← Quay lại trang sách

PHẦN MỘT CÂY ĐÀN HẠC VÀNG RẶNG ĐỒI CỔ NHẤT

Cậu nhớ chị Mary đã nói, “Ở đấy hầu như lúc nào họ cũng nói tiếng Wales. Kể cả dì Jen nữa.”

“Ôi trời ơi,” Will thốt lên.

“Đừng lo,” cô chị bảo. “Chẳng chóng thì chày dì dượng ấy cũng sẽ chuyển sang nói tiếng Anh thôi, nếu có em ở đó. Chỉ nhớ là phải kiên nhẫn. Và dì dượng ấy sẽ chiều em cực kỳ, vì em vừa ốm dậy mà. Ít nhất thì chị cũng được chiều, sau khi bị quai bị."

Vậy là giờ Will đang kiên nhẫn đứng một mình chờ đợi trên cái sân xám xịt gió thổi lồng lộng của nhà ga nhỏ ở Tywyn, dưới làn mưa bụi tháng Mười, trong khi hai người đàn ông mặc bộ đồng phục màu xanh nước biển của ngành đường sắt đang mải mê tranh cãi bằng tiếng Wales. Một người thì nhỏ bé, nhăn nhúm như ông thần lùn giữ của; người kia lại có vẻ mềm mềm, nhẽo nhẽo, trông như người nặn bằng bột vậy.

Ông thần lùn trông thấy Will. “Beth syn bod?” ông hỏi.

(*) (Có chuyện gì thế?)

“Ờ... xin lỗi bác,” Will nói. “Dượng cháu nói sẽ đến đón ở sân ga, khi cháu xuống tàu, nhưng ở đây chẳng có ai cả. Bác có biết còn sân ga nào khác không ạ?"

Ông thần lùn lắc đầu.

“Dượng của cháu là ai vậy?” người có bộ mặt mềm nhẽo hỏi.

"Ông Evans ở Bryn-Crug ạ. Trang trại Clwyd," Will đáp.

Ông thần lùn khẽ cười. “David Evans sẽ đến hơi muộn đấy, chú bach ạ. Dượng của cháu là người hay mơ mộng lắm. Ngay cả khi tiếng kèn báo ngày Tận Thế nổi lên thì David Evans cũng vẫn cứ đến muộn. Cháu cứ đợi một lát. Cháu đi nghỉ à?” Cặp mắt màu sẫm sáng rực tò mò nhìn cậu.

(*) (chú bé, chú nhóc)

“Cũng gần gần thế ạ. Cháu vừa bị viêm gan. Bác sĩ bảo cháu phải đi nghỉ cho khỏe lại.”

“À.” Người đàn ông gật gù vẻ hiểu biết. “Đúng là trông cháu có hơi xanh xao thật. Nhưng cháu đến đây là đúng đấy. Không khí miền biển này dễ chịu lắm, người ta bảo thế, rất dễ chịu. Ngay cả vào mùa này.”

Một tiếng gầm rú xen lẫn với tiếng lẻng kẻng đột nhiên vang lên từ đằng sau phòng vé, và qua thanh chắn Will nhìn thấy một chiếc xe Land- Rover đầy bùn tiến vào sân ga. Nhưng người lao từ trong xe ra không phải là ông nông dân nhỏ bé gọn gàng cậu còn nhớ mang máng; mà là một chàng trai cao lênh khênh, gầy nhẳng nhưng có vẻ dẻo dai, tay đưa về phía trước.

“Will phải không? Chào em. Bố bảo anh đến đón em. Anh là Rhys.”

“Chào anh.” Will biết mình có hai ông anh họ người Wales đã lớn, cỡ tuổi hai ông anh cả của cậu, nhưng cậu chưa từng gặp người nào.

Rhys xách chiếc vali của cậu lên, dễ dàng như thể nó là một bao diêm. “Em chỉ đem có thế này thôi à? Vậy đi thôi nào.” Anh gật đầu chào người nhân viên ga.

"Sut 'dach chi

(*) (Bác có khoẻ không ạ)?"

“Iawn, diolch người trông giống ông thần lùn đáp lại. “Sáng nay Caradog Prichard vừa hỏi cháu hay bố cháu đấy. Chuyện gì liên quan đến lũ chó thì phải.”

(*) ,(Khoẻ, cảm ơn cháu)”

“Tiếc là cả ngày nay bác không gặp cháu,” anh Rhys nói.

Ông thần lùn cười. Ông đón lấy tấm vé của Will. “Khỏe lại đi nhé, chàng trai”

“Cảm ơn bác ạ,” Will nói.

Ngồi chênh vênh trên ghế trước của chiếc Land-Rover, cậu ngắm cái thị trấn nhỏ xám xịt bên ngoài trong khi hai chiếc cần gạt nước kẽo kẹt, kẽo kẹt, cố gắng một cách vô ích để gạt đi màn mưa bụi phủ mờ mặt kính. Hai bên con phố nhỏ là những cửa hàng vắng tanh, có mấy bóng người co ro trong chiếc áo mưa đang vội vã bước đi; cậu nhìn thấy một cái nhà thờ, một khách sạn nhỏ, thêm mấy căn nhà sạch sẽ nữa. Rồi con đường mở rộng ra và chiếc xe đi vào giữa hai bờ rào bằng cây được cắt tỉa gọn gàng, đằng xa là những cánh đồng và rặng đồi xanh vươn lên nổi bật trên nền trời: một bầu trời xám, bị màn sương phủ dày đến nỗi không còn hình thù gì đặc biệt nữa. Anh Rhys có vẻ ít nói; anh lái xe và không tỏ vẻ gì là muốn bắt chuyện - mặc dù động cơ xe kêu to đến nỗi có muốn nói chuyện thì cũng khó. Chiếc xe đi qua những dãy nhà thôn dã nằm im lìm với tấm biển đề CÒN PHÒNG hoặc NHÀ TRỌ CÓ ĂN SÁNG đu đưa một cách rầu rĩ, bởi vì phần lớn khách du lịch giờ đã đi hết.

Rhys quay xe vào đất liền, hướng về những ngọn núi, và gần như ngay lập tức Will bị xâm chiếm bởi một cảm giác mới thật kỳ lạ: cảm giác vây hãm, gần như bị đe dọa. Con đường ở đây rất hẹp, tựa một đường hầm, với hai bờ cỏ cao và hàng rào khổng lồ như những bức tường xanh ở hai bên đường. Mỗi khi đi qua một khe hở trên hàng rào, với cánh cổng mở ra một cánh đồng, cậu lại nhìn thấy những sườn đồi xanh nâu vươn lên trên nền trời xám. Và trước mặt, khi những khúc quanh trên đường cho thấy một khoảng trời hiện ra giữa các tán cây, thì ở đằng xa là một dãy đồi cao hơn, màu xám, đỉnh chìm trong màn mây tan tác. Will cảm thấy mình đang ở một vùng nước Anh mà từ trước đến giờ cậu chưa từng biết đến: một nơi bí mật, khép kín, với những quyền năng ẩn giấu dưới hàng lớp lớp thế kỷ lịch sử mà cậu chưa thể bắt đầu dò đoán nổi. Cậu khẽ rùng mình.

Đúng lúc đó, khi Rhys vòng qua một khúc quanh hẹp, tiến về phía một cây cầu nhỏ, chiếc Land-Rover bỗng chồm lên và tròng trành nghiêng sang một bên, ngả về phía bờ rào. Anh Rhys phanh gấp, xoay mạnh vô lăng và kịp dừng lại ở một góc nghiêng, chứng tỏ rằng hình như một bánh xe đã sa xuống rãnh.

“Chết tiệt!” anh quát lên và mở cửa ra.

Will vội vã chạy theo anh. “Sao thế ạ?”

“Thế này đây.” Ngón tay dài của Rhys chỉ vào bánh xe phía trước bên trái, lốp xe xẹp lép vì đụng phải một tảng đá nhô ra khỏi hàng rào. “Nhìn mà xem. Tảng đá đã chọc thủng cả lốp xe, mà loại lốp này dày thế, ai ngờ…” Giọng nói nhẹ nhàng, hơi khàn khàn của anh lạc cả đi vì kinh ngạc.

“Tảng đá nằm trên đường ạ?”

Rhys lắc mái tóc loăn xoăn của mình. “Nó chìa ra từ dưới hàng rào. To lắm, đấy mới chỉ là một đầu của nó thôi... Hồi còn bé bằng nửa em, anh hay đến ngồi trên tảng đá ấy...” Nỗi ngạc nhiên đã làm anh quên cả dè dặt. “Nhưng cái gì đã làm xe chồm lên nhỉ? Đấy mới là sự lạ, cái xe hình như đã nhảy chồm một bên lên tảng đá. Không phải là vì lốp bị nổ, nếu nổ lốp thì phải khác cơ...” Anh đứng thẳng dậy, gạt những giọt nước mưa đọng trên lông mày. “Thôi. Bây giờ thì phải thay bánh xe thôi.”

Will khấp khởi hỏi, “Em giúp một tay được không?”

Rhys cúi xuống nhìn cậu: nhìn đôi mắt thâm quầng và gương mặt xanh xao bên dưới mái tóc nâu dày. Đột nhiên anh toét miệng cười, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Will kể từ khi hai anh em gặp nhau; nụ cười khiến cho khuôn mặt anh biến đổi, không còn đầy lo lắng nữa, và trẻ hơn. “Em vừa ốm dậy, xuống đây để nghỉ ngơi cho khỏe, thế mà anh lại để cho em phải ra ngoài trời mưa để thay bánh xe à? Nếu mẹ mà biết thì mẹ cáu điên mất. Em quay vào xe cho ấm đi, nhanh lên.” Anh đi ra chỗ cửa sau của chiếc xe con vuông vắn và bắt đầu lôi dụng cụ ra.

Will ngoan ngoãn trèo trở lại chỗ ngồi ở phía trước chiếc Land-Rover; nó giống như một cái hộp nhỏ ấm cúng, thoải mái, so với cái cơn gió lạnh lẽo cứ phả mưa vào mặt cậu lúc ở ngoài đường. Không có một âm thanh nào giữa những cánh đồng mênh mông nằm dưới những rặng đồi u ám kia, ngoại trừ tiếng gió khẽ rít giữa những cột dây điện thoại, và thỉnh thoảng là tiếng trầm đục của một con cừu từ xa vẳng lại. Và cả tiếng lạch cạch của cái cờ lê; anh Rhys đang tháo những chiếc bulông gắn cái bánh xe dự phòng nơi cửa sau.

(*) beee

Will ngửa đầu về phía sau vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Trận ốm đã bắt cậu phải nằm liệt giường một thời gian rất lâu, trong những quãng dài mờ mịt của cơn đau, sự mệt mỏi cùng những khuôn mặt lo lắng thoáng qua, và mặc dù đã đi lại được từ hơn một tuần nay, cậu vẫn rất dễ mệt. Đôi khi cậu hoảng sợ thấy mình bỗng kiệt sức và thở không ra hơi sau khi làm một việc gì đó hết sức bình thường, như trèo cầu thang chẳng hạn.

Cậu ngồi đó, thư giãn, để cho những âm thanh dịu nhẹ của cơn gió và đàn cừu đang gọi nhau lướt qua trong đầu. Rồi một âm thanh khác vang lên. Khi mở mắt ra, qua cái gương gắn bên cửa, cậu nhìn thấy một chiếc ô tô khác đang từ từ dừng lại sau xe của hai anh em.

Một người đàn ông bước ra, dáng người thấp mập, đầu đội mũ dẹt, áo mưa đập phần phật vào đôi ủng cao su; ông ta đang nhe răng cười. Không vì lý do gì rõ rệt, ngay lập tức Will không ưa điệu cười ấy. Anh Rhys lại mở cửa sau của chiếc Land-Rover ra để lấy cái kích, và Will nghe thấy người mới đến chào anh bằng tiếng Wales; cậu không hiểu những từ lão nói có nghĩa gì, nhưng cái giọng mỉa mai trong đó thì không thể nhầm lẫn được. Quả vậy, ý nghĩa của cuộc trò chuyện ngắn ngủi này đối với Will rõ rành rành như thể cậu hiểu được từng từ vậy.

Rõ ràng người đàn ông nọ đang chế giễu anh Rhys vì phải ra ngoài trời mưa để thay bánh xe. An Rhys đáp lại bằng những câu ngắn gọn nhưng không có vẻ bực bội. Người đàn ông cố tình nhòm vào xe, bước tới trước để nhìn qua cửa sổ; lão nhìn Will chằm chằm bằng cặp mắt ti hí kỳ lạ với hàng lông mi nhạt màu, không hề mỉm cười, rồi hỏi anh Rhys cái gì đó. Khi anh Rhys trả lời, một trong những từ anh nói là “Will.” Người đàn ông mặc áo mưa nói thêm một câu nữa, lần này với một vẻ chế nhạo dành cho cả hai anh em, và rồi, bất thình lình, không giáo đầu gì cả, lão tuôn ra một tràng những lời gay gắt, lời nọ vấp lời kia như một dòng sông cuồn cuộn tràn bờ. Dường như anh Rhys không hề để ý đến. Cuối cùng lão già kia cũng dừng lại, đầy giận dữ. Lão quay ngoắt đi và trở lại xe của mình; rồi lão chầm chậm lái xe ngang qua chỗ họ, mắt vẫn dán vào Will. Một con chó khoang đen trắng nhìn qua vai lão; và Will nhận ra xe của lão là một chiếc xe tải màu xám, phía sau không có cửa sổ gì hết.

Cậu chuyển sang ngồi ở ghế tài xế và mở cửa sổ ra; chiếc Land-Rover bên dưới cậu hơi chồm lên một chút trong khi anh Rhys gò mình đẩy cái kích.

“Ai đấy ạ?” Will hỏi.

“Đấy là Caradog Prichard, lão ở trên thung lũng” anh Rhys nhổ vào lòng bàn tay, rồi lại ra sức đẩy chiếc kích. “Một chủ trại.”

“Lẽ ra ông ta đã có thể ở lại giúp anh.”

“Ha!” anh Rhys thốt lên. “Caradog Prichard không nổi tiếng vì hay giúp đỡ người khác đâu.”

“Ông ta nói gì thế?”

“Lão bảo trông anh bị mắc kẹt thế này thật là buồn cười. Và nhắc đến một chuyện bất đồng giữa lão và anh nữa. Không quan trọng gì. Lão còn hỏi em là ai nữa.” Anh Rhys quay cái cờ lê, tháo lỏng những chiếc bulông trên bánh xe ra và ngẩng lên với một nụ cười đồng mưu. “May mà các bà mẹ không nghe được, anh đã không được lịch sự cho lắm. Anh chỉ bảo em là em họ của anh và đếch liên quan gì đến lão.”

“Ông ta có cáu không?”

Anh Rhys dừng lại ngẫm nghĩ. “Lão bảo - Rồi ta sẽ xem.”

Will nhìn lên con đường dẫn vào thung lũng, nơi chiếc xe tải đã biến mất. “Nói thế thì lạ thật.”

“Ờ,” anh Rhys đáp, “Caradog mà. Sở thích của lão là làm cho người khác thấy khó chịu. Chẳng ai ưa lão, ngoại trừ lũ chó của lão, mà lão thì cũng chẳng ưa gì chúng.” Anh lôi cái bánh xe bị xẹp lốp ra “Ngồi yên đấy nhé. Không còn lâu nữa đâu”

Đến khi anh quay trở lại ghế lái, lau tay vào một mảnh giẻ đầy dầu, thì cơn mưa bụi lất phất đã biến thành mưa thật sự; mái tóc sẫm màu quăn lại vì ẩm ướt trên đầu anh. “Thế đấy,” anh Rhys nói. “Anh phải thừa nhận, em được chào đón trong cái thứ thời tiết mới hay ho làm sao chứ. Nhưng nó sẽ không kéo dài lâu đâu. Rồi sẽ có nắng to, tuy hơi thất thường một chút, trước khi mùa đông kéo đến.”

Will nhìn ra bên ngoài ngắm dãy núi, tối sẫm và xa xăm, đang hiện ra trong tầm mắt trong khi chiếc xe đi trên con đường xuyên qua thung lũng. Những đám mây trắng xám vây quanh dãy đồi cao nhất, các đỉnh đồi biến mất trong màn sương. Cậu nói, “Mây quanh các đỉnh núi đã tan hết cả rồi. Có khi mưa sắp tạnh rồi đấy.”

Anh Rhys thản nhiên đưa mắt nhìn ra cửa “Hơi thở của Vua Xám ấy à? Không đâu, anh rất tiếc phải cho em biết, Will à, người ta bảo đó là dấu hiệu xấu đấy!

Will ngồi sững sờ, một âm thanh ào ào dâng lên trong tai; cậu túm chặt lấy mép ghế cho đến khi lớp kim loại đâm vào ngón tay cậu. “Anh gọi nó là gì cơ?”

“Đám mây ấy à? Ờ, khi nó tan tác như thế thì mọi người ở đây gọi nó là hơi thở của Brenin Llwyd. Vua Xám. Họ bảo vị vua đó sống ở cao nguyên trên kia. Một truyền thuyết cổ ấy mà.” Anh Rhys liếc nhìn cậu rồi đột nhiên đạp phanh; chiếc Land-Rover từ từ đi chậm lại, gần như dừng hẳn. “Will? Em có sao không? Trông em trắng bệch như người chết ấy. Em thấy không được khỏe à?”

“Không. Không ạ. Chỉ là...” Will vẫn đang nhìn những dãy đồi xám xịt không chớp mắt. “Chỉ là... Vua Xám, Vua Xám... nó có liên quan đến một điều gì đó em đã từng biết, một điều em phải nhớ, nhớ mãi... Em nghĩ là mình đã quên mất rồi. Có lẽ... có lẽ rồi em sẽ nhớ lại được...”

Anh Rhys sang số. “Ừ,” anh vui vẻ nói to, át cả tiếng động cơ nổ ầm ầm, “cả nhà sẽ làm cho em khỏe lên, em cứ đợi mà xem. Ở những rặng đồi cổ xưa này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.”