Chương 1612 Khí tức của Đạo Tổ (2)
Khương Trường Sinh gật đầu, Bạch Kỳ lúc này tiến đến đón tiếp Đọa Đạo.
Rất nhanh, Đọa Đạo đi vào trước mặt Khương Trường Sinh quỳ xuống, Khương Trường Sinh mở miệng nói:
- Không cần nghi thức xã giao, đứng lên mà nói.
Đọa Đạo bị một cỗ lực lượng không thể ngăn cản nâng lên, nó vội vàng nói:
- Đạo Tổ, ta cảm thấy khí tức của Viễn Cổ Tiên Đạo, thậm chí bao gồm khí tức của chủ nhân ta!
Vừa dứt lời, Bạch Kỳ cũng không có kinh hô, rõ ràng nàng đã biết được việc này, nàng cau mày nhìn về phía Khương Trường Sinh.
- Ồ? Chắc chắn chứ? Có phải là Đạo Quỷ hay không? Bây giờ Đạo Quỷ đang hình thành đủ loại thế lực, rất nhiều mạnh mẽ đạo thống đều gặp Đạo Quỷ của mình.
Khương Trường Sinh nhẹ giọng hỏi.
Đọa Đạo dùng sức lắc đầu, trầm giọng nói:
- Tuyệt đối là khí tức của chủ nhân, mặc dù ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chủ nhân rõ ràng đã ngã xuống, nhưng ta xác thực cảm nhận được khí tức của hắn, không bài trừ có thể có tồn tại mượn pháp lực của chủ nhân, nhưng đây cũng không phải tin tức tốt, Đạo Tổ, ta không có ý mạo phạm ngài, chủ nhân ta khi còn sống thật rất mạnh, là nhân vật mạnh nhất trong Đại Thiên thế giới, ba ngàn Đại Đạo ở trước mặt hắn, như đồ ở trong lòng bàn tay, tại thời kỳ Viễn Cổ Tiên Đạo, Tiên Thánh cường thịnh cũng không ít, những Tiên Thánh đó đều mạnh hơn Đại La Kim Tiên hiện tại.
Lấy Tiên Thánh của Viễn Cổ Tiên Đạo so sánh với Đại La Kim Tiên hiện thời, Khương Trường Sinh cũng không có cảm nhận được mạo phạm, hắn đều rõ ràng Viễn Cổ Tiên Đạo mạnh mẽ hơn so với bất kỳ người nào, bởi vì hắn từng mấy lần tiến đến nghe đạo.
- Vậy ngươi có thể truy xét đến cỗ khí tức kia không?
Khương Trường Sinh mở miệng hỏi, hắn không tính được tới tung tích nhân quả của Huyền Diệu đạo tổ.
Đọa Đạo gật đầu, nói:
- Ta đang muốn dẫn đường cho ngài, điều tra việc này rõ ràng, bây giờ Đạo Quỷ bao phủ Đại Thiên thế giới, Tiên đạo không có gặp phải Đạo Quỷ chi kiếp, chỉ sợ phía sau chuyện này có một âm mưu càng thêm đáng sợ.
Ánh mắt Khương Trường Sinh ngưng tụ, một bộ phân thân hiện ra từ trong cơ thể hắn, đứng dậy, đi đến trước mặt Đọa Đạo, mang theo Đọa Đạo rời khỏi.
Bạch Kỳ cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Chỉ dựa vào phân thân đã đủ sao, đây chính là Đạo Tổ của Viễn Cổ Tiên Đạo.
Ở lâu cùng Đọa Đạo, nàng nghe nói rất nhiều sự tích của Huyền Diệu đạo tổ, theo lời Đọa Đạo đến xem, Huyền Diệu đạo tổ chỉ mạnh chứ không yếu hơn Khương Trường Sinh, mặc dù Bạch Kỳ không tin, nhưng bây giờ sắp đối mặt với Huyền Diệu đạo tổ, nàng vẫn lau một tia mồ hôi.
- Không sao đâu, nếu như phân thân không đối phó được, ta lại ra tay là được.
Khương Trường Sinh trả lời, ánh mắt của hắn vẫn rơi vào trong Đại Thiên thế giới.
Giờ phút này, đang có Đạo Quỷ đang chiến đấu tranh giành Vĩnh Hằng châu, mà lại là người quen Đạo Quỷ.
Ám Mộ Linh Lạc và Ám Khương Nghĩa, bọn hắn suất lĩnh mấy trăm Đạo Quỷ mạnh mẽ độc xông một phương đạo thống, tìm kiếm Vĩnh Hằng châu, mạnh nhất phương đạo thống này cũng mới là Đạo Hư Tôn Chủ, ngẫu nhiên lấy được Vĩnh Hằng châu, bọn hắn ẩn giấu rất khá, thật không nghĩ vẫn bị Đạo Quỷ phát hiện.
Vị Đạo Hư Tôn Chủ kia vận dụng lực lượng của Vĩnh Hằng châu, tạm thời ngăn cản đám Đạo Quỷ vây công, nhưng còn có Đạo Quỷ càng mạnh mẽ hơn đang đến gần.
Thấy vài khuôn mặt quen thuộc, Khương Trường Sinh đã biết vị Ám Đạo Tổ kia muốn hành động.
Bạch Kỳ nhìn ra Khương Trường Sinh đang quan sát cái gì, không lại quấy rầy, quay người rời đi.
Trong đại thiên địa vỡ nát, bầu trời xé rách thành vô số khối, hư không lộ ra, kinh dị đáng sợ, bụi đất, đá vụn bay đầy không trung.
Mấy trăm vị Đạo Quỷ tản ra hắc quang thản nhiên bao quanh một lão phụ nhân, đủ loại pháp thuật, thần thông không ngừng đánh ra, mà lão phụ nhân nương tựa theo Vĩnh Hằng châu trong tay miễn cưỡng có thể ngăn cản.
Lão phụ nhân người mặc đại bào đỏ hồng, tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt giống như vỏ cây già, ba đầu sinh linh tựa như thanh xà cổ quái quay quanh ở trên đầu vai của nàng.
Vĩnh Hằng châu bắn ra ánh bạc, hình thành quang trận, ngăn cản công kích bốn phương tám hướng kéo tới, trong quang trận mơ hồ có thể trông thấy hư ảnh các cường giả Vĩnh Hằng tộc.
- Chủ nhân, chúng ta sắp không ngăn được, ngài còn không thể nắm giữ lực lượng của bảo vật này sao?
- Truyền thuyết nói rằng, Vĩnh Hằng tộc có thể mượn nhờ lực lượng của Vĩnh Hằng cảnh, nếu như ngài có thể làm được, vậy những Đạo Quỷ này lại coi là cái gì?
- Vĩnh Hằng tộc là Đại Đạo chi thân, chủ nhân cũng không phải, thế nào có thể mượn nhờ lực lượng của Vĩnh Hằng cảnh?
Ba đầu sinh linh thanh xà tranh luận, mà lão phụ nhân không lo được trả lời.
Bên trong hai con mắt của nàng phản chiếu tình cảnh đạo thống sụp đổ, cái này khiến lòng nàng đang rỉ máu.
Giờ khắc này, trong nội tâm nàng tràn ngập hối hận, sớm biết như thế, nàng đã không nên mang bảo vật này về.
Đại Thiên thế giới thế nào có loại chuyện tốt này, nàng gặp được Vĩnh Hằng châu bị vô số thế lực tranh đoạt, vùng hư không kia còn không có sinh linh, thì ra là Đạo Quỷ tính toán.
Nhưng đạo thống của nàng bất quá chỉ là giọt nước trong biển cả trong Đại Thiên thế giới, đáng giá bị tính toán như thế sao?
Đúng lúc này.
Lão phụ nhân tựa hồ cảm nhận được cái gì, vô ý thức ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bầu trời phá toái xuất hiện một vòng xoáy màu đen, vô cùng bao la, trung tâm vòng xoáy đột nhiên xuất hiện một con mắt thật to, lạnh lùng đến cực điểm.
Con mắt này giống như đang ở thiên ngoại nhìn trộm sâu kiến trong thiên địa, lão phụ nhân thấy thếm trong lòng đầy kinh hoàng.
Một cỗ cảm xúc lúng túng trước nay chưa từng có hiện lên trong lòng nàng, không thể khắc chế.
Con mắt to lớn kia đột nhiên biến mất, ngay sau đó, trong bóng tối duỗi ra một cánh tay to lớn, trực tiếp cầm lấy lão phụ nhân, những Đạo Quỷ kia trở nên càng thêm điên cuồng, thi pháp đủ loại, sợ nàng chạy trốn.
Cự thủ có tốc độ rất nhanh, lão phụ nhân vô ý thức nâng lên Vĩnh Hằng châu, dùng thần lực trong Vĩnh Hằng châu đi ngăn cản, kết quả bị cự thủ trực tiếp mang đi cả người và châu.