← Quay lại trang sách

Chương 1658 Đạo Tổ bị khu trục (2)

Tăng cường mệnh cách các tín đồ, trợ bọn hắn mạnh lên, cũng xem như trợ giúp mà hắn hiện tại có thể làm.

Làm xong tất cả những thứ này, Khương Trường Sinh thậm chí không có đi diễn toán tương lai của Tiên đạo, bắt đầu tiếp nhận truyền thừa một vị Đạo Tổ khác.

Tiếp nhận truyền thừa càng nhiều trí nhớ của Đạo Tổ, hắn ngược lại không có lo lắng, tâm cảnh càng ngày càng bình tĩnh.

Tạo hóa, không gì làm không được, chỉ cần hắn có thể thành công, vô luận hi sinh cái gì, hắn đều có thể thay đổi trở về.

Hắn muốn làm tồn tại cường đại nhất trong nhận thức, tồn tại không gì làm không được.

Đại Thiên thế giới trói buộc không được hắn.

Nguyên Thủy cũng phải trở thành đồ vật trong lòng bàn tay của hắn.

Vị Đạo Tổ kế tiếp, âm Dương lão tổ.

Tiên đạo chẳng qua đi qua mấy vạn năm, Khương Trường Sinh đã tiếp nhận truyền thừa tu hành trí nhớ của âm Dương lão tổ.

Rất ngắn, nhưng thật ra không thể khinh thường.

Tuế nguyệt tu hành càng ngắn, có đôi khi ngược lại có thể chứng minh thiên tư của vị Đạo Tổ này.

Cùng là Đạo Tổ, thiên phú cũng tồn tại chênh lệch, thiên phú của âm Dương lão tổ có thể đặt ở một hàng cùng Thái Thủy.

Khương Trường Sinh tiếp tục tiếp nhận truyền thừa.

Thời gian thấm thoắt.

Năm trăm vạn năm trôi qua.

Phạm vi Tiên đạo khí vận không bằng một phần năm đỉnh phong, toàn bộ Tiên đạo đều lộ ra nặng trĩu, không thấy phồn vinh cùng có chí tiến thủ ngày xưa.

Tại rìa Tiên đạo, từng tiểu thiên địa do giáo phái, chủng tộc sáng lập, dùng làm phòng vệ cứ điểm, theo ánh mắt đám tu tiên giả nhìn, những địch nhân kia đang ở phần cuối hư không, có thể nhìn bằng mắt thường thấy thân ảnh của bọn hắn, cũng đủ để thấy hai bên gần bao nhiêu.

Như thế nhiều năm qua đi, Đạo Tổ một mực không có hiện thân, dẫn đến các phương đạo thống, đại thiên cường giả càng ngày càng càn rỡ, bởi vì một cái ngôn luận tại Đại Thiên thế giới truyền ra, cái kia chính là Đạo Tổ bị Đại Đạo ý chí khu trục, không cách nào lại trở về.

Tiên đạo xác thực mạnh mẽ đến cực điểm, nhưng nếu không có Đạo Tổ, đối mặt hết thảy đạo thống Đại Thiên thế giới thay nhau tiến công, há có thể không yên diệt?

Phát triển hơn 90 triệu năm, Tiên đạo tích lũy nội tình để hết thảy đạo thống cũng vì đó đỏ mắt.

Trong một đại điện yên tĩnh, dưới ánh nến.

Khổng Khuyết ngồi tĩnh tọa trên điện, bên cạnh có một thanh đại cung đứng thẳng, hư ảnh Khổng Tước vờn quanh khom lưng.

Khương Nghĩa ngồi tĩnh tọa ở cách đó không xa, dựng thần thương ở bên cạnh.

Đột nhiên.

Hai người đồng thời mở mắt, trong mắt đều bắn ra sát ý doạ người.

- Lại tới!

Khương Nghĩa lạnh lùng nói, trong con mắt phản chiếu ra dáng người đáng sợ bị khói đen lượn lờ của La Đạo Đạo Chủ.

Khổng Khuyết lạnh giọng nói:

- Hắn mỗi một lần xuất hiện đều sẽ thêm ra một loại Đại Đạo lực lượng, nhất định phải sớm một chút tru diệt hắn, bằng không hậu hoạn vô tận.

Bên trong đại loạn, Khổng Khuyết bước vào Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên chi cảnh, vượt qua vô số tiền bối, trở thành đại năng cái thế chúng sinh sùng bái, danh vọng hắn bây giờ chỉ có Khương Nghĩa, Đạo Côn Luân có thể so sánh.

- Chỉ dựa vào lực lượng hai người chúng ta là không đủ, Đạo Côn Luân, Hoàng Kinh Tuyệt bọn hắn lại phải trấn thủ những phương hướng khác, không thể chạy đến.

Khương Nghĩa trầm giọng nói, trong lòng chưa từng vô lực qua như thế này.

Hắn đã vượt qua cực hạn, còn cường đại hơn Đạo Niệm chủ nhân, nhưng tầng tầng lớp lớp kẻ địch giống như giết cũng giết không hết, trước kia rất khó đụng phải Đại Đạo thần binh, bây giờ thì đều có thể nhìn thấy ở chiến trường các nơi.

Hắn, đã cảm nhận được ác ý của Đại Đạo ý chí.

Không chỉ là hắn, Tiên đạo phàm là Tu Tiên giả xuất chinh qua đều cảm nhận được.

Từ nơi sâu xa, có một cỗ lực lượng khó có thể tưởng tượng đang áp bách bọn hắn, nhất là tin tức liên quan đến việc Đạo Tổ bị Đại Đạo trục xuất càng để trên dưới Tiên đạo lo lắng.

- Khương Nghĩa, Khổng Khuyết, ra đi, ở giữa chúng ta cũng nên có cái kết, các ngươi sẽ chết không cô độc, bởi vì Đạo Tổ sẽ đi cùng các ngươi.

Tiếng nói băng lãnh của La Đạo Đạo Chủ truyền đến, truyền vào hết thảy thiên địa phụ cận, vô số Tu Tiên giả bay ra từ bên trong thiên địa của mỗi người, treo ở trong hư không, ngóng nhìn phương hướng tiếng nói truyền tới.

Khói xám bàng bạc cuồn cuộn tới, giống như Đại Đạo sương mù, trong sương mù dày đặc, dáng người La Đạo Đạo Chủ sao mà vĩ ngạn, phát ra cảm giác áp bách để Tu Tiên giả cảnh giới thấp cảm thấy nghẹt thở.

Khương Nghĩa, Khổng Khuyết trống rỗng xuất hiện ở bên ngoài biên giới Tiên đạo, dùng khí thế Thiên Đạo Thánh Nhân, Tiên Thánh triệt tiêu khí thế La Đạo Đạo Chủ cho chúng sinh Tiên đạo phía sau.

- Cuồng vọng, ngươi ngay cả chúng ta đều giết không được, còn dám há miệng nói khoác?

Khương Nghĩa nắm chặt thần thương, lạnh giọng nói.

- Là hắn sao?

Giọng nói lạnh lùng theo La Đạo Đạo Chủ phía sau truyền đến, La Đạo Đạo Chủ đáp:

- Liền là hắn, hắn Đại Đạo Chi Nhãn liền là chứng minh tốt nhất. -.

Khương Nghĩa nhíu mày, một cỗ cảm giác kinh dị khó có thể tưởng tượng xông lên đầu, hắn vô ý thức mong muốn xê dịch tránh né, nhưng một đạo thân ảnh lăng không xuất hiện ở trước mặt hắn, giương tay vồ một cái, cướp đi Đại Đạo Chi Nhãn của hắn.

Máu tươi bắn tung toé.

Khương Nghĩa không có kêu rên, mà vô ý thức nghĩ muốn phản kích, kết quả lồng ngực bị lực lượng vô hình đánh trúng, thân thể yên diệt hồn phách bị đánh bay, cũng may Khổng Khuyết kịp thời bảo vệ hồn phách của hắn.

Hai người kinh hãi nhìn về phía người đến, người đến rõ ràng là Vô Lượng chủ nhân.

Tóc trắng trên đầu Vô Lượng chủ nhân đã biến thành màu đen, thật dài, người khoác áo bào trắng có đạo văn, cả người tản ra khí chất cổ quái khó mà miêu tả.

Tay phải Vô Lượng chủ nhân vuốt vuốt Đại Đạo Chi Nhãn của Khương Nghĩa, hắn bỏ qua ánh mắt của Khương Nghĩa, Khổng Khuyết.

- Ta sẽ khiêu chiến Đạo Tổ, ngươi để chúng sinh Tiên đạo nhìn một cái, nếu như Đạo Tổ ngã xuống, Tiên đạo tự chia rẻ là được rồi, không cần thiết đuổi tận giết tuyệt.

Vô Lượng chủ nhân mở lời, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Đại Đạo Chi Nhãn.

La Đạo Đạo Chủ phát ra tiếng cười:

- Không nghĩ tới Vô Lượng chủ nhân còn có một phần nhân từ như thế, cũng được, dù sao Tiên đạo thiên kiêu như mây, giết hết, quá lãng phí.