Chương 6 Khâu hết miệng của năm chị em lại
Chị cả mang ra mấy chiếc ghế đẩu nhỏ, trong nhà thật sự nóng quá, mọi người đều ngồi ở hiên, cởi giày, phe phẩy quạt trong tay, quạt ra càng nhiều luồng khí nóng. Thạch sùng tặc tặc, hẳn cũng đang than nóng.
Chị cả nói: “Không ngờ các em hôm nay đều về cả nên phòng trên tầng ba chưa quét dọn, bụi bặm đầy ra, chăn bông cũng chưa giặt.”
Chị hai nói: “Giặt chăn bông làm gì, không cần chăn bông đâu, thôi đi chị, nóng như thiêu như đốt, chẳng khác nào lò lửa, đắp chăn bông gì chứ.”
Chị ba nói: “Chị cả ơi, em đưa tiền chị lắp điều hòa mới có được không? Nóng chảy mỡ thế này mà chị còn ngồi trong nhà may đồ được.”
Chị cả nói: “Em tưởng chị thích à? Chị không giống em, chồng giỏi kiếm tiền như thế, em đâu cần làm việc.”
Chị ba nói: “Ý chị là sao? Đâu phải chị không biết hoàn cảnh của em.”
Chị hai nói: “Hoàn cảnh gì cơ? Em có chịu rỉ răng đâu.”
Chị cả nói: “Ở nhà sang tại Nội Hồ Đài Bắc, cũng chưa bao giờ mời bọn chị tới chơi.”
Chị ba nói: “Các chị muốn ở nhà sang phải không? Vậy thì đổi đi, cho các chị tất.”
Chị hai nói: “Ý chị không phải vậy, chị không muốn cãi với em.”
Chị cả nói: “Hai em đừng cãi nhau.”
Chị ba nói: “Là chị muốn cãi mà? Em chỉ nói muốn lắp điều hòa. Bây giờ còn kịp nhỉ? Gọi ngay cho cửa hàng điện máy, bảo họ đến lắp. Nóng vãi linh hồn.”
Chị hai nói: “Vậy tiền điện hằng tháng sau này của chị cả, em cũng sẽ phụ trách chứ”
Chị cả nói: “Chị không cần điều hòa! Chị có quạt máy là được! Chị không tốt số như hai em, có thể sống ở Đài Bắc.”
Chị hai nói: “Người tốt số là cô ba kìa, số hưởng mà.”
Chị ba nói: “Nói đến tốt số thì hãy nói cho ra lẽ, chị mới tốt số chứ nhỉ?”
Chị hai nói: “Tốt số á? Ý em là gì, em nói đi?”
Em trai út ngồi trên ghế đẩu, nghe ba người chị cuối cùng cũng vứt bỏ sự khách sáo, lời nói quyết liệt, tích cực cướp lời đáp lời, câu chữ có lưỡi dao. Ba người chị điều qua tiếng lại, ngữ điệu lên bổng xuống trầm, âm thanh chồng lên nhau, ký ức chồng lên nhau, lời chỉ trích có độ dính, tất cả lời của các chị dính vào nhau, hỗn tạp lẫn lộn, khiến gã không phân ra nổi ai là ai.
Hình như gã cũng nghe thấy tiếng chị tư và chị năm. Gã cúi đầu cười trộm. Hồi nhỏ, năm chị cãi nhau, tưởng chừng như đổ bát nước vào chảo dầu sôi, lửa rực và khói dầu có khí thế nuốt nhả sơn hà, bất cứ lúc nào cũng cãi được, ăn cơm cãi, đi học cãi, tan học cãi, đi ngủ cãi, ngủ dậy cãi. Người duy nhất có thể ngăn năm chị em cãi cọ là mẹ. Mẹ chỉ cần quát một tiếng, ánh mắt bắn ra kim chỉ, tức khắc khâu hết miệng của năm chị em lại.
Gã nghĩ, nếu bây giờ chị tư nghe thấy ba chị tranh cãi, chắc chắn không nhịn được phải lao ra khỏi Bạch Cung, lập tức gia nhập cuộc đối thoại này. Các chị thường ngày ăn nói đơn điệu, nhưng vừa bước lên chiến trường ngôn ngữ giữa chị em, đao kiếm đều tuốt vỏ, cung tên đều lên dây, giống như diễn viên ở nhà hát, âm lượng vặn to, đan điền sung mãn, hoàn toàn không cần micro.
Lần trước gã về là sau khi cha mất. Đêm khuya, gã nói dù sao cũng bị lệch múi giờ nên cứ để mình phụ trách túc trực linh cữu cho các chị đi ngủ.
Đêm thu yên tĩnh, quá yên tĩnh, giống như sự yên tĩnh cố ý sắp xếp trong phim, âm lượng điều chỉnh nhỏ lại, dường như thiên hạ thái bình, vai chính thả lỏng, đột nhiên một con dao đâm tới, làm bùng nổ tiếng kêu thét, màn ảnh nhuộm máu.
Gã một mình ngồi trước linh cữu của cha xếp hoa sen giấy, dùng laptop lên mạng, viết email cho T, báo mình đã về đến quê nhà. T lập tức trả lời, nói cậu ấy đang chuẩn bị đi trực ca tối. Lúc đó, T tìm được công việc bảo vệ ở nhà máy, ban đêm đi trực, thời gian tan ca là 5 giờ sáng hôm sau. T tan ca đạp xe về nhà, dọc đường nhìn thấy mảng tường bỏ trống liền lấy bình sơn phun trong ba lô ra, phun hết nỗi buồn bực khi trực ban lên tường.
Trong email T nói, đêm nay tan ca, tôi sẽ tìm một bức tường, dùng sơn phun vẽ mặt cha anh.
Gã ngẩng đầu nhìn di ảnh của cha phía trên linh đường, tưởng tượng tranh phun sơn của T.
1 giờ, chị cả thức dậy. Chị đi đến linh đường cha, thắp hương vái lạy, rồi ngồi xuống xếp hoa sen giấy với gã. Cơ thể chị giống như cỗ máy gỉ sét, các khớp và xương cốt đều phát ra âm thanh già yếu. “Chỗ này đau, chỗ kia đau, hết thảy đều đau. Vai đau kinh khủng, lưng đau kinh khủng, bận rộn chuyện đám tang mà vẫn phải làm gấp một lô hàng, không tài nào ngủ được. Có đói không? Chị đi nấu mì cho em ăn.”
“Em không đói, ban nãy các chị mới nhồi cả đống đồ cho em ăn còn gì.”
“Được rồi, chị cả quan tâm em trai mà, lo em ở Đức không ăn no, gầy nhom thế này. Ờm... có một chuyện, chị cả vẫn muốn hỏi em nhưng không biết nói thế nào. Ối, vai chị đau quá.”
Gã đứng ra sau lưng chị cả, xoa bóp vai chị. Trên vai chị chi chít mìn, ấn bừa một cái là nổ, không ngừng rên rẩm.
“Chị cả, hay là chị thử thứ này xem.”
Gã lấy thuốc lá cuốn từ ba lô ra, là thuốc T cho gã. Dạo này người gã bỗng dưng đau nhức, ngồi viết đau, đến quán ăn bưng bê đau, đi lại cũng đau, T bảo gã thử xem, không ngờ thật sự rất hữu hiệu, khói mù nhanh chóng xua đi cơn đau trong người.
“Em muốn chết hả, thứ này chẳng phải là... Em dám mang thứ này về Đài Loan ư? Muốn chết hả.”
“Tay Đức bảo em, lần này về nhất định sẽ cần đến thứ này, nhét cho em trước khi ra sân bay. Chị thử xem, yên tâm đi, linh đường nhà mình dựng ở ven đường, cảnh sát không tới đâu.”
Châm thuốc, chị cả rít vào một hơi thật sâu, nín thở, không ho. Chị từ từ phà ra, khói lượn lờ, trên mặt chị nở nụ cười: “Tuy chị cả giờ đây là một bà thím vô vị, nhưng cho em biết nhé, chị trước kia từng là thiếu nữ bất hảo, nói không học cấp hai là không học, chạy đi Sa Lộc làm công nhân, bỏ học đấy. Nữ công nhân trong nhà máy dạy chị rất nhiều điều, chị đã biết hút thuốc từ rất sớm.”
“Chị kể mấy ngàn lần rồi. Chị cả, làm vậy ổn không? Chúng ta hút thứ này trước linh cữu của cha..”
“Ha, yên tâm đi. Mấy năm nay cha sống trong miếu, không có mẹ ở đó càm ràm, ngày ngày đều tự do tự tại. Mỗi lần chị đến thăm, cha đều đang hút thuốc đánh bài. Chị hỏi được phép đánh bài ở trước mặt bà Thiên Hậu sao? Cha nói có chứng ung thư làm kim bài, bà Thiên Hậu lòng dạ quảng đại, thấy ung thư gan giai đoạn cuối nhất định sẽ phù hộ cha thắng tiền!”
Gã nhìn di ảnh của cha, không sao tưởng tượng ra người cha tự do tự tại. Trong trí nhớ, cha gần như không nói chuyện, không cười, ánh mắt cứng rắn.
“Chị cả muốn hỏi em chuyện gì?”
“Ờ, thuốc này thuần chất lắm, hút cái thấy nhẹ cả người, nói chuyện hình như cũng dõng dạc hơn. Chuyện chị muốn hỏi em chính là, đống đồ kia trong phòng em phải xử lý chứ?”
“Chị nói số sách cũ đó á?”
“Đúng. Nhưng... ý chị là thùng băng video cũ đó.” Thùng băng VHS người giết rắn tặng gã. Mẹ moi được trong phòng gã, mang xuống tầng bật lên, thấy trên ti vi xuất hiện hai người đàn ông hôn hít quấn quýt, liền gầm lên âm thanh kinh khủng. Kỳ lạ, chẳng phải vứt hết rồi sao? Sao vẫn còn nhỉ?
“Không phải đã vứt từ lâu rồi sao?”
“Chị đâu biết được? Cứ xuất hiện hoài, bão thổi cũng không đi.”
Chị cả cũng đã xem đống băng VHS đó. Xem xong một cuộn, chị không kìm được xem tiếp cuộn thứ hai. Xem xong cuộn thứ hai, chị tiếp tục xem. Cuối cùng trong thùng có bao nhiêu băng đều xem hết. Nhưng bây giờ chẳng ai xem VHS nữa, đầu máy trong nhà đã hỏng từ lâu. Chị nghĩ, em trai út cố tình để lại thùng băng VHS này ở đây chăng? Cho mọi người xem, chuyện không thể nói ra miệng thì giao cho mấy cuộn băng. Chị thấy thật ra băng rất hay, xem một hồi, cứ như đã đi vào một thời gian không gian khác, ở đó chỉ có đàn ông đủ các màu da, biểu cảm đều rất vui vẻ.
Thuốc cháy nhanh, hai người chuyền tay nhau hút, đêm thu sao sáng, gió mát rất dễ chịu.
“Sau khi đưa tang, em hãy yên ổn ở lại bên Đức, đừng về nữa.” Vàng mã trên tay chị cả xếp thành đóa hoa hình thù kỳ quái, chị nhìn xoáy vào mắt gã: “Nghe chưa, hứa với chị.”
Chị cả giẫm tắt thuốc, đứng dậy vươn vai, ánh mắt mờ mịt. “Chị đi ngủ đây, mệt chết được. Em phải để ý xem có mèo chó không nhé, vừa rồi chị không ngó.” 2 giờ, chị hai xuất hiện.
“Chị vừa nghe tiếng chị cả, ồn quá, chị ấy về ngủ rồi hå?”
“Làm gì thế? Các chị hẹn trước luân phiên bầu bạn em ư?”
“Đâu có. Bọn chị có tổ chức như thế đã tốt, hẹn cùng ăn cơm còn không xong, đâu ra hẹn trước.”
Chị hai cũng ngồi xuống xếp hoa sen giấy, thấy hoa chị cả vừa xếp liền nhăn mặt. “Đây là chị cả xếp à? Lạy hồn, xấu thế này, đốt cho cha, cha nhận được chắc sẽ cười bể bụng.”
“Chị cũng không ngủ được à?”
“Hầy, vừa nghĩ sáng ra mẹ thức dậy nhìn thấy em, tình cảnh đó, chao ôi. Vừa nghĩ đến là không ngủ được.”
“Chị không cần lo, đâu phải chị không biết, em bị đánh quen rồi, mẹ chửi em cũng không phải chuyện mới lạ.”
“Em chỉ nhớ dáng vẻ mẹ lúc đánh em chửi em ư?”
Trước kia mẹ thương em cỡ nào, em quên hết rồi à? Ôi, mẹ sĩ diện mà. Hôm nay mẹ đứng đó gào suốt, cái gì mà anh trai em ở lại đại lục làm ăn luôn rồi, ngay cả cha mất cũng không chịu về. Nói oang oang cho hàng xóm láng giềng nghe. Thật ra mọi người đều biết anh em trốn ở đâu, không về thì thôi, chị cũng chẳng muốn nhìn thấy nó.”
Con đường trước nhà cũ mở rộng thành đường trải nhựa mới toanh, đột nhiên có chiếc xe phân khối lớn rồ ga phóng vút qua. Tốc độ thật sự quá nhanh, xe máy để lại một vệt sáng trắng trắng đỏ đỏ trong thị giác, bên tại còn văng vẳng tiếng động cơ bình bịch.
“Chị cả bảo giờ ở đây nửa đêm thường có dân đua xe, bắt gặp phải tránh cho xa.”
“Lo hão quá, linh đường nhà chúng ta ở đây, có người chết, kẻ sợ là bọn chúng mới phải.”
“Cũng đúng. Ấy chết, làm sao đây, mấy tiếng nữa là mẹ dậy rồi.”
“Em còn không sợ, chị sợ gì chứ?”
“Em quên hết thật rồi ư? Lúc trước mẹ cưng em biết mấy.”
Gã đương nhiên còn nhớ. Trên bàn có rau ngon thịt ngon cá ngon, các chị không được thò đũa gắp, nhất định phải chờ hai em trai gắp trước mới đến lượt mình. Hai anh em út ít lúc nào cũng có quần áo mới để mặc, giày mới để đi, còn năm chị em gái phải mặc bính đồ của nhau, không vừa người thì sửa, lỗi mốt không được than phiền. Các chị muốn xem phim nhiều tập, cậu em út là gã khóc đòi xem đài khác, mẹ liền mắng con gái, cho con trai chuyển kênh. Xe đạp của gã bị trộm ở trường, ngay hôm đó mẹ mua thêm một chiếc. Xe đạp của chị bị trộm ở ga tàu hỏa, mẹ cầm roi mây phạt, chửi đồ báo nhà, sau này tuyệt đối không mua cho mày. Cha mẹ ra ngoài chơi, chỉ dẫn theo hai thằng con trai. Hai thằng con trai đi Viên Lâm học đàn dương cầm và tính nhẩm, còn con gái không cần học nhiều, đằng nào chẳng lấy chồng.
“Được rồi, chị đi nằm xem sao, không chừng lại ngủ được, tại chị cả em hết đấy, ổn điếc cả tại. Út à, chị... sau này sang thăm em được không?”
“Chị sang đi.”
“Được. Em nói đấy nhé, chị sang thăm em. Chúng ta lo xong hậu sự của cha, em quay lại đó sống cho tốt, đừng về đây nữa.”
Gần 3 giờ, gã nhìn ra phía sau linh đường, y như rằng, chị ba đi xuống.
“Có người đi đi lại lại miết, ồn như cái chợ, làm sao ngủ đây!”
“Chị ba quen ngủ nhà sang, về xó quê này, khó trách không ngủ được!”
“Cái thằng phải gió, xuất ngoại rồi mà vẫn ấu trĩ như vậy. Này, em có để ý mèo chó không đấy? Dưới quê rất nhiều mèo hoang chó hoang.”
“Rốt cuộc vì sao phải để ý mèo chó vậy chị?”
“À, chẳng phải nói mèo hoặc chó nhảy qua quan tài thì thi thể sẽ biến thành cương thi sao?”
Hai chị em nhích người, nhìn về phía hòm lạnh đằng sau linh đường, trong đầu hiện lên hình ảnh người cha đang nằm biến thành cương thi. Hình ảnh đó cù vào bụng họ, cả hai đều cười.
Hai người ngồi xuống xếp hoa sen giấy, làn tre dưới đất đựng đầy hoa sen giấy, phải xếp bao nhiêu mới đủ? Đốt rồi, cha có nhận được không?
“Cậu ấy có tốt với em không?”
Gã gật đầu. Chị ba nhìn chăm chú vào mắt gã để xác nhận gã không nói dối, gã lại gật đầu.
“Thế thì tốt. Đừng giống chị, cả đời như thế này.”
“Chị chưa từng nghĩ...” Đột nhiên, gã không biết làm sao nói nốt câu.
“Nghĩ chứ. Hằng ngày đều nghĩ. Nhưng chị có thể làm gì đây? Trở về nơi này ở với chị cả em? Sang Đức tá túc với em? Hay là vào Bạch Cung ở? Chui rúc trong căn phòng đó với chị tư em, mãi mãi không ra khỏi cửa? Ôi thôi, anh ta biết tỏng chị chẳng có chỗ nào để đi. Ngẫm lại chị hai em thông minh nhất, lấy một người tẻ nhạt hết chỗ nói. Mặt anh rể hai em, chị không sao nhớ ra được. Tốt thật, tẻ nhạt là tốt nhất đấy.”
Xe máy chạy rần rần. Đội đua xe từ hai đầu đường bắt đầu tăng tốc, hai đội đối chọi gay gắt, hò hét truy đuổi, gầm rú lướt qua, không lâu sau lại lao về, để lại vết bánh xe rõ mồn một trên mặt đường mới tinh. Đội đua xe nhìn thấy linh đường, tự động lách né, ánh mắt lảng tránh. Gã và chị ba đứng ven đường xem đua xe, có cái chết làm lá chắn, không chút sợ hãi.
Có mấy thiếu nữ tóc dài không đội mũ bảo hiểm, ngồi sau xe phân khối lớn ôm chặt anh chàng đằng trước, phóng như bay, tóc dài xõa tung, tiếng cười giòn giã. Một cô trong bọn cầm con dao bổ dưa hấu dài ngoằng, vung dao múa may trước gió, rú rít suốt dọc đường. Khi ngang qua linh đường, thiếu nữ dao bổ dưa đột nhiên hắt xì một cái.
Giống quá. Thật sự rất giống dáng vẻ chị năm trước khi qua đời. Tóc dài trẻ trung, bộ ngực đầy đặn, làn da trắng nõn, môi đỏ mắt to, hắt xì như núi lửa phun trào. Đội đua xe chạy xa, chị ba nói phải đi ngủ.
“Thiên Hoành, lần cuối cùng chị đến miếu thăm cha, cha bảo chị chuyển lời cho em, ở yên bên ấy, đừng về nữa. Lúc đó cha yếu lắm rồi, không ăn được gì, nhưng cha cấm bọn chị báo tin cho em. Em nhất định phải biết một chuyện, cha ở trong miếu vẫn luôn đọc sách em viết. Cha bảo em, đừng về nữa.”
Buổi sáng mẹ thức dậy, chửi rủa đuổi gã đi. Trước khi đi, gã thắp hương lạy cha. Chị cả, chị hai, chị ba đánh xe đưa gã ra ga tàu hỏa. Đêm qua ba người chị đều nói thao thao, nhưng trên xe lại im thin thít.
Không bao lâu sau khi gã quay lại Đức, tin tức về vụ án mạng truyền đến vùng đất nhỏ.
Nhà họ Trần lúc trước buôn trầu với chở hàng ấy, có thằng con út, nghe nói đã giết người ở Đức.
Gã đã làm trái lời hứa hồi đó, hôm nay, gã vẫn trở về. Ba người chị vẫn đang cãi nhau.
Di động của chị hai reo, chị bắt máy, là chồng gọi đến: “Vừa rồi hình như anh thấy em trên ti vi.”
Chị hai đi vào nhà, bật ti vi bên cạnh máy may, chuyển đến kênh thời sự đang phát lại bản tin tối, phát thanh viên là chồng chị ba: “Nữ hộ tịch viên họ Trần kỳ thị chó dẫn đường, toàn bộ quá trình bị người dân quay lại, khiến cư dân mạng vây quét.”
Ba chị đều yên lặng, ngồi xuống, ngây ra xem ti vi. Hóa ra ngoài mẹ, còn phát thanh viên kia trong ti vi có thể khâu hết miệng chị em nhà họ Trần lại.