← Quay lại trang sách

Chương 1489 Đọa Đạo, Huyền Diệu đạo tổ (1)

Nó nói một mạch, phun ra rất nhiều cái tên mà Khương ‌Trường Sinh chưa từng nghe nói qua.

Tiên đạo kỷ nguyên!

Huyền Diệu đạo tổ.

Khương Trường Sinh bị hai thứ này hấp dẫn, tên này quả nhiên đến từ Cổ Tiên đạo, chẳng qua, Huyền Diệu đạo tổ lại là cái gì?

Hắn không khỏi suy nghĩ đến thân ảnh thần bí mình gặp phải lúc trước dời đi một phương thiên địa của Viễn Cổ Tiên Đạo, người kia cũng tự xưng Đạo Tổ, chẳng lẽ chính là Huyền Diệu đạo tổ?

Trong chốc lát, Khương Trường Sinh bỗng nhiên cảm giác nhân quả thông.

Hắn cuối cùng hiểu rõ vì sao lúc mình nhìn thấy Tham Nhân thần bia lại sinh ra xúc động muốn giải khai, thì ra là tác phẩm của người kia.

Nương theo lấy Đọa Đạo giảng giải chuyện Cổ Tiên đạo, càng ngày càng nhiều nhân quả xuất hiện ở trong mắt Khương Trường Sinh.

Thì ra lúc trước Huyền Diệu đạo tổ nhìn thấy Khương Trường Sinh từ tương lai nghịch chuyển vận mệnh của chúng sinh trong một phương thiên địa ở quá khứ, hắn cũng bởi vậy sinh ra ý nghĩ, Đọa Đạo chính là thứ hắn nếm thử.

Tham Nhân sở dĩ đi tìm biến số, chính là cách làm của Huyền Diệu đạo tổ, bởi vì Tiên đạo bị diệt, khi Tiên đạo mới xuất hiện, đó chính là biến số, chẳng qua trong tháng năm dài đằng đẵng, không biết thế nào, ý chí vốn nên tìm kiếm biến số biến thành thôn phệ biến số.

Đọa Đạo nói rất lâu, Khương Trường Sinh cắt ngang nó đang thao thao bất tuyệt, hỏi:

- Trong quá trình bị phong ấn, ý thức của ngươi hẳn là còn?

Đọa Đạo ngẩn người, thận trọng nói:

- Vẫn còn, nhưng quá buồn tẻ, cho nên phần lớn thời gian ta đều ngủ, lần trước tỉnh lại, đại khái có chừng năm sáu ngàn vạn năm, tiền bối, xảy ra chuyện gì? Vừa rồi ta không phải cố ý mạo phạm ngài, chỉ là vừa tỉnh, không có phân rõ ràng tình huống.

Nói đến chỗ này, nó có chút ủy khuất.

Khương Trường Sinh hỏi:

- Tham Nhân và ngươi là quan hệ như thế nào?

- Tham Nhân? Đám cẩu vật kia, ta với bọn hắn thế bất lưỡng‌ lập!

Đọa Đạo tức giận không thôi nói, vừa nói xong, cổ nó co rụt lại, không dám nhìn thẳng con mắt Khương Trường Sinh.

Dưới con mắt lạnh lùng của Khương Trường Sinh, nó thổ lộ ra quan hệ giữa mình và Tham Nhân.

Thì ra trước kia, đạo thống nó phụ tá tên Cổ Nhân, nó thấy Cổ Nhân tương tự Tiên đạo.

Trong lúc ngủ thì Cổ Nhân xuất hiện phản loạn, có người nghịch phản đạo thống, sáng lập Tham Nhân, vì nhanh chóng mạnh lên, bọn hắn để mắt tới lực lượng nhân quả của Đọa Đạo, chờ khi Đọa Đạo tỉnh lại, vô số nhân quả tương liên với nó, nó đã không thể thoát khỏi, chỉ có thể chịu được chúng nó hút lấy vô cùng vô tận.

Cũng may nó đạo hạnh cao thâm, trong tuế nguyệt tương lai, nó cũng bắt đầu hấp thu lực lượng của Tham‌ Nhân, hóa bọn hắn thành khôi lỗi của mình.

Khi nó triệt để chưởng khống Tham Nhân, nó bắt đầu an nghỉ, mấy trăm triệu năm mới tỉnh một lần.

Nó một mực chờ đợi đợi ngày phá phong, chẳng qua là trăm triệu không ngờ đột nhiên như thế, mà đối phương dùng hai ngón tay đã có thể đè lại nó.

Khương Trường Sinh cảm thấy nó không nói sai, bởi vì những lời này vừa ra, hắn đã thấy được nhân quả của những chuyện kia, có nhân quả, đã nói lên chân thực tồn tại.

Hắn thu hồi tay phải, đứng dậy, dẫn theo Đọa Đạo lách mình trở lại Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa.

Đọa Đạo không dám nhúc nhích, nó cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Tiền bối, chẳng lẽ Tham Nhân trêu chọc ngài? Không quan hệ với ta nha! Ta không có sai sử bọn hắn.

Nó sợ bị Khương Trường Sinh giận chó đánh mèo, vừa tỉnh lại sẽ chết, cái kia quá khó tiếp thu đi.

Khương Trường Sinh mở miệng nói:

- Ta chính là Tiên đạo Đạo Tổ hiện thời, mở ra Tiên đạo.

Nghe vậy, Đọa Đạo lập tức sửng sốt, một đôi mắt trợn to, lộ ra cực kỳ đáng yêu, tưởng như hai người nếu so với bộ dáng hung hãn lúc trước.

- Tiên đạo Đạo Tổ... Chẳng lẽ…

Đọa Đạo tự lẩm bẩm, thân khỉ không nữa run rẩy, cả người mất đi sợ hãi rụt rè lúc trước, ngược lại nhiều hơn một loại khí chất tang thương, ưu thương.

Khương Trường Sinh hỏi:

- Sau này có dự định như thế nào?

Đọa Đạo lấy lại tinh thần, nói:

- Tự nhiên gia nhập Tiên đạo, Đạo... Đạo Tổ, ngài nhận lấy ta đi, ta nguyện phụ tá ngài.

Khi nói đến hai chữ Đạo Tổ, ánh mắt của nó có chút khó chịu.

Khương Trường Sinh dẫn theo nó tan biến tại chỗ cũ.

Một giây sau.

Bọn hắn đi vào Địa Tiên giới, rơi vào trong một mảnh núi rừng phong cảnh hợp lòng người, nơi này có một tiểu viện, trong gieo trồng rất nhiều hoa cỏ, dược liệu, đàn hương tràn ngập.

Bọn hắn rơi vào trong đình viện, cố ý phát ra âm thanh, Bạch Kỳ nhanh chóng đi ra từ trong một gian lầu các, khi nàng nhìn thấy là Khương Trường Sinh, lập tức mở cờ trong bụng, muốn nhào tới.

- Bày một bàn tiệc, ta muốn ‌cùng nó tâm sự thật tốt.

Khương Trường Sinh mở miệng nói, để bước chân Bạch Kỳ‌ dừng lại.

Đọa Đạo bị hắn dẫn theo không ngừng ngửi ngửi thiên địa linh khí, ánh mắt của nó càng‌ ngày càng có thần thái.

- Không sai, chính là tiên đạo linh ‌ khí... Chủ nhân... Không ngờ ngài... Cũng có thể coi như...

Đọa Đạo âm thầm cảm khái, ưu sầu trong lòng thật lâu không tiêu tan.

Nó đã nhớ không rõ hình dáng của Huyền Diệu đạo tổ, chỉ nhớ rõ tên, khi Đại Đạo xóa đi dấu vết của Tiên đạo, nó sớm đã không ôm hi vọng về việc Tiên đạo khôi phục, cho nên an nghỉ, ít nhất ở trong mơ còn có Tiên đạo.

Không ngờ vô số năm sau, nó lại bị vị Đạo Tổ thứ hai thức tỉnh.

Từ nơi sâu xa, đây có lẽ chính là thiên số, là ương ngạnh đến từ Tiên đạo.