← Quay lại trang sách

Chương 1473 Kỳ Dị Ngộ Đạo, Một Loại Tiên Đạo Khác (1)

Ngươi quá đề cao chính mình, cũng coi trọng khối đạo cốt này, nếu như thất bại, cùng lắm thì từ bỏ là được, nhớ kỹ, đây là sinh cơ duy nhất của ngươi, cũng không phải là sinh cơ của Tham Nhân.

Âm thanh của Cốt Long lộ ra hơi lạnh thấu xương, nam tử tóc trắng nghe được, thân thể không khỏi cứng ngắc.

Theo sau, Cốt Long mang theo gió lốc bay lên, tan biến trong đám mây, thân xương khổng lồ giống như đánh vỡ bầu trời, hiển lộ ra một chỗ trống to lớn, không đến thời gian ba hô hấp, đã bị mây đen bổ sung.

Nam tử tóc trắng tiếp tục dung hợp đạo cốt, một cỗ khí thế lăng lệ bùng nổ, rung chuyển mặt đất, mặt mũi của hắn trở nên dữ tợn, tự nhủ:

- Sinh cơ duy nhất? Hài hước! Thật hài hước!

Song chưởng của hắn dần dần tới gần đạo cốt, đạo cốt bộc phát ra rung lực lượng động thiên địa, hai cánh tay của hắn đều đang run rẩy, nhưng hắn tựa hồ đã lâm vào trạng thái điên cuồng, liều lĩnh.

Trời cao đất rộng, ở giữa dãy núi, Khương Trường Sinh dạo bước hành tẩu, hai tay áo đón gió, tiêu sái mà phiêu miểu.

- Thiên địa càng bao la hơn Đại La tiên vực, bất quá linh khí so ra kém Đại La tiên vực.

Khương Trường Sinh lặng yên suy nghĩ.

Nơi này là Đạo Giới, hắn đang dùng thần niệm hóa thân đi lại.

Hơn mười tám triệu năm phát triển, Đạo Giới đã có sinh thái cùng trật tự thiên địa của mình, sinh cơ ngang nhiên, khắp nơi đều là Hung thú khổng lồ lớn như dãy núi, Đạo Giới còn chỗ ở trạng thái Man Hoang, không có nhân tộc tồn tại.

Mặc dù không có nhân tộc, nhưng theo Khương Trường Sinh, Đạo Giới càng thêm hài hòa, cũng càng thêm an tĩnh hơn Đại La tiên vực.

Khương Trường Sinh một mực đang suy nghĩ đến tình huống Tiên đạo bị diệt, cho dù đạo thống mạnh mẽ đều có thể bị hủy diệt, tựa như La Đạo trước đó, Tiên đạo ở trước mặt bọn hắn căn bản không đáng chú ý, cho nên Đạo Giới một mực bị hắn coi là hậu thủ.

Đến lúc không thể dời đi Tiên đạo, Đạo Giới chính là sinh tồn chỗ cuối cùng nhất của chúng sinh Thiên Đạo.

Đến nỗi hắn có thể đào thoát hay không, không ở trong phạm vi suy nghĩ, bởi vì ngay cả chính hắn đều tránh không khỏi kiếp nạn, hắn lại bận tâm chúng sinh Tiên đạo cũng không có ý nghĩa.

Đáng nhắc tới chính là, Tiên đạo trong Đạo Giới khác biệt Đại La tiên vực, chú trọng hơn thân thể, trực tiếp nhảy qua nạp khí, từ sau khi Hồng Mông Đại Đạo bắt đầu thai nghén, sinh linh mạnh mẽ nơi này bắt đầu lĩnh hội Hồng Mông Đại Đạo, tiếp đó đi lên một khác con đường Tiên đạo không giống.

Thái Tuế, Lỏa Ngư, Vân Thiên thần thụ, Lạc Đà mấy tên này là tồn tại rất sớm ở trong Đạo Giới, đều đã trở thành thần minh Chí Cao của Đạo Giới, nắm trong tay trật tự của Đạo Giới, bất quá bọn hắn rất ít ẩn hiện ở trước mắt chúng sinh.

Khương Trường Sinh hành tẩu mấy năm bên trong Đạo Giới mới đí đến phía dưới Hồng Mông đại đạo.

Hồng Mông Đại Đạo nằm ở đỉnh Đạo Giới, trong hư không tối tăm, nó giống như một đầu Tử Hà, tản ra khí tức điềm lành vô tận.

Một đầu cá to lớn đứng ở phía dưới Tử Hà, ở trên đầu của nó đỉnh có một bóng người, toàn thân như bạch ngọc, không có ngũ quan, không có lông tóc, cũng không có nam nữ đặc thù, chính là Doanh Ngư cùng Thái Tuế.

Chúng nó không có chú ý thấy Khương Trường Sinh đã đến.

Bây giờ chúng nó đã có khí tức có thể so với Đại La Thần Tướng, chúng nó không thể thu liễm khí tức giống như Tu Tiên giả, mà là không chút kiêng kỵ tản ra khí tức Thái Hoang thô bạo mà mạnh mẽ của mình.

Khương Trường Sinh lẳng lặng quan sát Hồng Mông Đại Đạo.

Lúc này, Hồng Mông Đại Đạo đã có hình thức ban đầu, lực lượng phía dưới Vĩnh Hằng Thần Tôn không thể phá hủy nó, không bao lâu nữa, đoán chừng ngay cả Vĩnh Hằng Thần Tôn đều không thể diệt nó.

Đại Đạo chân chính là Vĩnh Hằng bất diệt, Vĩnh Hằng Thần Tôn chẳng qua là Vĩnh Hằng đối với chúng sinh mà thôi, gặp được tồn tại mạnh hơn, vẫn sẽ bị tiêu diệt, nhưng đại đạo khác biệt.

Bất quá Khương Trường Sinh tạm thời không nhìn ra Hồng Mông Đại Đạo khi nào mới tính chân chính thành hình.

Trong những năm nay, hắn không thể nào tu luyện, nhưng tu vi một mực theo Hồng Mông Đại Đạo trưởng thành mà chậm rãi mạnh lên, bởi vì tốc độ mạnh lên không đủ nhanh, cho nên khiến cho hắn không thể nào đoán trước khi nào mới có thể đột phá.

- Một loại đại đao cương mãnh ẩn chứa muôn vàn tạo hóa, không bằng để Đạo Giới đi một con đường bá đạo, mà Đại La tiên vực thì tu tâm, nhìn một chút hai con đường này, bên nào sẽ đi đến càng xa hơn.

Khương Trường Sinh đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, hắn muốn trợ giúp, để đại đạo trong Đạo Giới càng phát triển thêm một bước.

Hồng Mông Đại Đạo ẩn chứa rất nhiều Đại Đạo tạo hóa, nhưng trên bản chất là con đường cương mãnh, cùng một loại với Lực Chi Đại Đạo, là Đại Đạo dùng để chiến đấu, mà sinh linh thể phách mạnh mẽ trong Đạo Giới thì có được bản năng chiến đấu mạnh hơn sinh linh trong Đại La tiên vực.

Nghĩ tới đây, thần niệm hóa thân của Khương Trường Sinh tan biến, ý thức trở lại trong hiện thực.

Hắn ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, bắt đầu suy tư Tiên đạo trong Đạo Giới.

Cứ như vậy, hắn quên đi thời gian, đi tắm ở trong ngộ đạo.

Quang cảnh của thiên địa bên ngoài trôi qua cực nhanh, dù cho ở Đại Thiên thế giới cũng đang Đấu Chuyển Tinh Di, từng phương đạo thống yên diệt, từng phương đạo thống sinh ra, hủy diệt cùng tân sinh đồng thời xảy ra, như Đại Đạo, không ngừng sinh sôi.

Trăm vạn năm như một ngày, thoáng qua tức thì.

Khương Trường Sinh giống như trầm tư mấy ngày, hắn rõ ràng không có tiến vào trạng thái Hỗn Độn, ý thức thanh tỉnh, nhưng khi hắn lấy lại tinh thần, lại phát hiện hết thảy đã thay đổi.

Loại biến hóa này mãnh liệt hơn so với bất kỳ lần nào bế quan trong quá khứ, giống như xuyên qua.

Khương Trường Sinh mở mắt, bấm ngón tay tính toán, không ngờ lại đã qua hơn bốn trăm vạn năm.

- Ta tựa hồ tiến vào cảnh giới nào đó...

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, cảm thụ lúc trước thật sự quá kỳ diệu, tuyệt không phải bế quan bình thường, hắn cảm giác chẳng qua là đi qua mấy ngày, nhưng trên thực tế, hắn đã sáng tạo ra một loại hệ thống tu hành khổng lồ khác, cực kỳ hoàn chỉnh.