← Quay lại trang sách

Chương 1521 Vượt qua Đại Đạo thần binh (1)

Sau khi Khương Thiện trải qua cảm giác trời đất quay cuồng ngắn ngủi, mở mắt nhìn lại, phát hiện bản thân mình đang ở bên trong hư không, cách đó không xa là thân ảnh Khương Nghĩa, hai người kinh ngạc nhìn về phía nhau, sau đó cảnh giác quét nhìn xung quanh.

Bọn hắn rất có ăn ý tới gần nhau, chuẩn bị kề vai chiến đấu.

- Ngươi cảm nhận được sao?

Khương Thiện trầm giọng hỏi.

Khương Nghĩa trả lời:

- Không có, cái gì đều không cảm giác được, nhưng khẳng định, nơi này đã không thuộc về lĩnh vực Tiên đạo, thế mà lại có người có thể lặng yên không tiếng động dời ngươi và ta đi trong khi ở Tiên đạo? Mà ta cũng không có cảm nhận được lực lượng kỳ dị tới gần, chẳng lẽ là một loại huyễn thuật nào đó?

Khương Thiện nhíu mày, hắn cũng đang suy nghĩ có phải huyễn thuật hay không.

- Hai thanh Đại Đạo thần binh, Tiên đạo quả nhiên có cơ duyên thật tốt, bất quá hai vị không xứng với Đại Đạo thần binh nha.

Một tiếng cười trêu tức truyền đến, hai huynh đệ cả kinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong bóng tối xuất hiện hai thân ảnh màu tím, như tử diễm, kịch liệt chập chờn, thấy không rõ hình dáng.

Khương Nghĩa trầm giọng hỏi:

- Các ngươi có lai lịch ra sao? Nơi này chính là Tiên đạo, các ngươi muốn đắc tội Tiên đạo?

- Ha ha ha, xem ra đánh tan Vĩnh Hằng tộc, để cho Tiên đạo các ngươi hết sức bành trướng, các ngươi sẽ không nghĩ mình đánh bại Vĩnh Hằng tộc, cho nên đã là mạnh nhất Đại Thiên thế giới rồi chứ?

Trêu tức tiếng lần nữa vang lên, lần này, tiếng của hắn tràn ngập sát ý.

Một bóng người khác đi theo mở lời:

- Tiên đạo Đạo Tổ xác thực mạnh mẽ, bất quá cũng may hắn không thể mỗi giờ mỗi khắc nhìn chằm chằm Tiên đạo, từ bỏ vọng tưởng đi, các ngươi đã rời khỏi phạm vi của Tiên đạo, nơi này cách Tiên đạo vô cùng xa xôi, là lĩnh vực mà Tiên đạo chưa từng đặt chân qua.

Khương Nghĩa, Khương Thiện nghe được lời này, sắc mặt kịch biến.

Khương Nghĩa lúc này hỏi:

- Các ngươi đã có khả năng như thế, không cần nói nhảm, muốn đoạt Đại Đạo thần binh thì tới đây.

Thân ảnh thần bí nói chuyện trước nhất khẽ nói:

- Đại Đạo thần binh sẽ tự chủ tìm kiếm chủ nhân, mặc dù cưỡng ép tước đoạt, chúng ta cũng không thể sử dụng chúng nó, chẳng thà thử một chút thực lực của các ngươi, nếu như có thể làm chúng ta hài lòng, ta cũng có thể cân nhắc không giết ngươi.

Dứt lời, hắn nâng tay phải lên, hào quang bảy màu bắn ra, một thanh thần binh xuất hiện trong tay của hắn.

Là Thái Thủy Niết Bàn Thương.

Hai thân ảnh thần bí chính là Khương Trường Sinh cùng Mộ Linh Lạc biến thành.

Vừa nhìn thấy Thái Thủy Niết Bàn Thương, con ngươi Khương Nghĩa, Khương Thiện bỗng nhiên co rụt lại.

Đó là cái gì?

Đại Đạo thần binh?

Không đúng.

Khí tức của Đại Đạo thần binh cũng không phải như thế, nhưng vì sao cảm giác khí tức của thần binh này càng thêm đáng sợ hơn cả Đại Đạo thần binh?

Khương Trường Sinh một tay dẫn theo Thái Thủy Niết Bàn Thương, chỉ bọn hắn phía xa, bình tĩnh nói:

- Ta sẽ sẽ áp chế thực lực đến cùng các cảnh giới của ngươi, xem xem các ngươi có tư cách có được Đại Đạo thần binh hay không, dù sao Đại Đạo thần binh không có linh trí, cũng sẽ nhìn nhầm.

Nghe vậy, Khương Nghĩa cùng Khương Thiện liếc nhau, lúc này ra tay.

Hai huynh đệ thuấn di đến trước mặt Khương Trường Sinh, cùng nhau vung vẩy Đại Đạo thần binh.

Thần thương cùng trường côn màu máu quét ngang tới, hai cỗ lực lượng Đại Đạo đáng sợ thể hiện ra cảm giác áp bách không thể ngăn cản.

Oanh!

Khương Trường Sinh đưa tay, nâng Thái Thủy Niết Bàn Thương, ngăn lại hai thanh Đại Đạo thần binh hợp kích, lực lượng kinh khủng chấn động đến Khương Nghĩa, Khương Thiện phun máu bay ngược, nhục thể của bọn hắn cường đại cỡ nào, nhưng đối mặt với lực phản chấn của Thái Thủy Niết Bàn Thương, kém chút thân thể hóa thành tro bụi.

Khương Trường Sinh âm thầm kinh hãi, hắn đã khống chế rất tốt, không nghĩ tới thiếu chút đánh chết hai đứa cháu.

Thái Thủy Niết Bàn Thương thật đáng sợ, dù cho chỉ là một tia lực lượng, cũng đủ làm cho hai vị Đại La Thần Tướng biến thành tro bụi.

Khương Nghĩa, Khương Thiện ổn định thân hình, hai huynh đệ đều bị hù dọa, nhưng kinh khủng chẳng qua xuất hiện trong tích tắc, tiếp theo bị tức giận, sát ý vô cùng vô tận bao phủ.

Hai người gào thét một tiếng, lần nữa lao thẳng tới Khương Trường Sinh, lần này, bọn hắn thi triển các loại thần thông, cự ly xa tiến công Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh vung vẩy Thái Thủy Niết Bàn Thương, lôi kéo khắp nơi, dậm chân tiến lên, thần thông của hai người căn bản không đến gần được thân thể của hắn.

Mộ Linh Lạc lúc này xuất ra một thanh kiếm, mở lời:

- Một người tới cùng ta đấu!

Khương Thiện đang muốn gọi Khương Nghĩa trước đi đối phó nàng, kết quả bị Khương Nghĩa một cước đạp tới.

Khương Nghĩa mở ra Đại Đạo Chi Nhãn, một thân hắc giáp kích phát thần lực, tóc dài bay loạn, Hắc Ám đại đế tiến vào trạng thái bùng nổ.

Giờ khắc này, hắn vứt bỏ lý trí, chỉ có tức giận vô tận, thề đánh bại Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh không thể không phong ấn thần lực của Thái Thủy Niết Bàn Thương, cứng rắn tiến hành chiến đấu, nhưng dù cho như thế, lực lượng của thần thương cũng không cách nào tạo thành nửa phần tổn thương cho Thái Thủy Niết Bàn Thương.

Dần dần, hai người bắt đầu cận thân chiến đấu, đánh cho hư không không ngừng vặn vẹo, phá toái.

Ánh sáng bảy màu của Thái Thủy Niết Bàn Thương áp chế ánh bạc sáng chói của thần thương, Khương Trường Sinh một tay cầm thương, giống như cầm thước, nhàn nhã tới lui áp chế Khương Nghĩa, Khương Nghĩa chỉ có thể bị động phòng thủ, không có chút lực lượng chống đỡ.

Một bên khác, Khương Thiện đã cùng Mộ Linh Lạc khai chiến, kiếm trong tay Mộ Linh Lạc chính là vận mệnh đại đạo biến thành, vậy mà có thể gánh vác lực lượng của Đại Đạo thần binh.

Khương Trường Sinh đang áp chế Khương Nghĩa đồng thời cũng đang chăm chú Mộ Linh Lạc.

- Lực lượng vận mệnh của nha đầu này vậy mà cường đại đến trình độ như vậy, cũng là đánh giá thấp nàng.

Trong lòng Khương Trường Sinh kinh ngạc suy nghĩ, Đại Đạo quả nhiên quỷ bí khó dò, dù cho người bên cạnh, cũng rất khó coi thấu lực lượng đại đạo diễn hóa.

Đương nhiên, chủ yếu là Khương Trường Sinh bình thường sẽ không nhìn chằm chằm vào Mộ Linh Lạc.