Chương 1650 Sáng Lập, khai thiên tích địa (2)
Khi truyền thừa Dạo Tổ kết thúc, Khương Trường Sinh mơ hồ thấy sau khi Sáng Lập biến thành tro bụi xuất hiện một tia sáng, tan biến ở phần cuối hư không, ngay cả cái bóng của hắn cũng không có phát giác được.
Khương Trường Sinh mở mắt.
Đoạn truyền thừa này nói ra thì nhanh, trên thực tế là hắn chân thật thể nghiệm mỗi một phút mỗi một giây, đoạn trí nhớ này còn dài hơn xa so với Bá Tổ tu hành trải qua, cũng càng thêm buồn tẻ.
Nhưng chính là đoạn thừa nhường khô khan này làm cho Khương Trường Sinh hiểu rõ đến Tiên đạo bắt đầu, cũng có lý giải càng sâu về bản nguyên.
Khương Trường Sinh bị câu lên hứng thú, quyết định tiếp tục truyền thừa, bất quá trước đó, hắn vẫn chú ý một chút Tiên đạo phát triển.
Tiên đạo còn đang vững bước tiến lên, nhưng đã qua trăm vạn năm, bây giờ đã có rất nhiều giáo phái bắt đầu vây công Tiên đạo, cũng may Đại La giáo phái trấn một phương, Tiên đạo không chỉ không có áp chế, ngược lại một mực khuếch trương, Tứ Phương Thiên Đình thống ngự các giáo, có thứ tự.
Đối với chúng sinh mà nói, Đạo Tổ một mực là hư vô mờ mịt, cho nên Đạo Tổ mặc dù không có hiện thân, không có có ảnh hưởng gì với Tiên đạo.
Đáng nhắc tới chính là, từ sau khi Khương Trường Sinh rời khỏi, cũng không có người tới bái phỏng hắn, ngược lại là số lượng bái phỏng Đạo Côn Luân, Võ Tắc Tiên Thánh càng ngày càng nhiều, bởi vì có Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên tồn tại, làm cho địa vị của Đạo Tổ càng cao, Đại La không dám đi quá giới hạn, mà Đạo Côn Luân mạnh mẽ vô song, có thể xử lý hết thảy khó khăn, nếu xử lý không được, hắn sẽ tự mình đi một chuyến.
Xác định Tiên đạo không có vấn đề gì, Khương Trường Sinh tiếp tục truyền thừa tu hành Hồng Quân trải qua.
Mỗi một vị Đạo Tổ truyền thừa đều có riêng phần đạo pháp lý giải của mình, Bá Tổ trợ giúp Khương Trường Sinh tăng cường Đại Quy Nhất Chi Thuật cùng lý giải về Bá Chi Đại Đạo, mà Sáng Lập thì khiến cho hắn cảm ngộ bản nguyên.
Đối với truyền thừa Hồng Quân tiếp theo, Khương Trường Sinh rất chờ mong.
Theo ý chí của hắn tiến vào, hắn mở mắt, phát hiện mình lại đi tới Nguyên Thủy.
Hồng Quân vậy mà sinh ra ở Nguyên Thủy.
Thông qua truyền thừa trí nhớ của Hồng Quân, Khương Trường Sinh không ngờ lại thấy được Sáng Lập, nói cách khác, hiện tại Sáng Lập còn chưa tự vẫn.
Hồng Quân cùng Bàn Cổ, Đạo các tồn tại không ngờ lại cũng là tồn tại ở Nguyên Thủy, bắt đầu đi khắp nơi truyền đạo.
Trong đoạn thời gian Hồng Quân trải qua, chỉ thấy qua Sáng Lập một lần, Khương Trường Sinh không ngờ trên một đoạn thời gian thường thường không có gì lạ, trong số các thân ảnh sáng trắng lại có vị Đạo Tổ kế tiếp.
Sau khi nhận được Sáng Lập truyền đạo, Hồng Quân rời đi, một mình tìm một chỗ, an tĩnh tu luyện, về sau không còn có gặp qua Sáng Lập.
Buồn tẻ, không thú vị, là Hồng Quân tu hành thường ngày, Hồng Quân không có cảm ngộ bản nguyên, mà một mực củng cố Tiên đạo do Sáng Lập truyền thụ, những Tiên đạo này trong mắt Khương Trường Sinh thì chẳng có gì lạ.
Vị Đạo Tổ thứ hai lộ ra rất bình thường, không có hào quang vạn trượng như Sáng Lập, cũng không có phong mang tất lộ như Bá Tổ.
Khương Trường Sinh chịu đựng buồn tẻ cùng cô độc.
Hồng Quân không trao đổi cùng với những tồn tại Nguyên Thủy khác, mỗi lần đúng lúc gặp tồn tại Nguyên Thủy đi ngang qua, hắn đều sẽ tận lực tránh thoát.
Một mực đợi đến Nguyên Thủy đại loạn, những tồn tại Nguyên Thủy kia không biết thế nào bắt đầu tàn sát lẫn nhau, cái này khiến Hồng Quân lúng túng, trốn tránh bốn phía.
Trong quá trình chạy trốn, Hồng Quân bắt đầu ngộ đạo.
Dần dần, Khương Trường Sinh phát hiện điểm nhấp nháy trên người Hồng Quân, kia chính là Hồng Quân có một tấm lòng từ bi, lúc quan sát Nguyên Thủy tồn tại sát lục, hắn sinh lòng không phải kinh khủng mà là thương hại.
Hắn mong muốn chung kết tất cả những thứ này, sáng tạo một loại trật tự, một loại trật tự để các tồn tại không tàn sát lẫn nhau.
Cứ như vậy, Hồng Quân nhập đạo. Mãi đến ngày nào đó, Hồng Quân đột nhiên ngộ đạo, thu được một loại lực lượng thần bí, đó là một khối ngọc phiến, thấy vật này, Khương Trường Sinh hiểu rõ đây cũng là truyền thừa của Tiên đạo, cũng chính là hệ thống sinh tồn đời trước, hẳn là Sáng Lập biến thành. Dựa vào Tiên đạo truyền thừa, tu vi của Hồng Quân không ngừng đề cao, mà tranh đấu trong Nguyên Thủy càng ngày càng mạnh.
Sau đó, Hồng Quân cự ly xa quan sát một trận đại chiến trong Nguyên Thủy, Khương Trường Sinh cũng bởi vậy thấy được thân hình Bàn Cổ, Bàn Cổ đã lột xác ra hình ảnh ánh sáng trắng, ngưng tụ ra nhân thân, hoàn toàn khác biệt cùng với những tồn tại Nguyên Thủy khác.
Tay hắn nắm một thanh đại phủ, độc chiến các tồn tại Nguyên Thủy khác. Trận chiến này kinh thiên động địa, Bàn Cổ bộc phát ra vượt xa lực lượng Đạo Niệm chủ nhân, hết thảy tồn tại Nguyên Thủy khác cộng lại đều không phải là đối thủ của hắn, càng thêm cường thế hơn Sáng Lập trước kia.
Trong tháng năm dài đằng đẵng, Bàn Cổ tru sát tuyệt đại đa số tồn tại Nguyên Thủy, để Nguyên Thủy lâm vào trong yên tĩnh, Hồng Quân sống tiếp được, chủ yếu là Hồng Quân không tham gia vào trận tranh đấu mạnh nhất này. Sau khi chiến đấu kết thúc, Bàn Cổ ngồi tĩnh tọa ở trung tâm Nguyên Thủy.
Hồng Quân không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, tự mình ngộ đạo, dần dần bước vào Tạo Hóa Chi Đạo.
Khương Trường Sinh cuối cùng bắt đầu được lợi, từ trên người Hồng Quân, hắn thu được càng nhiều lý giải về tạo hóa.
Ngay trong lúc Khương Trường Sinh chờ mong Hồng Quân có càng nhiều tạo hóa, Nguyên Thủy có biến.
Bàn Cổ đột nhiên tựa như phát điên, đứng ở trung tâm Nguyên Thủy vung búa, mỗi một lần vung búa đều có thể tụ tập tạo hóa bản nguyên.
Sau đó…
Bàn Cổ khai thiên tích địa.
Khương Trường Sinh thấy rung động, hắn rung động không phải chuyện Bàn Cổ khai thiên tích địa, dù sao trong thần thoại ở kiếp trước cũng có ghi chép.
Hắn rung động là trước Đại Thiên thế giới, thế mà tồn tại một mảnh Đại Thiên thế giới khác.
Ý vị này có nghĩ là kiếp trước của hắn có khả năng đến từ chính là Đại Thiên thế giới đời trước, hắn theo Tiên đạo truyền thừa buông xuống Đại Thiên thế giới hiện thời!