← Quay lại trang sách

Chương 1613 Cuộc chiến của Đạo Tổ (1)

Nương theo lão phụ nhân bị cự thủ thần bí bắt đi, mấy trăm vị Đạo Quỷ dùng Ám Mộ Linh Lạc cầm đầu đi theo thả người vọt lên, chui vào trong vòng xoáy màu đen vô biên phía trên, sau đó biến mất không thấy gì nữa

Vòng xoáy màu đen bát ngát như hư ảnh tiêu tán, mà đại thiên địa của mảnh đạo thống này tiếp tục sụp đổ, quy tắc cũng đang sụp đổ, hết thảy đang đi về phía hủy diệt, có thể thấy rất nhiều thân ảnh không dám đến gần phương xa.

Một bên khác.

Lão phụ nhân còn đang ráng chống đỡ, Vĩnh Hằng châu duy trì lực lượng cường đại, bảo hộ nàng, nàng đưa mắt nhìn lại, bốn phương tám hướng đều là đủ loại phù văn huyền ảo, giãy dụa, giống như có sinh mệnh lực, lại như thiên la địa võng, để cho nàng không nhìn thấy hy vọng chạy trốn.

Ánh mắt của nàng không thể xuyên thấu những phù văn này, không nhìn thấy tồn tại đuổi bắt nàng.

- Ngươi muốn châu này, ta cho ngươi là được, bỏ qua cho ta đi, buông tha cho đạo thống của ta.

Lão phụ nhân cao giọng hô to, ngữ khí đầy thê lương.

Thân là chủ nhân đạo thống, càng ăn nói khép nép như thế, trong nội tâm nàng tự nhiên cũng cảm thấy sỉ nhục.

Nhưng nàng không có đạt được bất kỳ đáp lại nào, cái này khiến lòng của nàng chìm vào đáy cốc.

Đã như vậy.

Lão phụ nhân hung hăng quyết định, lúc này cắn răng, rót thần lực toàn thân vào trong Vĩnh Hằng châu, Vĩnh Hằng châu vì đó run rẩy dữ dội.

Nàng đã triệt để buông xuống cố kỵ, liều lĩnh muốn thôi động lực lượng của Vĩnh Hằng châu, giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm nhận được lực lượng vô cùng vô tận ở phương xa.

Lực lượng của Vĩnh Hằng cảnh.

- Cái này là…

Lão phụ nhân động dung, mặt lộ vẻ mừng như điên, nhiều lực lượng cường đại như vậy tất có thể giúp nàng thoát hiểm, mặc dù nàng có thể cảm nhận được sinh cơ của bản thân đang trôi qua, nhưng nàng đã không lo được nhiều như vậy.

Đúng lúc này, nàng đột nhiên thấy phía trước xuất hiện một bóng người mơ hồ, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt sẽ xuyên qua thần lực Vĩnh Hằng châu, giết tới trước mặt nàng, đưa tay cướp đi Vĩnh Hằng châu.

Một màn này tựa như nàng lúc trước bị bắt đi, nàng cả kinh trừng lớn hai mắt, vô ý thức muốn xuất thủ, nhưng một cỗ lực lượng tràn ngập tính hủy diệt đập vào mặt, trong nháy mắt phá hủy nàng, hóa thành tro bụi.

Người xuất thủ rõ ràng là Ám Đạo Tổ.

Hắn mở ra lòng bàn tay phải, Vĩnh Hằng châu không ngừng phát ra ánh bạc, từng tia ý lạnh tràn ra, huyền bí quỷ dị.

Vô số phù văn xung quanh đi theo tan biến, thay vào đó là hắc ám, từng tôn Đạo Quỷ từ bốn phương tám hướng đi tới.

Ám Mộ Linh Lạc hỏi:

- Thế mới yên tâm?

Ám Đạo Tổ trả lời:

- Tổng phải cẩn thận một chút, dù sao bảo vật này là truyền tới từ trong tay vị Đạo Tổ kia.

Một Đạo Quỷ nhịn không được nói:

- Nhiều năm qua đi như thế, Vĩnh Hằng châu đổi chủ bao nhiêu lần, còn bị các đạo thống khác đạt được, cũng chưa từng thấy qua vị Đạo Tổ kia ra tay, chẳng lẽ vị Đạo Tổ kia có thể nhịn như vậy?

Lời nàng nói được các Đạo Quỷ khác đồng ý, vị Đạo Tổ này của bọn hắn cái gì cũng đều tốt, đủ mạnh, nhưng chính là cẩn thận quá mức, cẩn thận đến làm bọn hắn cảm thấy hoang đường.

Ám Đạo Tổ không có nói tiếp, chẳng qua nhìn chằm chằm Vĩnh Hằng châu, Vĩnh Hằng châu trong tay hắn là thứ sáng ngời nhất trong mảnh không gian hắc ám này.

- Châu này thật có thể điều động lực lượng Vĩnh Hằng cảnh trong Đại Thiên thế giới?

Ám Khương Nghĩa mở miệng hỏi.

Hết thảy Đạo Quỷ đều mong đợi nhìn về phía Ám Đạo Tổ.

Ám Đạo Tổ giơ Vĩnh Hằng châu lên, vạn tia hàn khí như tơ rơi ra, giống như là thần lực Vĩnh Hằng cảnh, liên tiếp vô số thời không.

- Châu này quả thật có thể điều động tất cả lực lượng của Vĩnh Hằng cảnh.

Nghe được Ám Đạo Tổ trả lời, mặt hết thảy Đạo Quỷ đều lộ ra ý nụ.

Nhưng Ám Đạo Tổ lại nhíu chặt lông mày.

Trong chốc lát, Ám Mộ Linh Lạc tựa hồ phát giác được cái gì, mãnh liệt xoay người, trầm giọng nói:

- Ra đi!

Lúc này, hết thảy Đạo Quỷ đều ý thức được không thích hợp, âm thanh vừa rồi rõ ràng là Đạo Tổ truyền tới, bọn hắn sẽ không nghe lầm.

Vậy chỉ có một khả năng.

Là một vị Đạo Tổ khác.

Một hồi kim quang từ trên buông xuống, hết thảy Đạo Quỷ vô ý thức ngẩng đầu nhìn lại, bọn hắn thấy một thân ảnh có dáng người giống Ám Đạo Tổ như đúc, ngạo nghễ mà đứng, trên vai có một mặt trời nhỏ đang lơ lửng, cường quang che đậy mặt mũi của hắn.

Đạo Tổ!

Đạo Tổ của Đại Thiên thế giới.

Hết thảy Đạo Quỷ bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, bọn hắn vô cùng kiêng kỵ đối với Đạo Tổ hiện thời của Đại Thiên thế giới, nếu không phải vị Đạo Tổ này quá mức mạnh mẽ, bọn hắn há có thể có cơ hội đi đến Đại Thiên thế giới?

Ám Đạo Tổ híp mắt mắt nhìn tới, ánh mắt rơi vào Thái Thủy Niết Bàn Thương lơ lửng bên cạnh Khương Trường Sinh, trực giác nói cho hắn biết, thanh thương này cực kỳ nguy hiểm.

Hắn đối mặt qua Tam Thiên đạo tôn, đó là tồn tại kinh khủng hắn nhìn không thấu, nhưng Tam Thiên đạo tôn thua ở trong tay Đạo Tổ.

Khương Trường Sinh xuất hiện mang cho hết thảy Đạo Quỷ ở trong vùng hư không này cảm giác áp bách cực lớn, dẫn đến tất cả Đạo Quỷ đều yên lặng, không dám mở miệng.

- Ngươi còn có thủ đoạn gì, ta cho ngươi cơ hội.

Khương Trường Sinh nhìn xuống Ám Đạo Tổ, đạm mạc nói.

Trong lòng hắn kinh ngạc tán thán, thật đúng là giống như đúc, bất quá vị Ám Đạo Tổ này chỉ nắm giữ lực lượng Đại Đạo, cũng không có lực lượng của Hồng Mông Đại Đạo.

Khương Trường Sinh trước kia lĩnh hội Nhân Quả đại đạo, Vận Mệnh đại đạo rất nhiều Đại Đạo lực lượng, cho nên hắn sinh ra Đạo Quỷ cũng rất bình thường.

Bất quá vị Ám Đạo Tổ này không nên mạnh như thế.

Lúc Khương Trường Sinh sáng tạo Hồng Mông Đại Đạo, nhưng không có bảy mươi tỷ Thiên Đạo giá trị hương hỏa nha.

Nói cách khác, phía sau Ám Đạo Tổ còn có những lực lượng khác.

Khương Trường Sinh suy đoán chuyện này có quan hệ đến Tam Thiên đạo tôn, dù sao hắn không có tự tay tru diệt Tam Thiên đạo tôn, tên ngốc này dùng cách mà hắn không thể quan sát tạo ra tình thế hiện tại.

Vừa dứt lời, đám Đạo Quỷ phẫn nộ.

- Ý gì, ngươi xem thường chúng ta?

- Càn rỡ, ngươi thật sự cho rằng ngươi thắng chắc?