← Quay lại trang sách

Chương 5 Vitamin Nhật Bản

Làm ma có thích không? Tôi nói, làm ma thích thật. Lúc còn sống, tôi khô lắm. Da sa mạc, móng tay nham thạch, tóc dây mây khô. Bây giờ, tôi có thể làm ổ trong đám rêu, ngủ trên vách tường thấm nước của nhà cũ, lăn lộn trong đất ẩm ướt, vũng bùn sau cơn mưa mùa hè là dễ chịu nhất, đất và nước hòa quyện, tôi cũng chẳng biết chết rồi có thiên đường không, nhưng vũng bùn là thiên đường.

Có điều, vùng đất nhỏ lâu lắm rồi chưa mưa.

Tôi dậy thì từ rất sớm, bộ ngực nảy nở thần tốc, buổi sáng ra ngoài sơ mi đồng phục còn vừa người, đến giờ tan học vồng ngực đội áo, cúc bay ra như viên đạn, bắn trúng mấy nam sinh đang nhìn tôi chằm chặp. Từ hôm đó, đám nam sinh ở trường đã quên tên tôi là Trần Xảo My, bắt đầu gọi tôi là “Mãn Muội”, mãn trong viên mãn, đầy tràn. Ngực tôi ngày càng lớn, lớn đến nỗi không mua được áo ngực, mẹ phải dẫn tôi đi Viên Lâm tìm cửa hàng nội y đặt may. Biệt hiệu “Mãn Muội” lan truyền trong trường, vượt qua tường bao, lượn qua đường lớn ngõ nhỏ, cuối cùng ngay cả người nhà cũng gọi tôi là Mãn Muội.

Chị tư ngưỡng mộ tôi lắm, tuy chị ấy không nói nhưng tôi biết chị ấy luôn rất ngưỡng mộ. Chúng tôi hằng ngày đều ăn cơm như nhau, uống nước như nhau, làm việc như nhau, đi học trường cấp một, cấp hai như nhau, ngủ cùng lúc, dậy cùng lúc, vì sao tôi nở nang thế này mà chị ấy lại phẳng lì thế kia?

Tôi thích cái biệt hiệu này, tôi thích ánh mắt mọi người nhìn tôi. Đám công nhân chở hàng cha thuê nhìn thấy ngực tôi, cậu nhỏ liền “chào cờ”. Ở trường điểm thi kém, chìa tay ra cho giáo viên đánh, bất kể là cô hay thầy, chỉ cần tôi ưỡn thẳng lưng để ngực choán hết tầm mắt họ thì họ bỗng đánh yếu xìu, roi mây khẽ khàng đáp xuống lòng bàn tay tôi. Hàng xóm sang hỏi mẹ, cho con gái ăn gì tẩm bổ mà trộm vía phổng phao thế? Có bà mai tới nhà đánh tiếng trước, nói dù sao mấy năm nữa tôi cũng đến tuổi trưởng thành, rất nhiều nhà có điều kiện đều muốn cưới cô năm nhà họ Trần làm vợ đấy.

Con trai trưởng nhà họ Vương hàng xóm, tôi gọi anh ta là Tiểu Vương, sang bàn chuyện làm ăn với tôi. Anh ta nói, mọi người đều đang xôn xao về bộ ngực của tôi, các cô gái đều muốn trở nên giống tôi. Anh ta bảo tôi nói với người khác rằng chính vì uống một loại vitamin Nhật Bản nào đó nên lớn phổng lên như vậy. Anh ta phụ trách bán buôn vitamin tổng hợp, mặc kệ là vitamin gì, dù sao bao bì dán nhãn tiếng Nhật, uống vào không chết là được. Ăn chia sáu bốn, anh ta sáu tôi bốn, nhập hàng bán hàng anh ta lo hết, tôi không cần đụng móng tay, chỉ cần nói đã uống vitamin Nhật Bản là được. Tôi nói, ăn chia sáu bốn cũng được thôi, nhưng tôi sáu anh ta bốn. Anh ta kêu toáng lên chả béo bở gì, không hợp tác nữa! Tôi bảo, hai bên đều cho anh sờ mười giây, ăn chia sáu bốn, em sáu, anh bốn.

Bên trái mười giây. Tôi nhẩn nha đếm ngược.

Bên phải mười giây. Tôi đẩy nhanh tốc độ đếm ngược, hất phắt tay anh ta ra.

Tôi nhớ rất rõ, anh ta thỏa mãn ra mặt: “Ô, đáo để đấy, em khôn khéo lắm! Cha em cũng không khéo bàn chuyện làm ăn như em. Cha em ấy à, chỉ biết ngờ nghệch bị cha anh lợi dụng thôi.”

Theo mẹ ra chợ Lớn mua thức ăn, tôi nói với bà bán thịt lợn, nhờ uống loại vitamin Nhật Bản đó. Đi lễ Thành Cước Ma, tôi nói với ông từ con uống vitamin Nhật Bản mẹ mua cho, liền thành ra như vậy. Ở trường tôi nói với các bạn nữ, uống một lọ là lớn lắm rồi, tớ uống thêm mấy lọ, ai ngờ trở nên thế này, phiền lắm, đồ sộ vậy không mua được nội y vừa cỡ, phải đi Viên Lâm đặt may. Đặt may nội y đắt dã man! Cái cô lấy số đo cho tớ cứ tấm tắc mãi, chưa thấy ngực to thế này bao giờ. Phiền chết được!

Tiểu Vương phụ trách đi chào hàng vitamin Nhật Bản, lượng tiêu thụ nhiều kinh khủng, phải liên tục bổ sung hàng. Tôi thấy vitamin Nhật Bản trên bàn trong phòng chị tư, hóa ra chị ấy cũng mua. Tôi bảo chị là lừa gạt đấy, không có tác dụng đâu, đừng lãng phí tiền. Chị ấy rất tức giận, nói không công bằng, mẹ chỉ mua cho tôi uống mà chẳng cho chị ấy, bây giờ mới uống chắc chắn muộn rồi. Chị ấy rủa tôi đi chết, nói tôi lén uống vitamin, không cho chị ấy biết, làm con gái đã bi thảm lắm rồi, lại còn bị em gái thân thiết nhất lừa dối.

Tôi cũng phát cáu, bèn nói: “Chị uống đi, chị uống đi! Uống mười lọ nói không chừng hữu hiệu đấy.”

Tôi và Tiểu Vương kiếm được một khoản tiền, mẹ họa hoằn lắm mới cho mấy đứa con gái chúng tôi tiền tiêu vặt, nhưng không sao, tôi có Tiểu Vương, anh ta rất giỏi kiếm tiền, anh ta biết thứ gì sẽ bán được, hợp tác với anh ta, tôi khỏi phải xin cha mẹ tiền tiêu vặt nữa.

Tôi và Tiểu Vương kiếm một chai sâm banh Pháp, ăn mừng thương vụ vitamin thành công. Chúng tôi trốn lên sân thượng dãy nhà, chẳng biết sâm banh phải uống thế nào, cũng chẳng biết khui sâm banh ra sao. Loay hoay mãi mới khui ra được thì sâm banh đã biến thành rượu nóng dưới nắng gắt. Thầy kệ, thứ nước màu vàng óng có bọt khí trôi vào cổ họng, ngòn ngọt, cũng ngon phết, uống xong đầu óc biêng biêng. Tiểu Vương nói, sau này chúng ta kiếm nhiều tiền hơn, anh dẫn em đi Pháp, đi Paris.

Tiểu Vương đã uống say, lè nhè hỏi: “Nhà các em hồi trước có mua súng hơi không?”

Ở Vĩnh Tĩnh kẻ trộm càn rỡ, giết người cưỡng hiếp khắp nơi. Hết thảy đều là lừa gạt, đó là tin vịt do cha Tiểu Vương tung ra. Tạo ra tin vịt ở vùng đất nhỏ rất đơn giản, thêu dệt mấy câu chuyện, mua chuộc vài gia đình, đút phong bì cho cảnh sát, gây ra mấy vụ hỗn loạn ban đêm, thế là mọi người đều sợ chết khiếp. Nhân lúc lòng người hãi hùng, ông Vương bắt đầu rao bán súng hơi, hễ lũ trộm mò đến, ngắm chuẩn rồi nổ súng là có thể nhanh chóng chế ngự kẻ xấu, cả nhà bình an. Lần đó cha anh trúng lớn, mới có tiền mua nhà ở dãy nhà này của bọn em.

Uống một hồi, Tiểu Vương đòi làm chuyện ấy với tôi. Tôi từ chối ngay, không được, phải cưới tôi mới được, tôi không dại thế đâu.

Anh ta nói không xong rồi, nhìn ngực tôi, bên dưới liền phồng to cứng ngắc, không thể kiềm chế được. Anh ta kể hồi bán súng hơi, ban đêm thường theo cha ra ngoài gây rối, đúng lúc đang tuổi dậy thì, buổi tối chạy lung tung bên ngoài, thật sự rất muốn thỏa mãn. Anh ta nghĩ ra một chiêu, chuyên nhắm vào tam hợp viện một tầng, cầm đèn pin soi, tìm phòng con gái, gây chút tiếng ồn đánh thức cô gái, tiếp theo anh ta tắt đèn pin, hướng về phía những cô gái đó tự thỏa mãn, rồi bắn vào cửa sổ. Dù sao cũng tối om om, chả ma nào nhìn thấy, hồi đó Vĩnh Tĩnh chưa có đèn đường.

“Anh van em mà Mãn Muội, làm với anh đi, sân thượng vắng người, chẳng ai nhìn thấy đâu.”

“Anh đi kiếm thật nhiều tiền trước đã, xây nhà to cho em, dẫn em đi Paris, em sẽ làm với anh. Mỗi ngày, mọi lúc.”

Lúc đó, cha đã theo nhà họ Vương hàng xóm đi kiếm tiền. Đôi bờ mở cửa thăm thân, ông Vương đi tiên phong thăm dò thị trường. Tháng Sáu năm đó, thị trường biến động, cha rút về Đài Loan trước, nói không được rồi không được rồi, đáng sợ quá, không dám sang nữa. Cha nói, bên ngoài chính là một tháp nước màu bạc. Ông Vương dẫn theo Tiểu Vương tới Bắc Kinh, tiếp tục ký hợp đồng xây nhà máy. Không bao lâu sau nhà họ Vương trở về, nói mọi người đều rút lui, họ phải thừa cơ tiến vào, quan hệ khơi thông cả rồi, người làm ăn phải tranh thủ thời cơ để phát tài!

Nhà họ Vương đầu tiên bán bánh quy, tung ra bánh vị ngọt trước, trên bao bì viết đầy chữ tiếng Nhật. Ông Vương nói, khổ mà, người dân còn cực khổ, trông có vẻ đói bụng ăn chưa no, nên phải bán đồ ngọt cho họ, ăn ngọt quên khổ, ăn no giải sầu. Rõ ràng là bánh quy tự sản xuất, lại đóng gói theo kiểu nhập khẩu từ Nhật Bản, ông Vương nói, ai chẳng mơ tưởng Nhật Bản tân tiến Ăn bánh quy sẽ biến thành người tân tiến, thiên hạ chắc chắn sẽ mua.

Bánh quy bán chạy, nhà xưởng mở rộng, tiếp theo tung ra bánh vị mặn, tảo mộ giỗ tổ ăn lễ ăn mừng đều thích hợp, giàu dinh dưỡng hợp vệ sinh, người lớn ăn vào vui phơi phới, trẻ nhỏ ăn vào cao như thổi.

Nhà họ Vương không những hốt bạc ở đại lục, mà còn trúng mánh ở thị trường chứng khoán Đài Loan. Cuối những năm 80 thị trường chứng khoán Đài Loan bắt đầu tăng vọt, bước vào những năm 90 chỉ số chứng khoán lên đến mười ngàn điểm, nhà họ Vương mua cả xe nhập khẩu của Đức cho hai đứa con trai.

Tiểu Vương nói: “Thằng em anh đúng là ngốc, lý tưởng cái gì chứ, đần, học đại học có ích gì đâu, chết sớm như thế. Em xem anh này, bây giờ no cơm ấm áo, tiền vô ào ào. Rồi em xem cuốn sách kia, cuốn sách viết về em trai anh ấy, tác giả đếm tiền mỏi tay, còn em trai anh giờ nằm trong mộ, có xơ múi được xu nào không? Đần thật. Sau này chúng mình sinh con, nếu nó nói với anh muốn đi học đại học thì đánh gãy chân trước tính sau.”

Tiểu Vương nói, bây giờ có thể kết hôn rồi chứ Anh ta nói mình xem được “nhũ giao” trong phim cấp ba của Nhật, rất muốn thử với tôi. Tôi hỏi “nhũ giao” là gì? Anh ta đặt ngón trỏ ở giữa ngực tôi, di chuyển lên xuống. Ngón trỏ của anh ta vừa chạm vào, ngực tôi bỗng ngứa râm ran, tức tốc mọc ra những đóa hoa đỏ. Tôi vội lấy áo khoác che hoa đỏ.

“Cha anh bảo, con trai trưởng lấy vợ, sẽ xây nhà lớn cho. Em muốn thứ gì cứ nói, sẽ xây cho em.”

Bản thiết kế vẽ ra, Bạch Cung khởi công xây dựng. Tôi muốn có đài phun nước, tôi muốn có sở thú, tôi muốn có hà mã. Ông Vương cho cha mẹ tôi một khoản tiền sính lễ lớn, họ Trần và họ Vương kết thông gia, Bạch Cung sẽ sử dụng vật liệu cao cấp nhất, thuê về tất cả thợ xây gần xa, hoàn thành với tốc độ nhanh nhất.

Sau lễ đính hôn, Tiểu Vương nói: “Bây giờ có thể cho anh rồi chứ”

Anh ta chạy chiếc xe sang của Đức, chở tôi đến khách san lớn ở nơi khác. Vừa vào phòng, anh ta đã cởi quần, nói suốt dọc đường mình đều cương cứng.

Anh ta đòi tôi mút, nhưng vừa kề miệng lại gần, ngửi thấy mùi hạ bộ của anh ta, tôi nôn thốc nôn tháo. Tôi nôn lên hạ bộ anh ta, tiếp theo nôn lên thảm phòng khách sạn, cuối cùng nôn lên giường.

Tôi xin anh ta chờ, chờ thêm một chút. Em xin anh, gần đây em thấy trong người không khỏe.

Được, anh ta chờ.

Thử lại lần nữa, lần này anh ta đòi nhũ giao. Tôi yêu cầu anh ta dùng xà phòng rửa sạch bên dưới, rửa đến khi hoàn toàn không còn mùi nữa. Anh ta làm theo, thật ra vẫn có mùi, tôi vẫn buồn nôn, nhưng tôi cố hết sức nhịn. Anh ta bảo tôi nằm xuống, đòi tôi dùng hai tay từ hai bên dồn ngực vào giữa, để anh ta nhét hạ bộ to tướng vào rãnh ngực tôi. Anh ta bắt đầu cọ xát, rên rỉ. Mãi đến khi phát hiện ngực tôi đột nhiên mọc đầy hoa đỏ hình dạng kỳ dị, anh ta chợt mềm xìu, vội vàng rụt ra.

Tôi nói, anh biết em có cơ địa dị ứng mà.

Sau khi mẩn dị ứng mãi mới tan, anh ta nói lần này khỏi khẩu giao, cũng khỏi nhũ giao. Anh ta không chơi trò màu mè riêu cua nữa, anh ta muốn vào từ bên dưới.

Ở trong phòng tôi. Tôi rất khô. Quá khô.

Thật sự rất khô. Anh ta toan tiến vào, nhưng bên dưới của tôi thật sự rất khô, không ướt chút nào. Anh ta nóng lòng, nhưng bên dưới của tôi khép chặt hơn, anh ta muốn cố tiến vào, lập tức bị tiếng gào khóc của tôi ép phải thoái lui. Đau chết mất, đau chết mất, đau quá!

Anh ta trấn an lần đầu đương nhiên là đau, chịu đựng một chút là được, đè lên người tôi, tiếp tục cố tiến vào. Tôi hét lên oai oái, đau chết mất, đau chết mất!

Tôi đã quên rằng phòng chị tư ở ngay sát vách. Chị tư áp vào tường ván ép mỏng, lắng nghe.

Lần nào cũng rất khô. Thử vô số lần đều rất khô. Anh ta bảo mình chưa bao giờ gặp tình cảnh này, sao có thể không tiến vào được. Anh ta từng làm tình với nhiều phụ nữ như vậy, sao có thể không tiến vào được, thế này làm sao cưới tôi đây?

Tôi không nói với bất cứ ai, năm mười bảy tuổi, tôi đột nhiên đã tắt kinh.

Lần thử cuối cùng, anh ta mang đến một lọ to gel bôi trơn. Anh ta chật vật mãi mới tiến vào được, nhưng tôi lại bắt đầu hắt xì, không thể nào dừng lại. Tôi nghe thấy em trai út ở cách đó mấy phòng đếm tiếng hắt xì của tôi, một, hai, ba, bốn, năm, sáu. Hắt xì làm bên dưới của tôi co lại, đẩy Tiểu Vương ra ngoài. Anh ta lại tiếp tục sấn vào, bên dưới của tôi lại thít chặt, nhả anh ta ra. Tôi tiếp tục hắt xì, em trai út tiếp tục đếm, thình lình tối đánh rắm. Cái rắm đó vang dội, át cả tiếng hắt xì. Nghe thấy tiếng cười của em trai út, tôi không nhịn nổi cũng bật cười ha hả. Cái rắm đó in nếp nhăn sâu hoắm giữa đôi mày Tiểu Vương, anh ta chửi đổng một tiếng “Đệch!” rồi bỏ đi.

Tôi ngửi mùi rắm thối của mình, nằm trên giường cười to.

Lúc đó tôi làm sao biết được chứ. Tôi làm sao biết rằng, tôi ở bên này đóng lại, khiến anh ta không thể tiến vào. Chị tư ở sát vách đã mở cửa phòng mình.

Tôi rất khô.

Nhưng chị tư rất ướt.

Tôi khép lại.

Nhưng chị tư mở ra.

Chị ấy đã thay thế tôi, rất ướt át, mở toang, tuy không có bộ ngực to nhưng không có hoa đỏ, không có hắt xì.

Bây giờ tôi đang nhìn chị tư. Chị ấy thắng rồi, Bạch Cung là của chị ấy. Chị ấy vừa mới mở rèm cửa sổ, nhìn thấy chị ba. Chị ba cũng nhìn thấy chị ấy. Chị ấy lập tức chạy về phòng tắm, ném mình vào bồn, nước nóng nguội cả rồi. Trong phòng chị ấy chồng chất báo và tạp chí, đều đưa tin về tôi.

Năm xưa buổi hôn lễ đại gia bánh quy cưới vợ cho con trai đã thu hút nhiều phóng viên đến đưa tin. Tiểu Vương và chị tư đứng trước ngọn đèn chùm pha lê nhập khẩu từ Paris chụp ảnh, lên hẳn bìa tạp chí.

Song trang báo về hôn lễ không lớn bằng trang báo tôi tự sát sau đó.

Trong căn phòng ở Bạch Cung, chị tư chất đầy báo và tạp chí đưa tin tôi tự sát. Sau khi tôi chết, chị ấy lái chiếc xe Đức của Tiểu Vương đi khắp nơi lùng mua bảo và tạp chí đưa tin tôi tự sát, chất trong phòng. Chị ấy nói như vậy mọi người sẽ không đọc được, thể thì sẽ không có ai biết.

Nhưng chị tư đọc hằng ngày, đọc mãi. Phóng viên viết, tôi bị con trai trưởng nhà đại gia bánh quy quất ngựa truy phong nên lấy túi bóng trùm lên đầu mình, cắt cổ tay, lúc được phát hiện túi bóng dính chặt lên da tôi, vùng đất nhỏ đồn rằng khi tôi chết, trong bụng có thai nhi. Đọc hoài đọc mãi, chị ấy lắp rèm cửa sổ, đóng cửa sổ, khóa cửa phòng. Chị ấy sợ hà mã, chị ấy không dám ra ngoài.

Ban đêm chị ấy liên tục giật mình tỉnh giấc. Luôn có tiếng khóc trẻ sơ sinh đánh thức chị ấy. Ngốc ơi là ngốc.

Tin đồn có thai là do tôi tung ra trước khi chết. Hà mã cũng do tôi thả ra.