← Quay lại trang sách

Chương 1488 Diệt đạo thống, Thần Bia Chi Linh (2)

Nước sông nơi này đang sôi trào, nhiệt độ giữa thiên địa cực cao, trên trời có mười mặt trời. ‌

Phía sau Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa có vùng trời đang lơ lửng, Khương Trường Sinh vuốt vuốt Tham Nhân thần bia trong tay, trong lòng suy tư có nên cởi ra Đại Thiết Thiên Thuật phía trên hay không.

Tham Nhân thần bia bị thần thông của hắn thu nhỏ, như là một khối thạch bài, bỏ vừa trong cái túi nhỏ nhắn.

Cách Đại Thiết Thiên Thuật, vẫn liên tục không ngừng phóng thích ra lực lượng nhân quả, tồn tại trong thần bia tất nhiên không đơn giản.

Càng nghĩ Khương Trường Sinh vẫn quyết định mở nó ra, bằng không, nếu xử lý không tốt khối Tham Nhân thần bia này, quỷ mới biết Tham Nhân có thể hay không bởi vì nó một lần nữa phục sinh, mà có lẽ có thể thông qua bia này đạt được tình báo của Viễn Cổ Tiên Đạo.

Trước đó khi độ kiếp, trông thấy thân ảnh thần bí ở trong biển mây lôi kiếp khiến cho hắn khó mà quên, luôn cảm thấy có chuyện gì đó muốn xảy ra, nhất định phải tính toán nhiều hơn.

Có lẽ khối Tham Nhân thần bia này có thể mang cho hắn hi vọng nhìn thấu sương mù.

Khi Khương Trường Sinh nhìn thấy Tham Nhân thần bia đã có ý nghĩ như vậy, cho nên mới không có trực tiếp phá hủy nó.

Sau khi nghĩ kỹ, hắn bắt đầu thôi động Đại Thiết Thiên Thuật, cởi bỏ Đại Thiết Thiên Thuật trên Tham Nhân thần bia.

Nương theo lấy Đại Thiết Thiên Thuật phát động, bên trên Tham Nhân thần bia bay ra từng tia khí tức nhân quả nhìn không thấy, sờ không được, như tơ tằm bị mở ra, chẳng qua là bị quấn vô số tầng.

Tham Nhân tồn tại vô số năm, Tham Nhân thần bia gánh chịu lực lượng Nhân Quả cũng khó có thể tưởng tượng, nhưng đối mặt với pháp lực của Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, lực lượng tích lũy thời gian bao lâu cũng không có sức chống cự.

Chỉ nửa canh giờ, Đại Thiết Thiên Thuật trên Tham Nhân thần bia đã bị cởi bỏ, thần bia theo đó tan biến, một luồng khí tức màu vàng kim bắn ra, Khương Trường Sinh không có ngăn cản, để nó bay ra khỏi lòng bàn tay của mình.

Khí tức màu vàng kim nhanh chóng xoay quanh, cuối cùng rơi vào phía trên giang hà, dần dần ngưng tụ thành bộ dáng của một sinh linh.

Lại là một con khỉ, nó cuộn mình ở giữa không trung, gầy trơ cả xương, một thân lông đen, lông tóc sau lưng còn có hồng văn quỷ dị, giống như chữ viết thần bí, trên trán hắn còn khảm nạm một khối thủy tinh màu tím, tựa như con mắt thứ ba.

Khương Trường Sinh phát hiện trên người con khỉ này không có nửa điểm nhân quả, lực lượng Nhân Quả khẽ dựa gần nó lập tức sẽ tiêu tán.

Tình huống như vậy, hắn lần đầu tiên đụng phải.

Bất quá, lực lượng Nhân Quả không được, Khương Trường Sinh cũng không có cảm nhận được uy hiếp, hắn nắm giữ lực lượng cũng không chỉ là lực lượng Nhân Quả.

Bỏ qua nhân quả, thực lực con khỉ này mạnh hơn Vĩnh Hằng Thần Tôn, đại khái là mạnh hơn Thiên Tôn, ở trình độ một trăm triệu Thiên đạo giá trị hương hỏa.

Chuyện này cũng bình thường, nếu như không có thực lực như vậy, như thế nào thai nghén ra Tham Nhân?

Đám người Hãi Thiên thánh tôn còn muốn cướp đi bia này, nếu như không cẩn thận thả ra con khỉ này, chỉ sợ Thiên Tôn đều phải bị trọng thương, thậm chí thân tử đạo tiêu.

Khương Trường Sinh cứ như vậy nhìn chằm chằm Hầu Tử thần bí, chờ đợi nó thức tỉnh.

Cũng không lâu lắm.

Hầu Tử thần bí từ từ mở mắt, hai mắt linh động, óng ánh sáng long lanh, ‌ như là hai viên bảo châu nhỏ, thoạt nhìn cũng hết sức đáng yêu, trên thực tế lại cực kỳ nguy hiểm.

Nó giãn ra thân thể ở giữa không trung, hai tay giơ cao, ngáp một cái, ánh mắt quét nhìn xung quanh, rất nhanh đã khóa chặt Khương Trường Sinh.

Nó ngoẹo đầu, ‌một bộ hồ đồ, nhìn qua rất dễ thương.

Một giây sau.

Bộ mặt của nó bỗng nhiên trở nên dữ tợn, hai mắt trong nháy mắt sung huyết, toàn thân tản mát ra khí tức thô bạo vô tận.

Nó lại trực tiếp nhào về phía Khương Trường Sinh.

Tốc độ cực nhanh.

Đổi lại Khương Trường Sinh trước đột phá, chưa hẳn có thể phản ứng lại, nhưng hắn hiện tại chẳng qua là ngưng tụ ánh mắt, đã để Hầu Tử thần bí định ở trước mặt mình.

Khương Trường Sinh nâng tay phải lên, ngón trỏ ngón giữa nhẹ nhàng điểm lên trên trán Hầu Tử thần bí, hắn không có thôi động pháp lực của mình, nhưng chính là cái chạm này, Hầu Tử thần bí run lên bần bật, hai mắt cấp tốc khôi phục lại thư thái.

- Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng.

Hầu Tử thần bí lớn tiếng kêu to, ngữ khí đầy hoảng hốt.

Mặt Khương Trường Sinh không biểu tình, nói:

- Nói lai lịch của ngươi.

- Ta... Ta gọi Đọa Đạo, nói ra lai lịch của ta, tiền bối ngài cũng không biết.

Hầu Tử thần bí sợ hãi nói, bị hai ngón tay của Khương Trường Sinh điểm vào cái trán, nó không thể động đậy, cái này khiến nó cảm thấy‌ kinh khủng lại bao la mờ mịt.

Chuyện thế nào?

Vì sao vừa tỉnh lại sau giấc ngủ liền bị áp chế?

Cường giả ở thời đại hiện tại‌ đã kinh khủng đến như thế sao?

- Đọa Đạo? Tên thật cuồng, không quan tâm ta có biết không, ngươi hãy nói, nếu có nửa phần giả dối, ngươi sẽ hình thần câu diệt, chớ hoài nghi ta có thể làm được hay không.

Mặt Khương Trường Sinh không thay đổi nhìn chằm chằm nó, ngữ khí đầy đạm mạc.

Đọa Đạo nghe xong vội vàng nói:

- Ta sinh tại Tiên đạo kỷ nguyên, bất quá Tiên đạo sớm đã diệt sạch, ngươi có khả năng không biết, ta chính là do Huyền Diệu đạo tổ nuôi, trước khi Tiên đạo bị diệt sạch, ta bị ông ấy dùng một loại đạo pháp tên là Đại Thiết‌ Thiên Thuật phong ấn lại, tránh thoát một kiếp, mãi cho đến hôm nay, ta mới được giải phong.