← Quay lại trang sách

Chương 1464 Phách tuyệt tại thế (2)

Hắn mượn thiên địa nghiệp lực, còn có con mắt kia, lại mượn lực lượng gì?

Chu Quái thần tôn tự lẩm bẩm, hắn tu tiên đã có một quãng thời gian, hiểu rõ rất sâu về Tiên đạo, nhưng đối với Đại Đạo Chi Nhãn, hắn vẫn nhìn không thấu.

Đại Đạo Chi Nhãn, làm tiêu chí cho huyết mạch Khương tộc, một mực ‌có sắc thái thần bí, chúng sinh chỉ biết Đại Đạo Chi Nhãn là nhãn đồng mạnh nhất Tiên đạo, nhưng ở giữa các Đại Đạo Chi Nhãn cũng có khoảng cách.

Chu Quái thần tôn có thể cảm giác được Khương Nghĩa mượn hai cỗ lực lượng, mới có thể để cho hắn vô địch tại thế.

Phần khí thế này đã vượt qua Đại La Thần Tướng.

Hắn thậm chí cảm thấy ‌đối phương có thể sinh ra một tia uy hiếp đối với mình.

Chuyện này hết sức không thể tưởng tượng nổi, chớ ‌nhìn tu vi Tiên đạo của hắn không coi là cái gì, nhưng bản thân hắn chính là Vĩnh Hằng Thần Tôn, đặt ở Đại Thiên thế giới cũng là tồn tại thần thoại.

Đại La Thần Tướng, tối đa cũng chính là có thể so với thực lực Đạo Hư Tôn Chủ, Khương Nghĩa làm sao có thể vượt qua cảnh giới, uy hiếp được Vĩnh Hằng Thần Tôn?

Đại Đạo thần binh, thiên địa nghiệp lực, lại thêm lực lượng Huyết Mạch của Đạo Tổ.

Ngay cả Chu Quái thần tôn đều không thể không thừa nhận Khương Nghĩa quá xuất sắc, bất kỳ thiên kiêu nàoở trước mặt hắn đều ảm đạm phai mờ.

Oanh! Oanh! Oanh.

Thiên địa nổ tung, đá vụn, bụi đất đánh bay, Tô Dần cùng Chu Bất Thế song song rơi xuống đất, hai người nằm ở trong phế tích, máu me khắp người.

Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân của Tô Dần đều bị đánh rách, đau đến diện mạo vặn vẹo, loại đau này không chỉ thịt trên người, còn có đau nhức đến từ linh hồn.

Chu Bất Thế cắn răng, bay lên bay lên, nhìn thân ảnh không ai bì nổi ở chân trời, trong lòng Chu Bất Thế tràn ngập cảm giác bị thất bại.

Năm đó Thiên Đình phi thăng, nếu có Khương Nghĩa ra tay.

Tô Dần thì không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy nổi nóng đến cực điểm, thân là Đấu Chiến tiên thánh, vậy mà chật vật như thế, hắn cảm giác mình thẹn với tín nhiệm của Đạo Tổ.

Trận chiến này tạo ra động tĩnh như thế lớn, Đạo Tổ tất nhiên còn đang nhìn.

Tô Dần càng nghĩ, ngọn lửa trong lòng càng ngày càng tràn đầy, hắn gầm thét một tiếng, dùng công đức cường hóa Hỗn Nguyên Bất ‌Diệt Kim Thân, lần nữa đánh tới.

Kiếm Thần mang theo hơn mười vị Đại La Kiếm Tiên bắt đầu bày trận, hai tay của hắn thi pháp, điều khiển chín thanh phi kiếm quanh thân, hắn nhìn Khương Nghĩa, trong lòng cảm khái vạn phần.

- Cháu trai của Đạo Tổ, thật sự không tầm thường, bất quá hắn dám tiếp nhận thiên địa nghiệp lực, phần khí phách này mới là được truyền thừa từ Đạo Tổ.

Kiếm Thần đoán được ý nghĩ của Khương Nghĩa, giống như hơn một nghìn vạn năm trước.

Hơn một nghìn vạn năm.

Thật sự rất xa xôi.

Cho dù tu vi của hắn, cũng sắp quên đi một ít người và chuyện của Tiên đạo trước khi thống nhất Hư Không ‌Vô Tận, dù sao hắn không thường bế quan dài giống như Khương Trường Sinh, cuộc đời của hắn trôi qua dài đằng đẵng, cũng hết sức đặc sắc.

Không chỉ là hắn, rất nhiều cường giả cổ lão của Tiên đạo đều đang thán phục, bao gồm cả đám người Thái Sơ Cửu Thánh Bỉ Ngạn đạo quân, Thái Thượng Côn Luân, Vị Lai phật tổ.

Tiêu Hòa nương nương cũng đến đây tham chiến, nàng tự nhiên hiểu Khương Nghĩa là cháu trai của Đạo Tổ‌.

Trong nội tâm nàng hơi đắng chát.

Ngay cả cháu của hắn cũng không sánh nổi, như thế nào truy đuổi hắn?

Gặp gỡ ở phần cuối Đại Đạo, xa không thể chạm.

Trong Tử Tiêu cung.

Khương Trường Sinh nhắm mắt, nói:

- Tốt, lui ra đi, đợi các Đại La sắp phải bỏ mạng, các ngươi lại ra tay.

Cực Quang thần quân kinh ngạc hỏi:

- Đại La sẽ vẫn lạc?

Khương Trường Sinh nói:

- Trong lượng kiếp, chuyện gì đều có thể xảy ra.

Cực Quang thần quân còn muốn hỏi lại, nhưng bị Đạo Côn Luân ngăn cản, hắn nhìn về phía Đạo Côn Luân, đã thấy Đạo Côn Luân hướng hắn khẽ lắc đầu, hắn lập tức biết ý.

Tam Thánh hành lễ cáo từ, rời khỏi Tử Tiêu cung.

Khương Trường ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa Sinh thì chuyển lực chú ý vào trong Đạo Giới, hắn nhìn về phía Hồng Mông Đại Đạo còn đang ở trong quá trình thai nghén.

Khương Nghĩa biểu hiện để Khương Trường Sinh thu được cảm ngộ không nhỏ, hắn quyết định rót vào ý nghĩ của hắn trong quá trình Hồng Mông Đại Đạo thành hình.

Hồng Mông Đại Đạo chính là hắn sáng tạo, hắn mong muốn Hồng Mông Đại Đạo thành kiểu dáng gì, tự nhiên đều có thể.

Thôn phệ nghiệp lực, tiêu hóa cho bản thân dùng.

Nếu như Hồng Mông Đại Đạo có thể có năng lực như thế, tất nhiên có thể càng mạnh.

Nương theo càng ngày càng nhiều thiên địa nghiệp lực tụ tập ở trên người Khương Nghĩa, mây đen ở khu vực biên giới Đại La tiên vực bắt đầu tán đi.

Số lượng Đại ‌La tham chiến vượt qua một ngàn, vị trí khu vực đại chiến chìm xuống mấy vạn trượng, ở từng phương hướng hình thành từng dãy núi hùng vĩ.

Khương Nghĩa còn đang quyết‌ chiến, mặc dù không thể tru diệt Đại La, nhưng chiến ý của hắn vẫn cao như cũ.

Khí thế của Đế Tuyệt, Thủy Diễn cũng đang liên tiếp đề cao, bọn hắn không ngừng mạnh lên trong chiến đấu, theo sát chính là Yêu Đế, Khương Hồng Trần.

Bốn người Đế Tuyệt đảm nhiệm chức trách chủ chiến, các Đại La khác chỉ có thể phối hợp ‌tác chiến, bọn hắn căn bản gánh không được một chiêu của Khương Nghĩa.

Thần thương bá đạo, quét ngang phía dưới, không có Đại La có thể ngăn cản phong mang, mỗi một vị Đại La đều không biết chịu bao nhiêu lần thần thương đập lên, bọn hắn đã bị tê liệt.