← Quay lại trang sách

Chương 1642 Là Đạo? (2)

Khương Trường Sinh cũng không có bối rối, ngược lại chậm rãi đứng dậy.

Hương hỏa còn chưa hoàn toàn hao hết sạch, hắn đã giải trừ vòng bảo hộ hương hỏa, mà thiên lôi oai đã đi đến trình độ cực kỳ kinh khủng.

Một đạo thiên lôi màu đỏ thẫm đánh xuyên Hồng Mông sương mù tím, Khương Trường Sinh đi theo giơ thương, dùng mũi thương đón tia sét.

Oanh!

Lực trùng kích kinh khủng quét ngang Hồng Mông sương mù tím, chia nó ra thành trên dưới hai tầng, một đường quét tới, tru diệt vô số hạt mưa nổi bồng bềnh giữa không trung.

Cơ hồ là đồng thời, tồn tại thần bí một mực trốn ở bên trong quang vân bỗng nhiên nhảy xuống, bay thẳng tới Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh vọt lên, Đại Đạo Chi Nhãn trên trán chợt trợn to, một thân chí bảo phát ra thần quang sáng chói, che đậy ánh mắt của hắn.

Oanh! Oanh! Oanh....

Hai bên bày ra thế công lăng lệ, thân hình xê dịch, không ngừng lấp lánh trong Thiên Hải, vô số thiên lôi theo sát bọn hắn.

Hóa thân của Đạo cũng lóng lánh cường quang, mà Khương Trường Sinh bộc phát thần quang màu tím, hai người mỗi một lần trùng kích đều sẽ chấn động đến không gian vặn vẹo, mặt biển phía dưới xuất hiện vết lõm to lớn, giống như bị thiên thạch đập lên.

Tay phải Khương Trường Sinh vung vẩy Thái Thủy Niết Bàn Thương, tay trái không ngừng khu ngự pháp bảo, rất nhiều pháp bảo vờn quanh quanh người hắn, trợ giúp hắn triệt tiêu thiên lôi bổ kích.

Hóa thân của Đạo cũng không có gặp phải thiên lôi tập kích, hắn cũng không có bất kỳ thần binh gì, toàn bộ nhờ quyền cước, mỗi một lần công kích đều ẩn chứa uy lực của Đại Đạo quy tắc, mà lại không phải Đại Đạo quy tắc đơn nhất, Khương Trường Sinh mỗi lần đối chiêu đều có loại cảm giác đang đối mặt với ba ngàn Đại Đạo.

Khương Trường Sinh đột nhiên suy nghĩ Vô Lượng chủ nhân.

Vô Lượng chủ nhân nắm giữ ba ngàn Đại Đạo, coi như bây giờ luyện tay một chút.

Mặc dù thiên lôi đánh vào người rất đau, chiến ý của Khương Trường Sinh vẫn như cũ tăng vọt, Hồng Mông đại đạo tràn ra từ bên trong Đại Đạo Chi Nhãn của hắn, ngưng tụ thành thần giáp quanh người hắn, trợ hắn triệt tiêu đại bộ phận tổn thương của thiên lôi, nhưng dù cho như thế, thiên lôi này vẫn sẽ tránh thoát pháp bảo, Hồng Mông sương mù tím rơi ở trên người hắn.

Oanh!

Hóa thân của Đạo đánh ra một quyền, ba ngàn Đại Đạo ngưng hình, giống như ngàn tỉ hình ảnh thiên địa chợt hiện, lại dùng tốc độ cực nhanh ngưng tụ, tất cả đều đánh vào Thái Thủy Niết Bàn Thương.

Thái Thủy Niết Bàn Thương thôn phệ ba ngàn Đại Đạo, lại không cách nào hoàn toàn tiêu hóa, Khương Trường Sinh không thể không bức chúng nó ra, trong chớp nhoáng này, để cho hóa thân của Đạo có cơ hội.

Hóa thân của Đạo một quyền vòng qua Thái Thủy Niết Bàn Thương, một quyền đánh trên ngực Khương Trường Sinh, đánh hắn rơi xuống, đánh xuyên Hỗn Độn Chi Hải, mặt biển như tầng băng bị phá toái.

Rơi vào biển sâu sau, vô số thiên lôi tùy theo rơi xuống, ở trong nước biển xen lẫn trên người Khương Trường Sinh.

Hỗn Độn Chi Hải sâu không thấy đáy, tốc độ Khương Trường Sinh hạ xuống cực nhanh, nhưng dù cho như thế, vẫn không có rơi đến đáy biển, thiên lôi kinh khủng điên cuồng tàn phá thân thể hắn.

Trong thoáng chốc, Khương Trường Sinh lâm vào trong vô số ảo cảnh, nhưng hắn nương tựa theo ý chí mạnh mẽ của mình cưỡng ép đánh nát huyễn cảnh, ý thức cấp tốc trở về thân thể.

Oanh!

Một chùm sáng màu tím xuyên thủng Hỗn Độn Chi Hải, xông thẳng tới chân trời, đánh tan lôi vân màu trắng trong quang vân, vô số thiên lôi mong muốn vòng qua chùm sáng màu tím, nhưng chỉ nhẹ nhàng đụng vào, thiên lôi liền tan biến.

Đại Thiên Tru Đạo Chỉ!

Khương Trường Sinh nhảy ra từ đáy biển, giơ cao Thái Thủy Niết Bàn Thương đánh về phía Hóa thân của Đạo, Hồng Mông đại đạo bùng nổ, giống như một tia bút mực màu tím, vung ra thế giới, đánh nát không gian, đối diện đụng vào Hóa thân của Đạo.

Hóa thân của Đạo yên diệt, nhưng còn chưa chờ Khương Trường Sinh buông lỏng một hơi, một cỗ cỗ khí thế cường đại từ trên trời giáng xuống.

Khương Trường Sinh nhấc mắt nhìn đi, phát hiện kia bên trong quang vân màu trắng bị đánh xuyên xuất hiện từng tôn Hóa thân của Đạo, đếm cũng đếm không xuể.

Giai đoạn kinh khủng nhất của lôi kiếp đến rồi.

Năm ngàn Bàn Cổ phân thân cảm nhận được ý chí của Khương Trường Sinh, bày trận, triệu hoán hư ảnh Bàn Cổ.

Bọn hắn cùng nhau đi vào phía sau Khương Trường Sinh, giống như Thần quân đứng ở bầu trời, khí thế khoáng đạt.

Bàn Cổ hư ảnh cấp tốc ngưng tụ mà ra, dáng người vẫn bá khí như cũ, hắn im ắng gào thét, thân hình bành trướng, giống như đang gào thét với trời.

Khương Trường Sinh và hư ảnh Bàn Cổ cùng nhau đối mặt bầu trời, đối mặt từng tôn Hóa thân của Đạo.

- Thế nào có khả năng?

Đố Phạt nhìn hư ảnh Bàn Cổ, trong lòng nhấc lên kinh đào hải lãng. Hắn thấy được cái gì?

- Là đạo!

Đố Phạt thất thanh kêu to, mà tiếng của hắn cuối cùng dẫn tới Khương Trường Sinh chú ý.

Đạo?

Khương Trường Sinh vô ý thức liếc nhìn Bàn Cổ hư ảnh phía sau, hư ảnh Bàn Cổ cao vạn trượng ngửa mặt lên trời gầm thét, không có tiếng vang đinh tai nhức óc, tư thế vừa rồi có thể khiến người ta cảm nhận được hắn đang cuồng loạn. Bàn Cổ là Đạo? Không có khả năng.

Thân ảnh bạch quang mà hắn thấy bên trong Thái Thủy Niết Bàn Thương hoàn toàn khác biệt Bàn Cổ. Chờ chút…

Thân ảnh bạch quang thật chính là Đạo?

Cũng hoặc là, hắn thấy chính là bản mạo của đối phương?

Đạo tâm Khương Trường Sinh trong nháy mắt xuất hiện cảm giác kinh hoảng, còn không đợi hắn suy nghĩ nhiều, Hóa thân của Đạo đầy trời đã buông xuống, đếm cũng đếm không xuể, giống như thiên băng, tất cả đều có khí thế không thua gì tôn Hóa thân của Đạo kia lúc trước.

Bàn Cổ hư ảnh nâng tay phải lên, ngưng tụ ra Cự Phủ, nhìn lên, trảm một cái.

Búa khí màu đen trảm phá thiên khung, Hóa thân của Đạo đều tránh né, nhưng vẫn bị tru diệt không ít, càng nhiều Hóa thân của Đạo mang theo thiên lôi vô tận bao phủ Khương Trường Sinh. Kịch chiến lần nữa bùng nổ.

Dùng ít địch nhiều, Khương Trường Sinh không có bị áp chế, hắn dung hợp Hồng Mông đại đạo triển lộ ra khí thế trước nay chưa có.

Bạch quang chói mắt bùng nổ từ bên trong vô số Hóa thân của Đạo, cấp tốc bao phủ bọn hắn.