← Quay lại trang sách

Chương XXIV ❖ 1 ❖

Hành lý đã chất hết trên xe.

Nhưng vẫn còn phải chờ mặt trời xuống núi để tiếp tục hành trình.

Quỳnh ngồi trên thềm nhà ngắm hoàng hôn với những ý nghĩ vẩn vơ... Liệu những người viết sử sau có nhớ tới một điều quan trọng là con đường ra mặt trận đã được bóng tối che chở. Có ai đánh giá công lao của bóng đêm suốt những năm đánh Mỹ? Trong một cuộc chiến đấu không cân sức, ánh sáng mặt trời đứng về phía kẻ mạnh. Bóng tối lại là đồng minh của chúng ta. Bóng tối bịt mắt kẻ thù để giúp người chiến sĩ tiến ra mặt trận.

Đêm nay, họ sẽ qua phà Quán Hầu, bến sông cuối cùng phải vượt qua trên đường vào giới tuyến.

Những người đi vào đi ra ai cũng nhắc đến tên Quán Hầu. Ban ngày, bến phà không thể qua được vì máy bay địch kiểm soát thường xuyên. Ban đêm, chúng ngăn chặn bằng những loạt bom tọa độ. Địch liên tiếp thả thủy lôi trên sông. Một nhiệm vụ quan trọng của người dân Quảng Bình là làm sao giữ cho bến phà không bị tắc. Dưới đáy sông đã chứa đầy xác xe vận tải, xe bọc thép, ca-nô, phà bị bom đạn đánh chìm. Người ta nói có ngày khúc sông pha nước biển này đã trở thành ngọt vì máy bay đánh chìm một xe vận tải chở toàn mì chính cho bộ đội ngoài mặt trận.

Ngày hôm nay, những người lái đã nghỉ ở nhà một anh cán bộ làm việc tại Ty Văn hóa tỉnh Quảng Bình. Anh cán bộ địa phương nhanh nhẹn, hoạt bát, lại kể tiếp cho họ nghe một câu chuyện mới về cái bến phà mà họ sẽ phải vượt qua tối nay.

- Năm ngoái, có một bà nhà văn Ba Lan vào Quảng Bình. Bà yêu cầu chúng tôi đưa bà ra thăm bến phà Quán Hầu. Chúng tôi nói: "Khách nước ngoài không được tới đó vì không an toàn, địch luôn luôn thả bom tọa độ xuống bến". Bà nhà văn nói: "Chính vì vậy, tôi mới xin đi. Tôi muốn hiểu thế nào là bom tọa độ, mọi người sống và làm việc ở đó ra sao?". Cố ngăn mãi không được, chúng tôi phải đưa bà ra bến phà. Vừa tới bến, máy bay địch ào tới. Chúng tôi phải kéo vội bà vào nấp trong chiếc lô-cốt gần bờ sông. Hơi bom quạt vào tức ngực. Dứt loạt bom, chúng tôi đưa bà ra ngoài, trỏ xuống bến sông nói:

"Quán Hầu đây rồi! Bom tọa độ là như vừa rồi đó! Bây giờ xin mời đồng chí quay về, chỉ lát nữa máy bay địch sẽ trở lại" - "Làm sao tôi có thể về được. Tôi đã được xuống phà đâu!”. Chúng tôi buộc phải đưa bà xuống bến. Hôm đó, ca-nô bị máy bay đánh hỏng.

Công nhân phải kéo phà bằng tay. Chờ bà đứng xem xong một chuyến phà qua sông, chúng tôi nhắc bà rời bến. Bà lại nói: "Tôi chưa hiểu gì cả! Các đồng chí hãy cho tôi xuống kéo phà một chuyến với những đồng chí công nhân kia". Chúng tôi buộc lòng phải ép bà quay về, vì không được phép đem tính mệnh của khách ra đùa với bom đạn. Sao lại có một người phụ nữ từ nơi xa tới mà gan góc như vậy! Vế tới nhà, bà mới nói với chúng tôi: "Thực tình khi đứng trên bến tôi rất sợ. Nhưng tôi nghĩ: mình nằm trong hầm khi bom nổ mình còn sợ thì những người đứng trên phà giữa dòng sông kia như thế nào? Họ không phải chỉ đến đây một lúc như tôi, họ sống suốt đêm này qua đêm khác giữa bom đạn... Quả thật đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu!"

"Cả chính mình cũng chưa hiểu", Quỳnh tự bảo khi anh cán bộ kết thúc câu chuyện.

Đêm đêm, trên dọc những con đường dài ra mặt trận có bao nhiêu trọng điểm như thế, và đó lại chính là nơi mà mọi người dồn đến, trong đó có cả những người từ những phương trời xa xôi tới đây.

Nhưng có một điều anh đã nhìn thấy rõ hơn, là mọi cố gắng của kẻ thù đều nhằm cắt đứt những con đường này, những mạch máu nối liền hai miền của Tổ quốc. Cuộc chiến đấu của các anh để bảo vệ vùng trời miến Bắc thật ra cũng là để bảo vệ cho sự thông suốt của con đường, con đường để chiến thắng, con đường để thống nhất Tổ quốc.

Chàng hiệp sĩ mặc áo choàng nhung, người bạn đồng hành đêm nay đã xuất hiện ở dãy Trường Sơn với tấm lưng đồ sộ che kín mặt trời.

Bình minh đen bắt đầu.

Logged

❖ 2 ❖

Những cơn lốc đỏ cuốn lên mặt đường khi trời nhập nhoạng đã hòa vào với màu xám của sương đêm mùa đông. Cuộc thi đua đang diễn ra giữa những đoàn xe trên đường ra bến phà.

Một con suối rộng nằm chắn ngang đường. Lòng suối nhiều nước.

Chắc chắn có ngầm (một con đường xếp bằng đá dưới lòng suối) cho xe qua. Nhưng nếu đi trệch ngầm, xe có thể lao xuống suối.

Quỳnh mở cửa, nhảy xuống:

- Để mình dẫn đường cho!

Anh quấn chiếc khăn mặt trắng lên cổ, xắn cao ống quần, lội xuống suối, vừa dò đường vừa vẫy cho chiếc xe đi theo. Anh nhìn thấy hai bên sườn núi trong bóng tối lờ mờ, những tảng đá vụn nát và những cây rừng đổ trụi vì bom đạn. Dòng suối có nhiều tảng đá lổn nhổn, chỗ nông, chỗ sâu. Sợ xe lỡ đà lao vào mình, Quỳnh ra hiệu cho người lái xe dừng lại. Anh đi nhanh sang bờ bên kia, rồi đứng vào bên đường ra hiệu cho xe qua. Chiếc xe lao xuống, vượt qua suối và phóng lên dốc.

Xong việc, Quỳnh bỏ ống quần xuống cho đỡ lạnh, ung dung đi lên. Chắc xe đang chờ mình trên đầu dốc. Quỳnh định bụng sẽ bảo người lái xe nhanh chóng rời khỏi quãng này vì đây là một trọng điểm địch hay đánh phá.

Chợt nghe tiếng người bên sườn núi. Anh vội bước tới, thấy chiếc xe đã nằm dưới một hố bom. Chỉ thiếu chút nữa, nó đã lộn vòng lăn xuống vực sâu.

- Có ai việc gì không?

Không ai đáp lại. vẫn thấy lục đục trong xe. Hình như mỗi người đang tìm cách thoát ra ngoài.

Nhìn cái xe nằm nghiêng rất chênh vênh. Quỳnh vội nhắc:

- Từng người ra nhẹ nhàng kẻo xe bị lật.

Đông chui ra trước. Rối đến Tú và Hùng. Sau cùng mới tới đồng chí lái xe.

Đường dốc hơi vòng sang trái. Đồng chí lái xe không nhìn rõ đường, phóng thẳng nên đã lao xuống hố bom. Cũng may xe không bị lật và không ai việc gì. Khó khăn bây giờ là làm cách nào để tiếp tục hành trình.

Nghe tiếng ầm ì ở phía xa, họ biết sắp có những đoàn xe đi tới.

Đồng chí lái xe vội lấy cuộn dây cáp buộc sẵn vào đầu xe. Nếu không được một xe khác kéo lên thì không làm sao thoát khỏi cái hố bom quái ác.

Một chiếc xe tải vừa qua suối, đang lao lên dốc.

Đồng chí lái xe nói to:

- Chúng tôi có chiếc xe con bị sa xuống hố bom, nhờ các đồng chí kéo giùm lên với!

Chiếc xe vẫn không dừng lại, người ngồi bên trong hét to:

- Đứng sang bên đi! Sao lại chặn xe giữa dốc? Xe chở nặng quá rồi, lên dốc không kéo được đâu!

Họ đứng chờ những chiếc xe sau. Những người lái đều từ chối với lý do gần giống như chiếc xe đầu tiên. Chắc là họ đều chở nặng. Và không may cho mình lại tụt xuống hố bom bên sườn dốc, lúc đầu mọi người nghĩ thế. Nhưng lát sau họ biết thêm, các anh lái xe đều vội tới sớm bến phà và họ không muốn dềnh dàng trên bờ suối này... Họ đang ở Đá Mài, một nơi luôn luôn bị máy bay địch đánh phá.

Tiếng ì ầm tiếp tục từ xa vọng lại. Trời tối chưa lâu. Những đoàn xe đều mới xuất phát. Nhưng có cách nào để một anh lái xe vui lòng dừng lại làm công việc giúp đỡ mất thời giờ giữa nơi nguy hiểm này?...

Đông bỗng giật chiếc mũ giải phóng của đồng chí lái xe, chụp lên đầu mình, nói:

- Các anh cứ đứng yên bên đường, để mặc tôi!

Lại một chiếc xe ầm ầm lội qua suối, rồi phóng lên dốc.

Mọi người đã nhận thấy đây là một xe bọc thép cỡ lớn, ngụy trang um tùm, trên chở đẩy bộ đội. Mấy người lính trẻ ngồi quanh một khẩu trọng liên nòng chĩa lên trời, đang sẵng giọng với nhau vì một chuyện gì. Hình như họ bị mất liên lạc với đơn vị.

Quỳnh toan bảo Đông hãy chờ chiếc xe sau thì thấy Đông đã chạy ra đứng giữa đường, cho hai ngón tay vào trong miệng. Cậu ta định làm gì vậy? Những lúc chơi đùa với các em, Đông hay cho hai ngón tay vào mồm thổi thành tiếng còi. Chẳng lẽ cậu ta lại chơi cái trò trẻ con đó ở đây...?

Một tiếng còi dõng dạc vang lên, giống như hồi còi của đồng chí công an giao cảnh.

Chiếc xe bọc thép dừng lại giữa dốc. Một hồi còi nữa lại vang lên.

Tiếng máy tắt. Cửa ca-bin mở ra. Một người nhảy xuống hỏi:

- Có chuyện gì thế đồng chí?

- Bày tui đi chiến trường gấp. Chẳng may xe sa xuống hố bom.

Các eng kéo giùm bày tui một chút. - Đông đã chuyển sang giọng nói đặc sệt Khu Năm.

- Xe nằm đâu?

Được việc rồi chăng, Quỳnh nghĩ.

- Chỗ ni. Mời eng đi theo tui.

Người cán bộ, nghe giọng nói có thể biết anh là một cán bộ, đi theo Đông ra chỗ xe đổ.

Quỳnh ngập ngừng:

- Xe chúng tôi đi xa nên chở cũng hơi nặng...

Anh chưa hết lời đã bị Đông bấm vào cánh tay đau nhói.

Người cán bộ nhìn chiếc xe nằm nghiêng trong lòng hố bom rồi nói:

- Đến bốn xe của các đồng chí, chúng tôi cũng kéo lên như bỡn!

Và anh quay trở về xe, nói to:

- Chuẩn bị dây cáp, xuống xe! Kéo giúp xe của các đồng chí Quân giải phóng đi chiến trường bị tụt xuống hố bom!

Hai chiến sĩ từ trên xe nhảy xuống. Họ dòng một sợi dây cáp dài buộc vào mũi xe của các anh.

Khối thép đồ sộ nổ máy chuyển mình đi lên dốc. Chiếc com-măng-ca từ hố bom nghiêng mình ngoan ngoãn bò lên theo, đặt bốn chân ngay ngắn trên mặt đường. Nó giống như một đứa bé được bà mẹ dùng đôi tay nhẹ nhàng nhấc bổng khỏi chậu nước.

Người hiệp sĩ còn hào phóng kéo chiếc xe con của họ lên tận đỉnh dốc rồi mới dừng lại.

Khi họ tới phà Quán Hầu thì biết nửa giờ trước đó, một loạt bom tọa độ đã phá hỏng hai xe vận tải, làm chết và bị thương một số người.

Tất cả những người đi phà, kể cả bọn Tú, đều xúm lại giúp các bác công nhân kéo dây cáp đưa nhanh chiếc phà qua sông.

Nước sông đen nhánh như mực. Gió lạnh từ biển thổi về vỗ sóng vào mạn phà. Sợi dây cáp cứng và trơn chỉ muốn tuột khỏi tay Quỳnh.

Anh nghĩ đến câu chuyện đồng chí cán bộ đã kể trước khi họ lên đường.

Bây giờ nếu có máy bay đến thả bom, chỉ còn cách ngồi thấp xuống, nép vào giữa thành phà và những đám xe cộ. Nhưng nếu mọi người chỉ tính đến chuyện tránh bom đạn thì chiếc phà sẽ nhùng nhằng giữa sông không sang được bờ bên kia... Chắc là các bác công nhân chở phà sẽ không làm thế, vì họ có nhiệm vụ trong trường hợp nào cũng phải đưa khách qua sông. Cũng như anh, anh đã nhận nhiệm vụ phải đi tới chiến trường, phải làm những công việc thật đặc biệt thì dù khó khăn đến mấy anh cũng phải làm.

Khi họ đã qua sông an toàn, ngồi trên xe, một ý nghĩ cứ ám ảnh Quỳnh... Không hiểu việc chiếc xe tụt xuống hố bom có phải là một điều may cho cả bọn mình và những đồng chí đi trên chiếc xe bọc thép đã giúp đỡ các anh? Hai chiếc xe bị trúng bom có nằm trong số những chiếc xe họ đã gặp ở Đá Mài không...?

Đường xóc một cách kinh khủng. Những chiếc ba-lô mặc dù đã được cột chặt trước khi đi vẫn nhảy lộn sau lưng họ. Tay đã níu chặt lấy đệm xe mà người vẫn muốn bật tung ra ngoài. Nhưng đi trên con đường này, chừng nào xe còn lăn bánh, họ vẫn cảm thấy hạnh phúc...

Chiếc xe bỗng dừng lại. Một cô gái đứng chặn trước mũi xe.

- Các anh đi đoàn hay đi lẻ? - Cô gái hỏi.

Tú đáp:

- Chúng tôi đi lẻ.

- Mời vô đây nghỉ lại. Bom cắt đường rồi!

Họ chỉ mới rời bến phà vài ki-lô-mét. Tú băn khoăn:

- Liệu mai có đi được không đồng chí?

- Mai không đi thì mốt đi! Còn đánh giặc suốt đời lo chi!

Giọng cô gái có vẻ đùa bỡn.

- Các anh lấy đồ đoàn xuống xe ra khu an toàn.

Đồng chí lái xe ở lại chờ người dẫn tới chỗ giấu xe. Họ biết mình chỉ còn việc chấp hành mệnh lệnh.

Một cô dân quân dẫn bọn Tú đi vào làng. Nhiều ngôi nhà đã bị phá trụi, như bị bóc đi trên nến đất trơ trọi. Trái với cái yên tĩnh bên ngoài, không khí trong làng rất khẩn trương. Bộ đội, dân quân phần lớn là những cô gái, đi lại tấp nập. Từ một túp lều nhỏ vọng ra tiếng chuông điện thoại đổ hồi. Những người ở đây đang yêu cầu ngoài bến phà không cho xe từ bờ bắc sang tiếp vì đường đã bị tắc.

Họ được dẫn đi xuyên qua làng rồi leo lên những cồn cát. Gió lạnh từ xa thổi vào mang theo tiếng ì ầm của sóng biển. Cát khô tơi, lún thụt xuống dưới mỗi bước chân. Ban đêm, cát thật đáng yêu. Cát sạch sẽ, mịn màng, không lạnh mà mát rượi.

Cô dân quân dẫn họ vào một ngôi nhà nhỏ nằm trên một cồn cát.

- Các anh nghỉ ở tê. Cạnh nhà có hầm kèo. Đồng bào không ai còn giường phản chi! Bao nhiêu đồ gỗ của làng ni đều đổ vô hầm và ra mặt đường rồi.

Không có ai trong nhà. Mọi người đã ra cả chỗ bom địch vừa ném xuống. Tiếng máy bay địch lại ầm ầm trên bầu trời. Họ mò mẫm rải tấm bạt trên cát, chuẩn bị chỗ ngủ.

Một ngọn đèn dù vừa xuất hiện bên ngoài. Ánh sáng xanh chiếu vào căn lều. Căn nhà nhỏ hầu như trống trơn. Một chiếc rương gỗ. Một ít đồ dùng nấu ăn. Và một khẩu AK treo trên vách liếp.

Nơi địch thả pháo sáng chắc là bến phà. Một loạt bom nổ. Tiếng bom từ những thung lũng rền rền vọng lại làm cho không gian như sôi lên. Họ cảm thấy mình đã được dành một nơi quá êm ấm trong đêm nay.

❖ 3 ❖

Đông đang chuẩn bị cơm nước thì một cô gái ở ngoài đi vào.

- Bác Tư có nhà không anh Đoán là cô hỏi bác chủ nhà, Đông đáp:

- Bác đi kiếm rau cho bọn tôi.

Cô gái nhìn quanh rối hỏi:

- Các anh đi mô cả rồi?

- O nói ai?

- Các đồng chí đi với anh đó! Đêm qua tôi thấy những bốn người.

Đông nhận ra cô gái là người đã chặn xe anh tối qua.

- Các ông đi tìm xã đội hỏi thăm tình hình đường xá ra sao.

Cô gái hơi mỉm cười.

- Ở chơi ít ngày cho đỡ mệt rồi đi, vội chi...? Tối qua máy bay nhiều, các anh có ngủ được không?

- Ngủ được. Nhưng nghĩ đến đường tắc là lại tỉnh giấc.

- Vậy thì ăn cơm xong, các anh ngủ một giấc cho ngon. Đoạn đường ni do xã tôi phụ trách. Bọn tôi không có lệ để đường tắc quá một đêm.

Cô gái mân mê một gói nhỏ bọc giấy bóng cầm trong tay.

Bác chủ nhà xách con cá và bó rau cải ở ngoài đi vào.

- Mấy chú đang đi kiếm o...

- Các anh muốn hỏi thăm đường, sao không hỏi ngay bác... Cháu định đến xin ý kiến bác, hay ta hót nốt mấy nhà ở xóm Chùa?

- Cứ mần, cần chi phải hỏi! Những nhà ở xóm tôi đều đăng ký cả rồi.

- Trưa nay, bác huy động bà con trong xóm. Cháu sẽ đi vận động các anh bộ đội giúp đỡ một tay.

- Được rồi.

- Nhưng bác cần báo ngay cho gia đình thím Bốn và gia đình anh Năm. Hai nhà ấy ở gần đường, ta mần trước.

- Cậu Năm đã nói với tôi chỉ để lại cái bể nước, còn cần chi cứ bốc.

Bác chủ nhà quay lại nói với Đông:

- Thêm hai cái nữa..., rứa là riêng xóm của chúng tôi đã đưa gần ba chục nóc nhà ra mặt trận rồi!

Đông không hiểu, hỏi lại:

- Bác nói mặt trận nào?

- Mặt trận của chúng tôi là mặt đường... Xã chỉ có toàn đồi cát và sình lầy, không kiếm ra đất đá nên phải đập nhà dân để rải đường cho xe các đồng chí đi.

Đông ngồi ngẩn người.

- Hắn cứ tiếp tục đánh như đêm qua thì còn phải đập thêm nhiều nhà nữa...

Bác chủ nhà nói tiếp:

- O ni là xã đội trưởng kiêm trưởng ban phá hoại, o đã đập nhà o đầu tiên.

- Cháu không nhận cháu là trưởng ban phá hoại... Bà con phải gọi cháu là trưởng ban kiến thiết!

Đông đã biết mình đang ngồi với đồng chí xã đội trưởng và bác trưởng xóm.

Cô gái quay về phía anh:

- Rứa là yên. Anh nói với mấy anh nớ tối ni đường sẽ thông.

- Còn mấy trái bom TN tính răng? Phải tháo ngòi nổ ư? - Bác trưởng xóm hỏi cô gái.

- Cháu kiếm được mấy phong "bánh dẻo" đây rồi. Trưa ni cho anh em phá một loáng là xong.

Cô gái vừa đứng lên thì Tú và các bạn đi vào. Tú và Quỳnh cùng reo lên:

- O Ròn!

Cô gái tròn mắt nhìn họ.

- Anh Tú!... Lại cả anh Quỳnh nữa?... Tưởng ai, rứa là các anh.

Các anh vô đây mần chi?

- Chúng tôi đi công tác, - Tú đáp - Máy bay mô không đi, lại đi đường bộ cho khổ!

Tú và Quỳnh đã gặp cô xã đội trưởng này trong Đại hội Chiến sĩ thi đua ở Hà Nội hồi đầu năm. Riêng Quỳnh đã ở thêm với o Ròn hai tuần khi họ được bố trí trong một đoàn đi các nơi báo cáo.

Cô gái mừng rối rít. Bác Tư đã đi gặp bà con trong xóm huy động người làm nhiệm vụ trưa nay. O Ròn tới giựt con cá trong tay Đông, chạy ra ang nước ở trước cửa. o kéo áo Hùng đang ngồi mân mê rửa từng lá rau, bắt Hùng phải đứng lên:

- Các anh để việc này cho em. Đây là nhà em. Nếu không cho em mần, em sẽ phá, rứa là các anh nhịn đói. Các anh có vừa nghe bác trưởng xóm gọi em là trưởng ban phá hoại không...?

Hùng ngơ ngác nhìn cô gái. Cái vẻ chững chạc, uy quyển của cô đêm qua vói những câu mệnh lệnh ngắn gọn buộc các đồng chí chỉ huy của anh phải tuân theo không một lời bàn cãi, hoàn toàn biến mất. O Ròn đã hiện nguyên hình một cô em gái.

Chuẩn bị xong bữa cơm, o Ròn vội vã đứng lên, cầm gói thuốc nổ đặt trên mặt rương nói với mọi người:

- Bây chừ em phải đi gặp mấy đồng chí phá bom rồi ra trận địa ngoài bờ biển một lát. Xế trưa, em lại quay về với các anh...

Cô gái đi khỏi. Quỳnh nói với Hùng:

- Nếu cậu chưa có người yêu phương xa thì nhất định mình phải giới thiệu o Ròn với cậu... Cũng tốt nghiệp lớp mười, văn hóa không thua gì cậu...

Ngoài Quỳnh, chưa ai biết chuyện giữa Hùng và Ngân.

- Tôi đã có gì đâu anh! - Hùng nhìn Quỳnh như muốn giãi bày.

Tú cười phá lên:

- Thế là cậu Hùng bằng lòng rồi!

Đông thét to:

- Phát hiện mục tiêu! Công kích!...Tất cả, yểm hộ...

❖ 4 ❖

Mãi xế chiều, o Ròn mới trở lại. Người cô gái bê bết bùn, mặt đỏ rừ vì nắng. Cô gái tươi cười:

- Đường thông rồi! Các anh qua đoạn lấy ni, rẽ vào vùng đồi là yên. Đêm ni các anh có thể tới Vinh Linh.

Tú tủm tỉm:

- Đồng chí Hùng của chúng tôi lại đang muốn ở lại đây thêm một vài ngày nữa...

- Nếu chỉ có mình xe các anh, em sẽ mặc cho đường tắc, bắt các anh ở thêm vài bữa, em đưa các anh về nhà em chơi...

Hùng ngồi im lặng, mặt đỏ lên.

- Đáng lẽ em về từ buổi trưa, nhưng ngoài trận địa có một đồng chí bị thương... Con bé dại quá, đi bắn ngay mấy thằng trinh sát, lại không chịu di chuyển ngay, nó truy lại, may mà không chết!

Cô gái quay lại nhìn Quỳnh mỉm cười:

- Anh vô đây sao không đưa chị Hảo vô theo...? Em nhường chị Hảo một trận địa trung liên ngoài bờ biển cho chị ấy vừa điều tra hải sản vừa bắn máy bay.

Tú cười vang:

- O Ròn hiểu tâm tư đồng chí Quỳnh hơn cả chúng tôi.

Đông làm vẻ mặt ngơ ngác:

- Hảo nào thế anh nhỉ?...

- Hồi còn đi học, em cũng rất thích môn sinh vật - Cô gái nói tiếp.

Quỳnh lảng:

- O Ròn..., trưa nay anh em chúng tôi vừa ngồi bàn với nhau...

dù o có yêu mến bộ đội bao nhiêu thì o cũng không nên ra lệnh đập nhà dân để thông đường cho chúng tôi.

- Biết mần răng, anh!... Mình em mần chi được việc đó! Đó là ý kiến của cả làng, cả xã. Em không muốn cũng không được. Bà con trong làng, nhà ai cũng có người ở tiền tuyến. Một ngày xe không thông đường, là một ngày chính con em của bà con ở trong kia thiếu đạn, thiếu gạo! Có việc nước mà có cả việc nhà! Còn nước, còn người thì mai sau sẽ mần nhà to hơn, đẹp hơn...

Từ chân trời xa bỗng vọng lại một loạt tiếng nổ. Cô gái ngừng nói, mặt cau lại.

- Tiếng sấm ư? Chả lẽ trời này lại mưa! - Quỳnh lên tiếng.

- Pháo kích! - Đông nói.

- B.52 đó!... Chúng em cứ nghe tiếng nó là đau cả ruột.

Cô gái mở to cặp mắt lo lắng nhìn về phía nam. Lại một loạt tiếng nổ vọng lại. Tiếng nổ ở rất xa, nhưng lần này mọi người đã nhận rõ đó là một loạt mưa bom.

Nơi đó mới đúng là mặt trận. Những tín hiệu đầu tiên của miền Nam đang chiến đấu với kẻ thù trên đường đi của họ.

Lòng Quỳnh se lại. Nơi ấy chính là quê hương anh. Con quái vật với hàm răng nhọn hoắt và đen ngòm đang nghiến ngấu nhai nát những người thản của anh.

- Thằng em của em cũng mới vô trong đó... F.105, F.4H, F.4C...

pháo hạm, biệt kích... chúng em nhận hết, nhưng còn những thằng B ni, chúng em phải nhường các anh...

Lời nói của cô gái chỉ còn như văng vẳng bên tai Quỳnh qua tiếng mưa bom rền rền.