, trừ phi đi đến mức độ nguy hại Thiên Đạo, bằng không ta sẽ không xuất thủ, đến nỗi nhân tộc, nếu như thủ không được địa vị của mình, bị thay thế cũng là gieo gió gặt bão.
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói, sau đó đi đến Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, ngồi xuống.
Bạch Kỳ nghe xong, thầm nghĩ:
- Nói là gieo gió gặt bão, đoán chừng cũng nhiều nhất là để nhân tộc tạm thời rơi xuống.
Nàng sẽ không cho rằng yêu tộc thật có thể thay thế nhân tộc.
Nguyên nhân rất đơn giản, Đạo Tổ là người.
Bạch Kỳ tuy là yêu, nhưng ở trong mắt nàng, Khương Trường Sinh quan trọng hơn yêu tộc.
Bất quá có câu nói này của Khương Trường Sinh, nàng có thể cho yêu tộc đi quậy phá, ít nhất yêu tộc sẽ không hoàn toàn biến mất.
Bạch Kỳ thấy Khương Trường Sinh còn chưa bắt đầu tu luyện, thế là tiến tới, cảm khái nói:
- Chủ nhân, Tiên đạo càng lúc càng lớn, mong muốn hoàn toàn tưởng khống, quá khó khăn, thế cục sau này sợ là liền Thiên Đình đều khó mà khống chế.
Khương Trường Sinh cũng nhìn thoáng được, nói:
- Đây không phải chuyện tốt à, chỉ có cạnh tranh, mới có thể thúc đẩy Tiên đạo không ngừng tiến lên, đứng tại Thiên Đạo góc độ nhìn lại, ngươi không có khả năng chiếu cố đến mỗi một vị sinh linh, càng không khả năng đi cứu vớt mỗi một vị sinh linh, ngươi chỉ chỉ để ý đại thế.
Thiên Đạo vô tình, chúng sinh hữu tình, hữu tình liền sẽ có thiên vị, có thiên vị liền sẽ có bất công.
Bạch Kỳ nghiêm túc nghe, cũng cảm giác mình quá lo xa, bây giờ không phải là thời kỳ đầu của Tiên đạo, nàng không thể lại cảm giác mình có thể chưởng khống hết thảy.
- Chủ nhân, Đại Thiên thế giới cũng có một chuyện xưa, nghe nói có một vị tự xưng Thiên Tôn tồn tại, đang đi khắp nơi khiêu chiến đạo thống, mặc dù khoảng cách Tiên đạo xa xôi, nhưng tin tức thông qua các đạo thống khác đã truyền đến, uy danh ngài ở hư không vang dội như vậy, ta lo lắng Thiên Tôn sẽ đến khiêu chiến ngài.
Bạch Kỳ đột nhiên nhớ tới cái gì, nghiêm túc nói.
Khương Trường Sinh bấm ngón tay tính toán, không tính được tới Thiên Tôn, người kia tựa hồ có một loại nào đó chí bảo hộ thể.
Hắn không thể không vận dụng hương hỏa diễn toán.
"Cần tiêu hao 49,000 vạn Thiên Đạo giá trị hương hỏa, có tiếp tục hay không?"
Rất mạnh, cái này gần như là cực hạn của Vĩnh Hằng Thần Cảnh, còn mạnh hơn Chu Quái thần tôn, khó trách có thể đi khắp nơi khiêu chiến đạo thống.
Khương Trường Sinh cũng rất chờ mong Thiên Tôn có thể tới, khiến cho hắn chuyển động gân cốt.
- Vậy cứ để cho hắn tới đi.
Khương Trường Sinh lên tiếng, sau đó nói:
- Ta chuẩn bị giảng đạo, ngươi chuẩn bị một chỗ đạo tràng, bố trí xong ta lại báo cho chúng sinh.
Nghe vậy, ánh mắt Bạch Kỳ sáng lên, gật đầu đồng ý, nàng quay người đi làm việc.
Nói đến đây, Khương Trường Sinh lần đầu tiên giảng đạo cho chúng sinh trong hiện thực, Bạch Kỳ có thể tưởng tượng đến chuyện này sẽ tạo thành động tĩnh lớn như thế nào, tất nhiên sẽ trở thành truyền thuyết thần thoại tuyên cổ không quên.
Trong lòng Khương Trường Sinh còn có một ý nghĩ, quyết định gia tăng điểm tặng thưởng cho Đại La tiên vực.