← Quay lại trang sách

Chương 1437 Đại Đạo chân chính (2)

Hắn lúc này nhìn về phía hư không.

Người kia đang ở ngoài lĩnh vực Tiên đạo, đang đứng ở phía trên một cánh cửa lớn ngoài tinh không, cửa lớn tinh không này chính là do Thiên Đình sáng tạo, bản thân ẩn chứa năng lực truyền tống, toàn thân như tinh vân màu đỏ ngưng tụ mà thành, nhưng dung nạp ngàn tỉ sinh linh cùng nhau truyền tống.

- Đây là đang chờ ta?

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, theo ánh mắt của hắn tới gần đối phương, đối phương đột nhiên mở mắt nhìn thẳng hắn, vững chắc suy đoán của hắn.

Người này chính là Thiên Tôn!.

Thiên Tôn đứng ở trên cửa lớn tinh không, khoanh tay hướng ánh mắt về phía Khương Trường Sinh, nhẹ nhàng vẫy vẫy, ý vị khiêu khích mười phần.

Khương Trường Sinh nhíu mày, thật là hung hăng càn quấy.

Phòng ngừa có bẫy, Khương Trường Sinh lại tiếp tục tiến hành hương hỏa diễn toán, xác định không có Vĩnh Hằng Thần Tôn khác hoặc tồn tại mạnh hơn ẩn núp, hắn lúc này lách mình đi vào trước cửa lớn tinh không.

Chí Dương thần quang như hạo nhật treo lơ lửng ở trước mặt hắn, Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa lóng lánh thần quang, Thiên Tôn chỉ có thể nhìn thấy thân hình Khương Trường Sinh, không nhìn thấy hình dáng hắn, cái này khiến hắn nhíu mày.

Đối phương rất mạnh.

Thậm chí có thể dùng cao thâm mạt trắc để hình dung.

Thiên Tôn không có hoảng sợ, ngược lại càng thêm phấn chấn, hắn quả nhiên không có chọn sai đối thủ, Tiên đạo Đạo Tổ chính là tuyệt đỉnh thần tôn.

- Tiên đạo Đạo Tổ, ngươi đã đạp vào con đường Đại Đạo tuyệt đỉnh?

Thiên Tôn mở miệng hỏi.

Khương Trường Sinh trả lời:

- Ta không biết như thế nào là Đại Đạo tuyệt đỉnh, cũng không biết ngươi là lai lịch ra sao, có mục đích gì.

Nhân quả chi đạo của hắn tuy mạnh, nhưng còn ‌không thể hoàn toàn thấy rõ Đại Thiên thế giới.

Thiên Tôn hăng hái cười to nói:

- Bản tôn chính là Thiên Tôn, ngàn vạn năm trước bước vào con đường Đại Đạo tuyệt đỉnh, chiến thắng một trăm vị tuyệt đỉnh thần tôn, sẽ đạt được Đại Đạo tán thành, ngươi chính là một trong đối thủ bản tôn nhận định, tuyệt đỉnh thần tôn chính là tồn tại cực hạn trong Vĩnh Hằng Thần Tôn, thậm chí thực lực vượt qua cảnh giới, Đạo Tổ, ngươi có thể tuỳ tiện trấn áp Chu Quái thần tôn, đã chứng minh thực lực của ngươi, bất quá ngươi không biết Đại Đạo tuyệt đỉnh, nói rõ Đại Đạo không có tán thành ngươi, có lẽ ngươi không nên sáng lập Tiên đạo, chết đi thì nên mất đi, chớ còn cưỡng cầu gì hơn.

Khương Trường Sinh nghe xong, không khỏi hỏi:

- Chẳng lẽ Thiên Tôn nhận biết Tiên đạo?

- Đó là tự nhiên, Đại Đạo lâu đời, từ xưa đến nay, tồn tại qua Chúa Tể ba ngàn Đại Đạo đạo thống, Tiên đạo chính là một trong số đó, nhưng Tiên đạo sớm đã hủy diệt, bản tôn cũng chỉ là nhìn thấy qua chữ Tiên trong một chỗ di tích cổ, Đạo Tổ, ngươi hẳn là đạt được truyền thừa của Tiên đạo, mong muốn khôi phục Tiên đạo, không cần thiết, trong Đại Thiên thế giới, cũng không chỉ là ngươi đạt được truyền thừa của Chúa Tể đạo thống, nhưng không có người thành công, Chúa Tể đạo thống hủy diệt chính là do Đại Đạo làm ra, Đại Đạo chân chính cũng không phải tràn ngập ở trong quy tắc hư không, đây chẳng qua là sinh linh biếu tặng cho Đại Đạo thôi.

Thiên Tôn dùng một loại ngữ khí không rõ ràng nói, Khương Trường Sinh nghe được bắt đầu lo lắng.

Thì ra Tiên đạo xác thực đã Chúa Tể qua Đại Thiên ‌thế giới, mà Tiên đạo đi đến mạt lộ cũng không phải ngẫu nhiên, từ nơi sâu xa tự có thiên số của Đại Đạo, cũng có đạo thống mạnh mẽ khác gặp phải qua kiếp nạn này.

Cái này khiến hắn sinh ra‌ càng nhiều liên tưởng về bản thân Đại Đạo.

- Truy cầu đạo thống là sai! Đám sinh linh chúng ta chỉ cần làm bản thân lớn mạnh là được, Đạo Tổ, để bản tôn lĩnh giáo sự cường đại của ngươi, ngươi sẽ nhìn xem bản tôn đạp vào Đại Đạo tuyệt đỉnh.

Thiên Tôn cười đến hung hăng ngang ngược, ba sợi thần khí phía sau hắn bùng nổ, trùng kích chân trời hư không.

Khương Trường Sinh biết được một trận chiến này là không thể tránh né, vừa hay thử một chút Thiên Tôn có thể mang đến cho hắn sinh tồn ban thưởng hay không.

- Là diễn một thoáng, hay là trực tiếp đè chết?

Trong lòng Khương Trường Sinh có chút xoắn xuýt, thuận thế chờ đợi Thiên Tôn phát động thế công.

Chỉ thấy Thiên Tôn thả người vọt lên, một cước đạp tới Khương Trường Sinh, một cước này mang theo khí thế đạp diệt Đại Đạo, toàn bộ hư không vỡ nát, vô số Đại Đạo linh khí mãnh liệt cuốn tới, giờ khắc này, các Đại La ở phía xa Đại La tiên vực còn chưa tan đi dồn dập động dung, cùng nhau quay đầu nhìn về phía hư không.

Chu Quái thần tôn ở chỗ sâu trong rừng cây đột nhiên đứng dậy.

- Cỗ khí thế này là…

Ầm ầm.

Đại Đạo linh khí điên cuồng phun trào, sinh ra tiếng nổ vang tràn khắp Đại Đạo, toàn thân Thiên Tôn bị thần khí ba màu lượn lờ trừng lớn hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.

Toàn lực của hắn đạp mạnh, lại bị Đạo Tổ dùng một ngón tay cách không đè lại.

Hắn điều động thần lực của bản thân, căn bản không có cách tiến lên, Đạo Tổ giống như Đại Đạo, không thể rung chuyển.

Ánh mắt Thiên Tôn rơi vào trên mặt Khương Trường Sinh, khoảng cách gần như vậy, hắn vẫn không có pháp thấy hình dáng của Khương Trường Sinh, nhưng Tạo Hóa Quy Nguyên Quan khiến cho gương mặt của Khương Trường Sinh tản ra nhuệ khí khó tả.

Đó là một cỗ nhuệ khí bễ nghễ hết‌ thảy.

Thiên Tôn đột nhiên lách mình né tránh, một‌ lần nữa trở lại trên cửa lớn tinh không.

Hắn chẳng qua là ra một kích, hư không tối tăm trở nên tái nhợt, khắp nơi hiện đầy mảnh vỡ không gian, như là mặt kính bị phá toái, trong hư không xuất hiện một trận mưa to lớn vô biên.

Khương Trường Sinh mở miệng nói:

- Nếu như Đại Đạo tuyệt đỉnh chẳng qua là trình độ như vậy, ta khuyên ngươi, từ bỏ con đường này thì hơn.