← Quay lại trang sách

Chương 1621 Hỗn Độn thần châm (1)

Hải dương sâu thẳm kịch liệt cuồn cuộn, Bá Tổ rơi vào đó chỗ sâu đáy biển, không thể nhìn thấy thân ảnh của hắn, nhưng khí thế đáng sợ của hắn đang không ngừng tăng lên.

Khương Trường Sinh có thể cảm giác được Bá Tổ đang khôi phục khí thế trong đạo thống phản thần, điều này cũng không có khiến cho hắn lúng túng, ngược lại hết sức vui mừng.

Khương Trường Sinh bây giờ cũng có tiến bộ rất lớn, sau khi tu hành Hồng Mông Đại Đạo, bây giờ Hồng Mông Đại Đạo đang nhanh chóng trưởng thành, mà hắn cũng giống như thế, hiện tại, tu vi của hắn mỗi thời mỗi khắc đều đang tăng trưởng, vô cùng vô tận pháp lực khiến cho hắn có lòng tin ứng đối hết thảy.

Khương Trường Sinh cầm Thái Thủy Niết Bàn Thương trong tay, đứng ngạo nghễ tại phía trên biển sâu vô tận, cuồng phong bạo vũ không thể rung chuyển thân hình của hắn, một thân kim quang sáng ngời như mặt trời.

Mặt biển nổ tung, một đầu Hắc Long vô cùng to lớn như gió lốc bay lên, muốn thôn phệ Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh mở ra Đại Đạo Chi Nhãn, cường thế tru diệt nó, ngay sau đó, Bá Tổ vòng qua đại đạo thần quang giết tới trước mặt hắn.

Thời khắc này, Bá Tổ chỉ có cao trăm trượng, lồng ngực có một lỗ lớn kinh dị đáng sợ, cực kỳ doạ người, thân thể thu nhỏ, nhưng lực lượng ẩn chứa trong người hắn lại càng thêm đáng sợ, đánh tới một quyền, còn chưa đụng phải Khương Trường Sinh, một cỗ lực lượng vô hình đẩy lui Khương Trường Sinh.

Bá Tổ thừa thắng xông lên, quyền cước như gió, cách không đánh vào trên người Khương Trường Sinh, đánh cho Khương Trường Sinh liên tiếp lùi lại.

- Đây chính là Bá Chi Đại Đạo của hắn?

Khương Trường Sinh âm thầm tò mò, quyền kình vô hình này phong ấn không gian xung quanh hắn, đồng thời có uy năng tru diệt Đại Đạo.

Thần thông khó lường.

Phong ấn thêm thần thông tính sát thương, dùng lực phá vạn pháp.

Mạnh như Hỗn Nguyên Bất Diệt Kim Thân, cũng có chút chịu không được lực lượng bá đạo như vậy.

Bất quá Khương Trường Sinh cũng không phải thể đơn thuần tu, ánh mắt hắn ngưng tụ, Thái Thủy Niết Bàn Thương bắn ra ánh bạc sáng chói, cường thế đỡ được Bá Tổ.

-àĐây chính là cực hạn của ngươi sao?

Mặt Khương Trường Sinh không thay đổi hỏi, bởi vì tình nghĩa đạo thống phản thần truyền thừa còn đó, hắn dự định tha cho Bá Tổ một mạng, nhưng trước đó, hắn hi vọng Bá Tổ có thể dùng hết toàn lực.

Đi đến cảnh giới này của bọn hắn, rất khó tru diệt lẫn nhau, nhưng Khương Trường Sinh còn nắm giữ Thiên Địa Câu Diệt, Đại Thiên Tru Đạo Chỉ, Đại Thiên Tru Diệt Chưởng, ba loại thần thông này có lực lượng hủy diệt cực kỳ đáng sợ, hắn thậm chí hoài nghi ba loại thần thông này không thuộc về Đại Thiên thế giới.

Bá Tổ dừng tay, con mắt hung lệ chăm chú nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, hắn lạnh giọng nói:

- Đạo Tổ, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng, có thể bức ta đến tình trạng như thế.

Khương Trường Sinh yên lặng, không có nói tiếp.

Bá Tổ bỗng nhiên lộ ra nụ cười, nói:

- Ngươi có phải rất tò mò nơi này là nơi nào hay không?

- Nơi này chính là Hỗn Độn, nơi ngươi trước đó đề cập tới.

Khương Trường Sinh nghe xong, nhíu mày.

Hỗn Độn như thế nào là một đại dương?

- Ta nắm giữ không ít Đại Đạo, ngoại trừ Đại Đạo tự sáng tạo ra, tạo nghệ của ta về thời không, lôi đạo là lớn nhất, đoạn đường này chiến đến, ngươi ta xuyên qua mấy vạn thời đại, đi tới thời kì Hỗn Độn còn không có thiên địa, nơi này chính là Hỗn Độn Chi Hải, vạn sự vạn vật của Đại Thiên thế giới đều sinh ra ở trong biển phía dưới.

Bá Tổ thô cuồng nói, nói đến thời không tạo nghệ của bản thân, hắn tràn ngập tự hào.

Mười bảy vị Đạo Tổ không cùng thời kỳ có thể tụ tập tại cùng một chỗ, tạo nghệ thời không của hắn xác thực khó lường, ít nhất ở trong phương diện này, Khương Trường Sinh còn không có gặp được tồn tại mạnh hơn hắn.

Khương Trường Sinh hỏi:

- Ngươi mang ta tới trong này, không phải chỉ vì khoe khoang thôi?

Bá Tổ nâng lên cánh tay phải, cười càng thêm kiệt ngạo:

- Đạo Tổ, ngươi có biết ta là phục sinh như thế nào không? Ta chia hồn phách của mình hóa thành số lượng ngàn vạn, phân đất phong hầu đến các thời không khác biệt, khi mà vị Đạo Quỷ kia vừa sinh ra đã bị một hồn phách của ta chui vào trong cơ thể, mà ta một khi hấp thu xong hết thảy hồn phách, ngươi sẽ gặp phải ta thời kỳ đỉnh phong.

Vẻ mặt Khương Trường Sinh không có biến hóa, hắn tiếp tục hỏi:

- Nói lời này, ngươi không cảm thấy ngươi nói hơi sớm?

- Ta có thể cảm giác được ngươi trước có được thực lực tru diệt ta, vết thương trên lồng ngực ta chính là chứng minh tốt nhất, ngươi đã không muốn giết ta, ta đương nhiên sẽ không giết ngươi, ngươi nói đúng, đạo khác biệt, mưu cầu khác nhau, ta đúng là sợ, nhưng ta còn chưa tới mức độ làm chó săn cho Đại Đạo.

Bá Tổ trả lời, một thân khí thế đi theo tan biến.

Hắn nâng tay trái lên, đánh ra một chiêu, Hỗn Độn Chi Hải phía dưới sụp đổ, hình thành một vòng xoáy khủng bố nhanh chóng mở rộng, chỗ sâu trong vòng xoáy kia, mơ hồ có một tia sáng đỏ đang lóe lên.

Khương Trường Sinh nhìn xuống hồng quang, trong lòng đầy tò mò.

Hắn cảm nhận được một cỗ khí tức chưa bao giờ từng gặp phải, cũng không phải Đại Đạo.

- Đây là Hỗn Độn thần châm, có thể triệu hoán Hỗn Độn Chi Hải, bất quá một khi làm như vậy, Đại Đạo sẽ phản phệ ngươi càng khủng bố hơn, không phải vạn bất đắc dĩ, không cần sử dụng.

Bá Tổ nghiêm túc nói.

Hỗn Độn thần châm?

Khương Trường Sinh híp mắt hỏi:

- Đây chính là quá khứ, triệu hoán sự vật đã không tồn tại đến tương lai, thực hiện như thế nào?

Năm đó, hắn chỉ là dời đi một mảnh thiên địa của Viễn Cổ Tiên Đạo đã gặp nhân quả mạnh mẽ cắn trả, khối đạo cốt kia đến nay còn bị phong ấn trong Thiên Đình, nhân quả cắn trả không thể tản ra.

Hắn không cách nào tưởng tượng được triệu hoán Hỗn Độn Chi Hải đi ra sẽ trả cái giá to lớn như thế nào.

Bá Tổ trả lời:

- Hỗn Độn Chi Hải một mực tồn tại, cũng không phải tiêu vong, Đại Thiên thế giới hậu thế sở dĩ không có Hỗn Độn Chi Hải, chỉ là bởi vì Hỗn Độn Chi Hải đã ẩn núp, giấu ở trong Hỗn Độn thần châm, không có Hỗn Độn Chi Hải, Đ hư không vũ trụ ại Thiên thế giới mới sinh ra, Hỗn Độn Chi Hải cũng xem như bị Đại Đạo từ bỏ, nếu như không có Hỗn Độn thần châm tồn tại, Hỗn Độn Chi Hải sớm muộn gì cũng sẽ bị ma diệt.