← Quay lại trang sách

Chương 1622 Hỗn Độn thần châm (2)

Xin hỏi Hỗn Độn thần châm là đản sinh như thế nào?

- Ta cũng không biết, trong quá trình xuyên qua thời không, ta chỉ thấy một cây châm rơi xuống từ đỉnh Đại Thiên thế giới, rơi vào trong Hỗn Độn Chi Hải, sau đó dùng không đến mấy năm hấp thu Hỗn Độn Chi Hải, về sau là Hỗn Độn hư không, Đại Đạo linh khí tràn đầy.

- Liệu rằng có phải là ý chí Đại Đạo?

- Không có khả năng, sau ki ta phát hiện Hỗn Độn thần châm, từng thử sử dụng, kết quả gặp Đại Đạo cắn trả, kém chút đã chết trên nửa đường tu đạo.

Nhắc đến Đại Đạo cắn trả lúc trước, Bá Tổ không rét mà run, lần đầu lộ ra thần tình phức tạp như vậy.

Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm hồng quang từ chỗ sâu trong đáy biển, trong lòng lưỡng lự có nên tiếp nhận hay không.

Bá ra Tổ cười nói:

- Nếu không muốn, vậy tạm thời buông xuống, ta đã mang ngươi tới nơi này, đợi ngươi lĩnh hội Thời Không đại đạo, chuẩn bị sẵn sàng, lại đến là được.

Khương Trường Sinh hỏi:

- Từ xưa đến nay, chẳng lẽ cũng chỉ có ngươi ta tới nơi này?

Bá Tổ lắc đầu, hắn tựa hồ suy nghĩ điều gì, ánh mắt trở nên ưu sầu, không nói thêm lời.

Bầu không khí trở nên vi diệu.

Bị Bá Tổ cắt ngang, Khương Trường Sinh đột nhiên cũng không dễ tái chiến, một trận chiến này đã đủ để đón sinh tồn ban thưởng, nghĩ được như vậy, hắn tan biến ở trên không trung.

Hắn nhảy ra vô số thời không, về tới chỗ thời đại của hắn.

Hắn hiện thân tại nơi trước đó chạm mặt Bá Tổ, cúi xem Tiên đạo lĩnh vực, hết thảy đều rất bình tĩnh, không có bởi vì Bá Tổ buông xuống mà tạo thành ảnh hưởng.

Cuộc chiến cùng Bá Tổ khiến cho hắn cảm giác hết sức thoải mái, thật lâu không có nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề như vậy, đến nỗi Hỗn Độn thần châm, hắn căn bản không cân nhắc.

Một là hắn đã không tín nhiệm Bá Tổ, hai là hắn không cần.

Tựa như hắn sáng tạo Vĩnh Hằng châu đi tính toán Ám Đạo Tổ, Đại Đạo cũng có thể dùng một loại tính toán nào đó, hắn nhất định phải cẩn thận.

Hắn đi ra một bước trở lại Tử Tiêu cung, sau đó ngồi trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa chờ đợi, thuận tiện phòng bị Bá Tổ quay đầu trở lại.

Nhưng hắn không có chờ đến sinh tồn ban thưởng.

Điều này nói rõ Bá Tổ không có ôm lấy sát ý đối với hắn, cũng nói rõ có thể tin những lời của Bá Tổ.

Khương Trường Sinh không khỏi thở dài một tiếng.

Mộ Linh Lạc mở mắt hỏi:

- Vì sao chàng thở dài?

Khương Trường Sinh buồn bã nói:

- Vì số mệnh mà thở dài, sau khi thương sinh biết được số mệnh, sẽ chống lại số mệnh, sau đó thần phục dưới số mệnh.

Vừa nghĩ tới Bá Tổ hăng hái, bễ nghễ hết thảy trong đạo thống phản thần, lại nghĩ tới Bá Tổ bây giờ cúi đầu trước ý chí Đại Đạo, đáy lòng Khương Trường Sinh ngũ vị tạp trần.

Lại xem đối thủ dĩ vãng, người nào không phải là vì sinh tồn mà nỗ lực, ai có thể thật cười đến cuối cùng nhất?

- Tiên đạo sẽ cùng chàng chống lại số mệnh, nếu như Tiên đạo từ bỏ, ta cũng sẽ không từ bỏ, chàng làm cái gì, ta sẽ làm cái đó.

Mộ Linh Lạc nghiêm túc nói, nàng lĩnh hội Vận Mệnh Chi Đạo cảm thụ sâu nhất về số mệnh, chính là bởi vì càng sâu, nàng càng kính sợ kiếp số từ nơi sâu xa.

Vạn sự vạn vật đều có kiếp số của mình, trốn không thoát, trốn không được.

Khương Trường Sinh nhìn về phía nàng, lộ ra nụ cười, trong lòng hắn đầy ấm áp.

Thời điểm vừa giáng sinh ở kiếp này, nội tâm của hắn rất cô độc, bởi vì hắn từ nhỏ bị bỏ rơi, mà ở trên con đường tu tiên, hắn thu hoạch rất nhiều, cố nhân quan hệ thân cận đều còn ở đây, còn có chúng sinh tín ngưỡng vào hắn.

- Ta đạo không cô đơn, sợ gì số mệnh?

Khương Trường Sinh nhếch miệng lên, trong lòng suy nghĩ như vậy.

Hắn cùng Mộ Linh Lạc trò chuyện trong chốc lát, lại riêng phần mình bắt đầu ngộ đạo.

Trong năm tháng từ nay về sau, không có tồn tại cường đại lại đến quấy nhiễu Tiên đạo, Hồng Mông Đại Đạo bởi vì vô số người tu đạo nghênh đón nhanh chóng trưởng thành, cái này khiến Khương Trường Sinh thấy được hi vọng nó thành hình.

Một khi Hồng Mông Đại Đạo thành hình, hắn cũng sẽ vượt qua Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, bước vào cảnh giới càng cao hơn, mà chúng sinh Tiên đạo cũng sẽ có cơ hội bước vào cảnh giới Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.

Năm tháng dằng dặc, lúc Đại Thiên thế giới gặp nạn, Tiên đạo đình chỉ khuếch trương nhưng nương tựa theo lĩnh vực bao la đã chiếm cứ, Tiên đạo cũng nghênh đón bay lên.

Trăm vạn năm sau, Tiên đạo đã cải biến nghiêng trời lệch đất.

Khổng Khuyết thành tựu Đại La Kim Tiên, khiêu chiến chưởng giáo Đạo môn, một trận chiến giành chiến thắng, để chúng sinh nhớ tới truyền thuyết đã bị lãng quên, vị này đã từng là đệ nhất thiên kiêu Thiên Đạo, người có đại khí vận tu luyện bên trong Tử Tiêu cung cuối cùng danh chấn Tiên đạo.

Sau khi trở về Đại La tiên vực, Khổng Khuyết được sự giúp đỡ của Bạch Kỳ thu hoạch được một vùng núi, thành lập đạo tràng.

Đại La tiên vực bây giờ có thể nói là tấc đất tấc vàng, không phải muốn lập đạo tràng ở Đại La tiên vực là sẽ làm được, rất dễ dàng đụng vào đạo tràng khác hoặc của giáo phái nào đó, tồn tại có thể dừng chân ở Đại La tiên vực đều có nhân mạch khổng lồ thiên ti vạn lũ.

Thiên Đạo khí vận đối với thương sinh mà nói, là vô biên vô hạn, mà Đại La tiên vực đã trở thành thiên địa cao nhất Tiên đạo, Thiên Đình cũng đã chuyển Phi Thăng đài ra bên ngoài.

Từ sau khi giảng đạo trong Thần Du đại thiên địa, Đại La tiên vực không còn quá quan tâm về tình hình Đại Thiên thế giới, các giáo phái đều đang nghiên cứu đạo pháp, dần dần đi đến con đường Hồng Mông Đại Đạo, bọn hắn phát hiện tu hành dựa theo Đạo Tổ truyền đạo, vậy mà bắt đầu không nhận Đại Đạo quy tắc ước thúc, điều này để bọn hắn càng thêm đắm chìm ở trong đó, không thể tự kềm chế.

Một ngày này.

Thiên Đế khó được đến đây bái phỏng Khương Trường Sinh, hai cha con bắt đầu ôn chuyện, có chút ấm áp.

Khương Trường Sinh biết được hắn cần làm chuyện gì, nhưng cố ý không hỏi, kéo đến Thiên Đế rất khó chịu, cười đến càng ngày càng cứng đờ.