← Quay lại trang sách

Chương 1649 Sáng Lập, khai thiên tích địa (1)

Bá Tổ không để ý đến đạo thống tác dụng, đánh giá cao thực lực bản thân, cái này khiến Khương Trường Sinh càng thêm cảnh giác.

Hắn nhất định tận khả năng để Tiên đạo mạnh mẽ, sau khi mình trở nên mạnh mẽ, dưới tình huống Đại Đạo Nguyên Tổ không tự mình hiện thân, có thể phát triển lớn mạnh làm chủ.

Từ trí nhớ đoạn truyền thừa này đến xem, Bá Tiên Đạo không bằng Tiên đạo hắn bây giờ, đoạn trí nhớ này cũng không có để Khương Trường Sinh thấy mỏi mệt, dùng Tạo Hóa Đạo Chủ sức thừa nhận tới nói, truyền thừa trí nhớ giống như của Bá Tổ, duy nhất một lần tới một trăm lần đều không coi là cái gì.

Hắn đầu tiên chú ý về Tiên đạo một chút, sau đó tiếp tục truyền thừa trí nhớ Tiên đạo.

Lần này, hắn lựa chọn truyền thừa trí nhớ theo Sáng Lập ban đầu.

Dựa theo Bá Tổ nói, Đại Thiên thế giới là càng ngày càng mạnh, vậy cũng chứng minh cũng không phải càng cổ lão càng mạnh.

Rất nhanh, ý chí của hắn tiến vào trong trí nhớ truyền thừa của Sáng Lập, hắn hiện thân trong một mảnh không gian tối tăm, bốn phương tám hướng cái gì cũng không có.

- Đây là Nguyên Thủy!

Khương Trường Sinh nhìn lướt qua, trong lòng chấn kinh.

Hắn lúc trước đi qua Nguyên Thủy, mặc dù rất ngắn, nhưng khắc sâu ấn tượng.

Đạo Tổ đầu tiên của Tiên đạo không ngờ lại đến từ Nguyên Thủy.

Khương Trường Sinh quay người nhìn lại, thấy được một bóng người toàn thân lấp lánh ánh sáng trắng, trên người không có nam nữ đặc thù, cũng không có y phục, thấy không rõ ngũ quan, cực kỳ thần bí.

Khương Trường Sinh không khỏi suy nghĩ Đạo mà hắn nhìn thấy trong Thái Thủy Niết Bàn Thương, đạo cũng là bộ dáng như vậy, chẳng qua là chỉ có nửa người trên thôi.

Chẳng lẽ Sáng Lập và Đạo tồn tại liên quan nào đó?.

Khương Trường Sinh quan sát Sáng Lập tu hành.

Đạo Tổ truyền thừa, cũng không phải thay vào thị giác Đạo Tổ của quá khứ, mà là dùng góc độ người đứng xem, dạng này có thể không mê thất chính mình, đồng thời tốt hơn quan tâm những Đạo Tổ này là tu hành như thế nào.

Sáng Lập ngồi, thỉnh thoảng biến ảo thủ thế, hắn khí tức càng ngày càng cao thâm mạt trắc.

Đây là đang luyện công?

Chẳng qua, hắn đang hấp thu lực lượng gì?

Vô luận loại nào đạo thống đều cần hấp thu linh khí tới chuyển hóa làm lực lượng bản thân, chỉ bất quá linh khí có rất nhiều loại thôi.

Nhìn rất lâu, Khương Trường Sinh mới hiểu được.

Sáng Lập là đang hấp thu lực lượng bản nguyên, mà hắn không phải đang tu luyện, mà là sáng tạo.

Thần sắc của Khương Trường Sinh chấn động, chẳng lẽ đây là quá trình Tiên đạo đản sinh?

Thời gian nhanh chóng chuyển dời, chính như Khương Trường Sinh suy đoán, Sáng Lập đúng là đang sáng tạo Tiên đạo, đi qua năm tháng dài đằng đẵng, hắn cuối cùng tu luyện ra pháp lực, pháp lực của hắn vô cùng thuần túy, cũng ẩn chứa uy năng chí cương chí mãnh.

Cái này là chỗ huyền diệu của Đạo Tổ truyền thừa, không chỉ có thể xem, còn có thể cảm nhận được biến hóa của đối phương.

Sau khi sáng tạo Tiên đạo sau, Sáng Lập tiếp tục sáng tạo.

Hắn không ngờ lại sáng tạo ra bản nguyên thuộc tính khác nhau, bản nguyên ban đầu đều như vậy, bản nguyên chính là bản nguyên, nhưng sau khi đi qua tay hắn, bản nguyên bắt đầu biến hóa, dần dần xuất hiện phong, hỏa, lôi, thủy, mộc các loại thuộc tính, ba ngàn bản nguyên vờn quanh quanh người hắn, hắn bắt đầu sáng tạo thần thông. Lúc đầu Khương Trường Sinh coi là Nguyên Thủy chỉ có Sáng Lập tồn tại, mãi đến Sáng Lập gặp thân ảnh ánh sáng trắng khác, thậm chí xảy ra chiến đấu.

Bàn Cổ, Đạo, đều có.

Sáng Lập nương tựa theo Tiên đạo, trấn áp thô bạo rất nhiều thân ảnh ánh sáng trắng, những thân ảnh ánh sáng trắng này chiến đấu không có bố cục, cũng không hiểu như thế nào vận dụng lực lượng bản thân, hoàn toàn không phải là đối thủ của Sáng Lập.

Hết thảy có mười sáu thân ảnh ánh sáng trắng, chỉ có ba vị sống tiếp được, Sáng Lập bắt đầu chỉ bảo bọn hắn tu hành.

Thì ra Bàn Cổ, Dạo chính là bắt đầu quật khởi như thế này, đi qua Sáng Lập dạy bảo, bọn hắn dần dần có suy nghĩ của mình, bắt đầu trao đổi.

Trong quá trình Sáng Lập trao đổi với bọn hắn, tạo thành tình thế luận đạo.

Trong tuế nguyệt từ nay về sau tu hành, Sáng Lập một mực mang theo ba vị đồ đệ, bọn hắn du lịch Nguyên Thủy, có gặp được thân ảnh ánh sáng trắng khác, cũng có tồn tại sinh linh cùng loại như Sáng Lập.

Nguyên Thủy không ngờ lại đã từng phong phú như thế.

Khương Trường Sinh đi tắm ở trong đó, cảm ngộ nội tâm của Sáng Lập.

Nguyên Thủy không có thời gian, không có không gian, chưa từng có quá khứ, không có tương lai, chỉ có hiện tại.

Sau đó, Khương Trường Sinh thấy được Sáng Lập mở Tiên đạo đạo thống, lúc này còn không có khái niệm đạo thống, Sáng Lập chẳng qua dạy bảo nhóm tồn tại Nguyên Thủy tu tiên, ngưng tụ ra khí vận Tiên đạo.

Nhưng Nguyên Thủy hoang vu, khi Sáng Lập không thể mạnh lên, tính cách của hắn bắt đầu biến hóa, trở nên nổi giận, trở nên táo bạo, đệ tử bên cạnh hắn dần dần rời khỏi, cuối cùng chỉ còn lại có chính hắn.

Sáng Lập ngồi tĩnh tọa, mong muốn sáng tạo đạo pháp tốt hơn, vì Nguyên Thủy tăng thêm phong quang không giống nhau, nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ ra.

Không có được nhìn thấy, không cách nào tưởng tượng, hắn có thể tưởng tượng là dựa vào quan sát của mình.

Hắn không nghĩ ra ý nghĩa mình sinh tồn, không nghĩ ra sáng tạo Tiên đạo để làm gì.

Trong cái nhìn soi mói của Khương Trường Sinh, Sáng Lập dần dần mọc ra tóc trắng, rối tung ở trên người, có chút dọa người.

Dần dần, Sáng Lập huyễn hóa ra một cái bóng, chuẩn xác mà nói là tâm tình tiêu cực trong lòng của hắn biến thành.

Cái bóng này đứng ở hắn phía sau, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Không biết đi qua bao lâu.

Sáng Lập bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đối mặt với Khương Trường Sinh, phun ra một câu làm hắn rùng mình.

- Tồn tại đến tột cùng có ý nghĩa gì? Chúng ta vì sao mà tồn tại?

Vừa dứt lời, cái bóng phía sau Sáng Lập không ngờ lại giơ tay chụp về phía hắn.

Khương Trường Sinh hiểu rõ đây là ý của chính Sáng Lập.

Hắn lam vào bình cảnh bỗng nhiên muốn theo đuổi tử vong, hắn muốn biết những tồn tại bị hắn diệt đã đi đâu.

Oanh!

Sáng Lập biến thành tro bụi, lực lượng kinh khủng rung chuyển lực lượng bản nguyên Nguyên Thủy, kinh động Nguyên Thủy trong chỗ có tồn tại.