Chương 1476 Bí Pháp Của Khương Tộc (2)
Chỉ thấy trên đỉnh núi là một chỗ đình viện, bên trong chỉ có một gian đạo quan đơn sơ, một nam tử tóc tai bù xù đứng ở trong viện, hai tay giơ cao, lòng bàn tay hướng lên, kích động đến toàn thân run rẩy.
Mặt hắn mọc đầy râu, lôi thôi lếch thếch, nhưng hắn ba con mắt phát ra thần thái sáng chói.
Hắn rõ ràng là Khương Uyên.
Dệ tử Khương tộc luc trước Khương Trường Sinh hành tẩu nhân gian ngẫu nhiên gặp phải, cùng tên với thiên tử khai quốc của Đại Cảnh, Khương Trường Sinh tận lực hù dọa hắn một phen, khiến hắn mong muốn sáng tạo huyết mạch chi pháp, phòng bị có người chiếm lấy huyết mạch của Khương tộc.
Đi qua năm tháng dài đằng đẵng bế quan, Khương Uyên cuối cùng thành công, Đại Đạo Chi Nhãn của hắn đã lột xác, biến thành một đầu Huyết Nhãn, sâm nhiên kinh dị.
Lần lượt từng bóng người xuất hiện ở các phương thiên địa, cấp tốc bay tới phía hắn.
Oanh!
Một đạo thất thải quang trụ từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt Khương Uyên.
Quang mang tán đi, Tuyên Đạo Thiên Hoàng dậm chân mà ra, chân mày hắn nhíu chặt, Đại Đạo Chi Nhãn trên trán mở to, nhìn chòng chọc vào Khương Uyên.
- Thiên Hoàng! Ta thành công! Ta thành công! Ta sáng tạo ra bí pháp bảo hộ huyết mạch Khương tộc, mà pháp này còn có thể dung hợp huyết mạch của Khương tộc, dung hợp hết thảy Đại Đạo Chi Nhãn thành tổ nhãn, đây chính là thủ đoạn thay đổi càn khôn lúc Khương tộc ta gặp nguy cơ sớm tối.
Khương Uyên phấn khởi nói, điên cuồng đến cực điểm.
Tuyên Đạo Thiên Hoàng không có buông lông mày ra, chỉ nói:
- Pháp nay không thích hợp.
Nụ cười trên mặt Khương Uyên cứng đờ, hắn khó tin nhìn về phía Tuyên Đạo Thiên Hoàng, run giọng hỏi:
- Vì sao?
Tuyên Đạo Thiên Hoàng trả lời:
- Tác dụng của nó chỉ có thể hiện ra lúc Khương tộc nguy nan, nhưng Khương tộc không có khả năng xuất hiện nguy nan, trừ cái đó ra, pháp dễ dàng này kích thích tham lam, ngươi tỉnh táo lại, suy nghĩ kỹ một chút sẽ biết, ta bảo ngươi sáng tạo bảo hộ pháp môn về huyết mạch, pháp này tương phản, không phải chính là thứ ngươi sợ hãi sao?
Nghe vậy, Khương Uyên trong nháy mắt bừng tỉnh.
Hắn vội vàng giải thích nói:
- Pháp nay chỉ có Khương tộc có được Đại Đạo Chi Nhãn mới có thể học được.....
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận.
Thì tính sao?.
Nếu có đệ tử Khương tộc bị đoạt xá, hoặc lợi dụng thủ đoạn luân hồi chui vào Khương tộc, lại dùng phương pháp này phá hủy Khương tộc, đây chẳng phải là hạo kiếp của Khương tộc?
Khương Uyên càng nghĩ càng sợ, mình lúc ngộ đạo quá mức hưng phấn, quên đi tính nguy hại của pháp môn này.
Tuyên Đạo Thiên Hoàng quay người, nhìn về phía thân ảnh bốn phương tám hướng, trầm giọng nói:
- Chuyện hôm nay, không được truyền ra ngoài.
- Chúng ta hiểu rõ.
Hết thảy người Khương tộc cùng đáp, chỉ là ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Khương Uyên hết sức phức tạp, thậm chí lộ ra kiêng kị.
Khương Uyên vừa rồi vận dụng bí pháp, để bọn hắn cảm giác Đại Đạo Chi Nhãn của mình sắp bị rút đi, khiến cho bọn hắn rất bất an.
Ở trong Khương tộc, Đại Đạo Chi Nhãn là quan trọng nhất, thường thường, Đại Đạo Chi Nhãn càng mạnh, tư chất, ngộ tính càng mạnh, mà tộc nhân mất đi Đại Đạo Chi Nhãn, không chỉ sẽ bị xa lánh, tu hành cũng rất khó tiếp tục tiến lên.
Tuyên Đạo Thiên Hoàng bắt lấy bả vai Khương Uyên, mang hắn rời đi.
Trong hư không vo biên, khắp nơi là vết nứt không gian, lôi điện xen lẫn, hai bóng người đang kịch đấu, một vị là Khương Nghĩa, một vị là nam tử tóc trắng dung hợp đạo cốt.
Vị nam tử tóc trắng này không còn lôi thôi trước đó, bộ dáng chật vật, dáng người cứng rắn, thân mặc hắc bào, tay cầm một thanh thần binh giống như lưỡi hái, trên binh khí phát ra muôn vàn hàn khí, trong lúc vung vẩy, khí thế mười phần.
Khương Nghĩa người mặc hắc giáp, tay phải nắm thần thương, tay trái cầm Phệ Diễm đao, Đại La Thần Tướng đứng ở trên vai, Đại Đạo Chi Nhãn trợn to, thế công còn muốn đáng sợ hơn nam tử tóc trắng.
- Khương Nghĩa! Lại là ngươi! Ngươi cần phải đối nghịch với ta?
Nam tử tóc trắng tức giận quát, trong lòng cảm thấy cực kỳ biệt khuất.
Khi hắn thành công dung hợp đạo cốt, thu hoạch được tự do, hắn còn cho rằng mình sẽ đi tới đỉnh phong nhân sinh hoàn toàn mới, không ngờ gặp phải Khương Nghĩa.
Mặc dù nắm giữ lực lượng của đạo cốt, hắn cũng không phải đối thủ của Khương Nghĩa, thậm chí kém chút bị tru diệt, để Tham Nhân cực kỳ thất vọng đối với hắn.
Trong thời gian dài về sau, mỗi lần nam tử tóc trắng hành tẩu Đại Thiên thế giới, đều sẽ bị Khương Nghĩa tìm tới, nhiều lần bị trọng thương, khiến cho hắn biến thành chê cười của Tham Nhân, mà tên Hắc Ám đại đế của Khương Nghĩa triệt để truyền ra khắp Đại Thiên thế giới.
Hắc Ám đại đế từ sau khi hoành không xuất thế, chưa từng bại trận, thậm chí có chiến tích dũng mãnh tru diệt Đạo Hư Tôn Chủ, uy chấn vô số đạo thống.
- Hừ! Không phải ta nhất định phải đối nghịch cùng ngươi, là Tham Nhân tặc tâm bất tử.
Khương Nghĩa hừ lạnh nói, ánh mắt lạnh lẽo, Đại Đạo Chi Nhãn lần nữa bắn ra hắc quang doạ người, xuyên thủng lồng ngực nam tử tóc trắng, để nam tử tóc trắng đau đến khuôn mặt vặn vẹo.
- Đáng chết, vì sao lực lượng của đạo cốt không có có hiệu quả đối với hắn? Chẳng lẽ bởi vì hắn chính là cháu trai của Đạo Tổ? Nhưng hắn đây là phạm thượng.
Trong lòng nam tử tóc trắng gầm thét, phẫn nộ đến cực điểm.
Khương Nghĩa cũng mặc kệ nội tâm của hắn suy nghĩ như thế nào, vẫn như cũ toàn lực ứng phó, rất nhanh đã đánh cho nam tử tóc trắng không có có chút lực lượng chống đỡ.
Khác biệt với các Tu Tiên giả khác, phương thức chiến đấu của Khương Nghĩa không có loè loẹt, toàn bằng thân thể cùng số ít thần thông cương mãnh tiến hành trấn áp kẻ địch, bất kỳ chiêu thức gì ở trước mặt hắn đều sẽ bị hắn đánh nát.
Cùng lúc đó.
Sâu trong hư không.
Có hai người đang xem chiến, chính là Độ Vũ tôn chủ tới từ Kinh Tuyệt đạo thống cùng con hắn Thiếu Thần, lúc trước bọn hắn đi tới Tiên đạo tìm kiếm Đại Đạo tân sinh, gặp phải Vạn Phật thủy tổ cùng Cực Quang thần quân xua đuổi, bây giờ bọn hắn lần nữa truy tìm khí tức Đại Đạo, không ngờ lại gặp được sinh linh của Tiên đạo.