← Quay lại trang sách

Chương 1436 Đại Đạo chân chính (1)

Đại bộ phận đặt câu hỏi đều rất đơn giản, không quan hệ gì với tu hành cụ thể, nhưng có mấy lời do Đạo Tổ nói, càng có thể làm cho kẻ nghe đạo quyết đoán.

Bảy ngày sau.

Khương Trường Sinh cắt ngang các Đại La truy vấn, nói:

- Nên để mọi người dưới núi đặt câu hỏi, chư‌ vị cũng nghe một chút hoang mang của chúng sinh đi.

Nghe vậy, các Đại La cùng nhau nói một chữ - Thiện.

Theo sau, dưới núi lúc này có một Tu Tiên giả đứng dậy, cao giọng hỏi:

- Dám hỏi Đạo Tổ, Tiên đạo chỉ có thể do nhân tộc tới Chúa Tể sao?

Vừa dứt lời, vô số sinh linh xôn xao, đám Đại La trên đỉnh núi đều nhíu mày.

Bọn hắn bấm ngón tay tính toán, phát hiện người hỏi thăm cũng tới từ nhân tộc, điều này để bọn hắn càng thêm im lặng.

Khương Trường Sinh trả lời:

- Vạn vật đều có thể hoá hình, hóa thành Tiên Thiên Đạo Thể, người chỉ là đã chiếm cơ hội Tiên Thiên, có được hình dáng của Tiên Thiên Đạo Thể, nhưng người cần phải bỏ ra càng nhiều nỗ lực hơn chủng tộc khác để tu hành, theo ta thấy, Đắc Đạo giả nên từ bỏ ý kiến chủng tộc, chung nhau truy đuổi Đại Đạo, có lẽ sẽ rất khó, nhưng ta hi vọng Tiên đạo tương lai có thể có một ngày này.

Lần này trả lời mặc dù không thể để cho chúng sinh được như ý, nhưng cũng để bọn hắn lâm vào trầm tư trong.

Khương Trường Sinh biết được hết thảy, nhân quả cừu hận không phải nói buông xuống là sẽ buông xuống được, chỉ có sinh linh thân ở trong khổ nạn mới có mọi loại khổ sở.

Hắn chỉ là muốn cho vạn tộc của Tiên đạo một phương hướng, quá trình hết sức gian nan, nhưng trên đời không có chuyện không thể nào.

Theo sau, dưới núi có người thứ hai đứng dậy đặt câu hỏi.

- Đạo Tổ, tu đạo nhất định phải dựa vào thân thể tư chất, nếu như tâm hướng Đại Đạo, có không ngày đạp đất thành tiên?

Tu vi người hỏi thăm bất quá là Thái ‌Ất Địa Tiên, hắn là đại biểu cho sinh linh đạo hạnh thấp hơn bên cạnh hỏi thăm.

Khương Trường Sinh trả lời:

- Thiên Đạo có công đức, tâm hướng Đại Đạo, đi làm chuyện công đức, Thiên Đạo tự nhiên rõ ràng, thành tiên‌ tuy chỉ là một ý niệm, nhưng vô luận đi con đường tu hành, hay đi con đường trả giá, đều cần nỗ lực.

Một hỏi một đáp như thế kéo dài trọn vẹn một tháng, thời gian càng lâu hơn so với giái đáp cho đám Đại La.

Mặc dù không có trợ giúp trên tu hành đối với các Đại La, nhưng bọn hắn càng thêm hiểu rõ về ý nghĩ của chúng sinh Đại La tiên vực hiện tại, Tiên đạo nhìn như phồn hoa, lại có vô số sinh linh đang vì tu hành mà phát sầu.

Bọn hắn cũng ý thức được ý đồ chân chính của lần giảng đạo này của Đạo Tổ.

- Lần này giảng đạo kết thúc, mong chư vị sau này có thể kiên định đạo tâm, nguyện khilần sau giảng đạo, còn có thể nhìn thấy chư vị.

Khương Trường Sinh vứt xuống lời nói ‌này, liền mang theo Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa tan biến.

Cùng lúc đó, trên trời buông xuống một vệt kim quang, đó là công đức chi quang, lao xuống hạ xuống, chiếu vào trên người Thiên Đỉnh đạo nhân.

Các Đại La nhóm cùng đệ tử của bọn hắn dồn dập nhìn về phía Thiên Đỉnh đạo nhân, đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Đạo công đức kim quang này thật nồng nặc.

Quan trọng nhất chính là, Đạo Tổ nhớ kỹ‌ Thiên Đỉnh đạo nhân, không chừng Thiên Đỉnh đạo nhân thế nào ngày đó sẽ thành tựu Đại La Thần Tướng.

Dưới núi.

Khương Nghĩa đứng dậy, nói với Kim Diệu Y:

- Chúng ta cũng cần phải trở về.

Hắn lo lắng người Khương tộc phát hiện thân ảnh của hắn, cho nên mau chóng rời khỏi thì tốt hơn.

Kim Diệu Y đứng dậy, cảm khái nói:

- Lần này giảng đạo thật sự cho ta được ích lợi không nhỏ, rõ ràng Đạo Tổ là giảng đạo cho tất cả chúng sinh, ta lại có loại cảm giác đang giảng đạo đơn độc cho ta, chỉ có truyền thừa, mới có thể có cảm thụ như vậy, mà lại Đạo Tổ truyền thừa rất cao minh.

Nàng muốn nói cao minh hơn Chu Quái, rồi lại sợ bại lộ thân phận của mình.

Khương Nghĩa cười cười, không có nói tiếp, mà mang theo nàng lập tức rời khỏi.

Cùng lúc đó, Thiên Đế bị các tiên thần vây quanh tựa hồ cảm nhận được cái gì, liếc nhìn hướng đi hai người bọn họ rời khỏi, trong mắt hắn lộ ra dị sắc.

- Là khí tức của hắn.

Thiên Đế yên lặng suy nghĩ về Khương Nghĩa, hắn một mực hết sức áy náy, cảm giác mình không có làm tốt nghĩa vụ của một phụ thân, lại thêm Khương Nghĩa xả thân thành toàn Thiên Đình, hắn một mực có loại cảm xúc khó mà đối mặt với Khương Nghĩa.

Trong hết thảy đám con trai, hắn sợ nhất chính là Khương Nghĩa, loại sợ này không phải hoảng sợ khi đối mặt địch nhân, mà bắt nguồn từ áy náy.

Hắn rất tò mò Khương Nghĩa đạt được Đại Đạo thần binh gần đây đang làm cái gì, đáng tiếc, hắn đã truy tra không được khí tức của Khương Nghĩa.

Trong Tử Tiêu cung, Khương Trường Sinh ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, ánh mắt nhìn về phía hư không.

Hắn vốn còn muốn lại tiếp tục, nhưng hắn đã nhận ra một cỗ khí tức rất mạnh mẽ đang lại gần, còn mạnh hơn Chu Quái thần tôn.

Hắn dùng hương hỏa diễn toán giá trị hương hỏa của đối‌ phương.

"Cần tiêu hao 49999 vạn Thiên Đạo‌ giá trị hương hỏa, có tiếp tục hay không"

Khương Trường Sinh nhíu mày, còn kém một vạn Thiên Đạo giá trị hương hỏa nữa đã đi đến cực hạn của Vĩnh Hằng Thần Tôn.

Nói chung, rất khó đi đến cảnh giới cực hạn, bởi vì đột phá sẽ mang đến thực lực bay vọt, đại bộ phận có thể đến cảnh giới cực hạn đều là vô vọng đột phá.

Người này rất có thể đã kẹt tại Vĩnh Hằng Thần Tôn thật lâu, không có thời cơ đột phá.

Nhưng Khương Trường Sinh lại cảm thấy không đúng, khí tức của đối phương mơ hồ‌ đã vượt qua phạm trù của Vĩnh Hằng Thần Tôn.