Chương XXXIII ❖ 1 ❖
Quỳnh vừa thức giấc. Bên ngoài trời vẫn còn tối đất. Anh chuẩn bị đi rửa mặt đánh răng để ra sân bay thì chính ủy tới.
- Hùng thế nào anh?
- Không có chuyện gì lớn. Cậu ấy bị ngất khi nhảy dù, tiếp đất không tốt, phải nằm viện vài tuần... Ai đánh thức cậu đấy?
- Sáng nay, anh em quên đánh thức, nhưng tôi đã quen hễ sáng nào đi trực cứ khoảng giờ này là thức giấc.
- Hôm nay mình bảo anh em đừng đánh thức cậu. Có công việc khác. Cậu nghỉ trực. Mình đã báo Hoa đi trực thay. Tối qua, mình vào đây, thấy cậu ngủ rồi nên để cho cậu ngủ...
Diệu Lan vừa mới về công tác tại sân bay. Có việc gì cần tới mình mà bắt Hoa đi trực? Quỳnh đang tự hỏi thì Bút nói tiếp:
- Hai ngày trước, Hùng gặp cô Hảo ở Đô Lương. Đêm qua, mình bàn với anh Tú, cậu nên đi gặp ngay. Cô ấy đang công tác lưu động, đến muộn lỡ cô ấy lại đi mất... Sáng nay, mình mới nghĩ cậu cần đi thật sớm cho đỡ phải tránh máy bay dọc đường. Sửa soạn nhanh, ra xe luôn. Mình đã báo đồng chí lái xe chuẩn bị rồi. Nhớ mang theo mũ sắt...
Quỳnh lật đật ra xe. Đi ngang nhà Hoa, nghe tiếng đằng hắng, anh nhìn vào. Hoa đang rửa mặt ở hàng hiên hỏi:
- Đi đâu vội thế?... Tại sao mình lại đi trực hôm nay nhỉ?...
Biết Hoa trêu mình, Quỳnh nói:
- Tao còn đi cả tuần cho mày trực suốt! Có ăn nhạt mới biết thương mèo. Mày ở với vợ suốt đời rồi còn gì!
- Không phải suốt đời, mới có năm rưỡi! Cậu có gặp cô ấy thì vẫn phải làm mèo ăn nhạt... Thôi, đi đi cho được việc... Cho vợ chồng mình gửi lời thăm Hảo.
Ngồi lên xe rồi, Quỳnh mỏi nhớ ra mình chưa biết cô ấy hiện đang ở đâu. Anh hỏi đồng chí lái xe:
- Anh Bút có dặn đưa mình đi đâu không?
- Anh yên trí! Đưa anh đến chỗ đón anh Hùng ngày hôm qua.
Đến đấy sẽ hỏi ra hết.
Lỡ cô ấy đi khỏi rồi thì sao...? Mình sẽ hỏi thăm rồi đuổi theo.
Không thể nào lần này mình lại không gặp cô ấy...
Thấy Quỳnh có vẻ bồn chồn, bác xã đội trưởng nói:
- Anh cứ yên tâm. Nửa giờ nữa chị ấy sẽ có mặt. Chị ấy chưa đi mô! Chiều hôm qua, khi anh Hùng vừa đi khỏi, chị ấy còn quay lại.
Một lát sau, Hảo cùng vói cô phó chủ tịch xã hấp tấp đẩy cánh cổng bước vào. Mặt cô đỏ bừng chắc vì đi vội. Nhưng khi nhìn thấy anh, mặt cô bỗng tái đi. Và cô lao lại ôm chầm lấy anh.
Anh đặt bàn tay nhẹ nhàng lên tấm lưng mềm của cô và như ngày nào, anh lại thấy những giọt nước mắt âm ấm rỏ xuống vai mình.
Những người chung quanh đứng sững nhìn họ. Cái cảnh ít khi hiện ra trên đường phố Thủ đô thì ở mặt trận mọi người lại rất quen.
Người ta đã bao lần được chứng kiến giây phút xúc động này. Cái xúc động chỉ có ở những người vừa lọt qua nanh vuốt của thần chết.
Cô phó chủ tịch xã quay đi. Hôm qua mình đã nói đúng, chị ấy là người sung sướng nhất. Người yêu của cô đi xa đã hai năm chưa có một lá thư về...
Cô phó chủ tịch xã gật đầu, gọi dồng chí xã đội trưởng ra ngoài hiên, nói nhỏ:
- Bác bố trí cho anh chị ấy ở đây nhé!
- Xong rồi.
- Đừng để bà con biết anh ấy cũng là phi công - Khỏi phải nói.
Cô phó chủ tịch xã ra về.
Đến lượt bác xã đội trưởng cũng chụp mũ lên đầu:
- Anh chị trông nhà giúp chúng tôi. Có máy bay nhớ ra hầm ở ngoài gốc tre...
Còn lại hai người ở nhà. Anh nhìn cặp mắt cô đỏ hoe. Cô mỉm cười và lấy khăn tay lau nước mắt. Đây là những giọt nước mắt sung sướng.
Anh nói:
- Khi ra Hà Nội, anh định xuống Hải Phòng tìm em thì em đã đi...
- Em để thư cho anh tại nhà Thùy...
- Về tới đó anh mới biết em đã vào đây.
Cô bâng khuâng:
- Đúng như là một giấc mơ tuy là từ khi đi em tin là sẽ được gặp anh... Đáng lẽ ngày hôm nay, em phải rời Đô Lương về với đoàn, nhưng em ở lại vì em đoán anh sẽ tới. Anh Hùng vế đơn vị rồi ư?
- Hùng vào bệnh viện. Nhưng Hùng nhắn anh Bút về...
Mình biết chỉ cần nói như vậy, anh Hùng sẽ hiểu. Mình cảm thấy anh ấy còn thông minh hơn cả anh Quỳnh về chuyện này... Hảo mỉm cười.
- Anh ở chơi với em được đến bao giờ?
Quỳnh ngập ngừng:
-... Hết ngày hôm nay... Hôm nay Hoa trực thay anh.
- Sáng mai anh đi?
- Sáng mai anh đi.
- Thế là nhiều rồi... Nhưng em quy định với anh điều này...
Anh ngước mắt nhìn cặp môi mềm như đang cháy bỏng của cô.
- Anh đừng nói chuyện đánh nhau... Em đã xem nhiều trận đánh của anh từ khi vào đây. Ngày hôm kia em lại được nhìn thấy chính anh bắn rơi máy bay. Những chuyện ấy đối với em tạm đủ rồi... Em cũng sẽ không nói chuyện công tác của em. Chúng mình phải dành cả thời gian cho chuyện riêng của chúng mình. Em chỉ còn được gần anh không đẩy hai mươi bốn tiếng đồng hồ...
❖ 3 ❖Buổi chiều, cô phó chủ tịch xã quay lại.
Cô kéo Hảo ra hàng hiên:
- Em đã nói với hai vợ chồng đồng chí xã đội trưởng sắp xếp để anh chị cùng nghỉ ở nhà. Con cái hai bác đã đi công tác, đi học hết.
Anh chị ở lại mấy ngày cũng được.
Anh chị cứ yên tâm coi như ở nhà mình.
- Cảm ơn các đồng chí. Ngày mai anh ấy đã phải đi, tôi cũng phải đi.
- Nhà này có một phòng riêng. Anh chị nghỉ ở đó. Gia đình không phong kiến.
Hảo đỏ mặt, lúng túng không biết trả lời sao. Cô hiểu rằng qua những lời nói của mình, các đồng chí cán bộ địa phương tưởng hai người đã là vợ chồng.
- Em thành thực chúc anh chị hạnh phúc. Chắc anh chị chưa có cháu.
Rồi cô vội vã chia tay Hảo.
Trong khi đó ở trong nhà, đông chí xã đội trưởng cũng đang nói với Quỳnh:
- Tôi là bộ đội phục viên. Bà nhà tôi ở huyện hội phụ nữ. Đều là cộng sản cả. Chúng tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của bộ đội, anh chị cứ tự nhiên như ở gia đình... Tôi nói rứa là đồng chí hiểu...
Bác mỉm cười. Nhưng Quỳnh chưa hiểu hết ý của bác. Anh không biết những điều Hảo nói với hai người cán bộ trước khi anh đến đây.
Đồng chí xã đội trưởng nhìn cô phó chủ tịch đi ngoài hàng rào, "ới" một tiếng, rồi bước vội ra khỏi nhà đi theo.
Hảo bước vào, cặp mắt ngời sáng như hai vì sao. Cô tươi cười nói với anh:
- Đêm nay lại có cả trăng. Em lên sân bay với anh lần đầu, trời cũng có trăng. Nhưng anh xem, ở đây chiến tranh ác liệt, mọi người lại hào phóng với mình nhiều hơn. Em không dám ước mơ chúng mình lại có cả một đêm trăng...
❖ 4 ❖Họ ngồi trên sân gạch trước cửa nhà. Mặt trăng đang lên, dệt bóng tre xuống đầy sân, khiến cho họ có cảm giác như đang ngồi ở bóng mát một lùm cây.
Suốt ngày hôm nay họ nói với nhau bao nhiêu là chuyện, bây giờ họ không còn nhớ mình đã nói những gì. Hình như không có một câu chuyện nào ra đầu ra đuôi. Những câu chuyện rời rạc, chuyện này xen với chuyện kia, đứt rồi lại nối.
Cô chỉ nhớ cuối mùa xuân vừa qua anh đã trên đường về Hải Phòng, và nếu mình ở nhà thì lễ cưới của hai người đã được tiến hành.
Nhưng chuyện đó không có gì quan trọng nữa vì nó đã qua. Cưới nhau xong, anh vẫn vào đây, thì cũng thế thôi. Và như vậy, chưa chắc đã có cuộc gặp gỡ này. Điều khiến cho cô sung sướng nhất là anh đã nói với cô, nếu hôm nay cô rời Đô Lương rồi, anh sẽ đuổi theo, anh cố tìm cô bằng được. Cô biết trong những ngày này cuộc chiến đấu của anh đang căng. Mình đã có ý định tìm anh nhưng anh đã làm điều đó trước.
Chỉ vì mình đang có mặt ở tuyến lửa. Lần đầu, mình đã bứt được anh ra khỏi nhiệm vụ.
Còn anh, anh thấy cô đã hoàn toàn thuộc về mình. Hạnh phúc đã ở trong vòng tay anh. Và lần đầu tiên, anh thoáng nghĩ đến chuyện trong một trận đánh mình sẽ không trở về, hạnh phúc này sẽ thuộc về người khác. Anh muốn xua đuổi ý nghĩ đó đi, nhưng nó vẫn quay trở lại, gợn lên trong đầu anh những ý nghĩ ghen tuông và đau đớn...
Họ đọc trong cặp mắt của nhau những lời lẽ thầm kín và mãnh liệt của tình yêu. Không lời nào nói được nhiều bằng ánh mắt.
Trăng rất sáng. Bầu trời xanh như ban ngày. Những vì sao lặn đâu hết. Vũ trụ như thu nhỏ lại để dành một không gian vừa đủ cho tình yêu của họ. Những đám mây sáng bạc nối tiếp nhau vội vã chạy trên trời. Trên cao đó dường như đang có những trận cuồng phong. Chỉ có ở đây là hoàn toàn yên tĩnh. Sự yên tĩnh dành riêng cho ngày vui gặp mặt của họ.
Anh bỗng nói:
- Em có nghe thấy gì không?
Cô lắng nghe chỉ thấy tiếng dế kêu và tiếng ếch nhái.
- Em không nghe thấy gì!
- Tiếng máy bay...
- Em không cần biết có chúng nó... Anh cũng nên quên.
-
HẾT