← Quay lại trang sách

Chương XXXII ❖ 1 ❖

Hùng tỉnh ra thấy mình đang lơ lửng giữa trời. Đầu anh u u. Nghe tiếng sột soạt, anh ngước nhìn lên. Chiếc dù trắng bị rách mấy miếng.

Có lẽ một thằng F.4 nào đã bắn đuổi theo khi anh vừa nhảy ra. Trời đất bỗng quay cuồng. Anh lại ngất đi.

Anh tỉnh dậy lần thứ hai. Sao mình lại ở trong vòng tay của một cô gái? Bộ mặt cô gái quen quen, nhưng anh không nhận ra là ai.

Người xúm xít chung quanh rất đông. Nắng từ ngoài cửa chiếu vào.

Nhiều người đang quạt cho anh. Chợt thấy một ống tiêm lăm lăm bên người, Hùng kêu lên:

- Không tiêm nữa đâu!

Những cô gái dỗ dành anh.

Anh văng tục. Những vòng tròn xanh đỏ nhảy múa trước mắt.

Anh lại không biết gì nữa.

Lần thứ ba tỉnh dậy, anh thấy mình nằm trên tấm phản kê ở hàng hiên của một ngôi nhà. Trên người chỉ còn chiếc áo lót và chiếc quần đùi. Không biết quần áo của anh đâu cả? Một cô gái đang ngồi bên quạt cho anh. Anh cảm thấy người rất mệt, đau ở hai chân và một bên cánh tay.

- Anh ấy tỉnh rồi! - Cô gái nói.

Cô gái này mặc áo nâu, trông lạ mặt, không phải cô gái mà anh đã nhìn thấy ban nãy. Cô kia mặc áo xanh.

Một người đàn ông từ trong nhà chạy ra, cho anh uống một thứ thuốc bột. Thuốc không có vị gì, uống xong rồi chỉ thấy khát.

- Nước! Nước!

Mấy người nữa chạy lại. Rồi một người đưa cho anh cốc nước.

Hùng uống cạn, nhận ra đó là nước đường. Cốc nước làm cho đầu óc anh tỉnh táo hơn.

Hùng hỏi:

- Đây là đâu?

Cô áo nâu đáp:

- Nói rồi, hỏi mãi! Anh đang ở quê Bác.

- Tôi đang ở Nam Đàn ư?

- Chưa phải Nam Đàn, nhưng đầy là đất Nghệ An, anh đang ở Đô Lương.

Nhiều người quạt cho anh.

- Cho tôi cái quần dài.

Một cô gái mang lại cho anh cái quần. Chính là chiếc quần bay.

Bà con kéo tới mỗi lúc mỗi đông.

Một đồng chí đứng tuổi đến nói với cô áo nâu:

- Chuyển đi nơi khác thôi!

Hùng đoán là một cán bộ xã. Anh cũng muốn đi khỏi nơi này vì ở đây đông người, ngột ngạt quá.

Người ta mang tới một chiếc cáng.

Hùng cố đứng dậy, nhưng bước thử vài bước anh thấy hai chân đau nhói, không thể đi được.

Người cán bộ đỡ anh nằm trên cáng.

- Đồng chí là cán bộ xã?

- Tôi là xã đội trưởng.

Hai đồng chí dân quân khiêng anh qua một con ngòi. Cô dân quần áo nâu và đồng chí y tá đã cho anh uống thuốc vẫn đi theo.

Anh được chuyển tới một xóm khác và đưa vào nhà đồng chí xã đội trưởng. Hùng hỏi đồng chí xã đội:

- Còn ai việc gì không?

- Chỉ có một mình anh nhảy dù.

Hùng nhớ lại mình cất cánh với Quỳnh. Lúc ấy mình đuổi theo thằng F.4 bắn nó một phát tên lửa, đang theo dõi kết quả thì bỗng thấy máy bay chấn động rất lớn, khói đen ùa vào buồng lái, mình chỉ kịp làm động tác nhảy dù rồi ngất đi.

- Đồng chí có thấy tôi rơi như thế nào không?

- Một máy bay ta đã bắn rơi một chiếc. Anh đuổi theo bắn chiếc thứ hai. Nó đang bốc cháy thì một quả tên lửa từ biển bay vào làm cháy máy bay của anh. Rứa là anh nhảy dù. Một thằng F.4 lao tới bắn vào dù của anh rồi lao ra biển.

- Đồng chí cùng bay với tôi có việc gì không?

- Khi tên lửa bay vào, đồng chí ấy lao xuống thấp, đồng chí có vòng lại đây một lần rồi mới bay đi.

Cô dân quân vẫn ngồi bên tiếp tục quạt cho Hùng. Về đây yên tĩnh hơn. Mọi người đều bị ngăn lại cả ở ngoài hàng rào. Hùng cảm thấy dễ chịu. Anh bảo cô gái:

- Tôi không thấy nóng nữa? Cô mặc tôi.

Cô gái mỉm cười:

- Anh cứ để em quạt... Lần đầu gặp phi công ta mới rõ: các anh cũng biết văng tục!

Hùng không hiểu mình đã nói những gì trong lúc mê man và cảm thấy xấu hố.

- Tôi nói bậy lắm à!

- Cũng khá! Mấy chị nghe anh nói đều buồn cười... Tên anh là Hùng phải không?

Anh ngạc nhiên:

- Sao cô biết tên tôi?

- Có một chị cán bộ biết tên anh... Ban chiếu chị ấy ôm anh cho người ta tiêm đó! Anh chả nói chuyện với chị ấy rồi?

- Chị ấy đâu rồi?

- Chắc chị ấy chạy về nhà. Anh không nhìn rõ chị ấy ư?

Hùng lắc đầu. Anh nhớ mình đã nhìn thấy một người mặc áo xanh có nét mặt rất quen, nhưng không hiểu cô là ai.

Cô gái nói tiếp:

- Chị ấy bảo chồng chị ấy cũng là phi công ở cùng đơn vị với anh.

- Thôi, đúng rồi!... Chị ấy đang công tác ở vùng này.

Bây giờ thì anh thực sự xấu bồ. Không biết mình đã tuôn ra những điều khiếm nhã gì khi mình đang nằm trong tay chị ấy...?

- Anh sợ tiêm lắm?

- Vâng...

Hình như lúc đó chính chị ấy đã dỗ dành mình là phải chịu khó tiêm... Chị ấy có biết người đi đánh cùng với mình hôm nay chính là anh Quỳnh...?

Cô dân quân kể lại:

- Lúc xuống đất, anh vẫn tỉnh. Thấy chúng em cầm súng chạy tới, anh bảo: "Người của ta đừng bắn!". Rồi anh lại mê. Chúng em khiêng anh vào nhà. Chị ấy đến nhận ngay ra anh. Chị ấy bảo phải bỏ bớt quần áo cho anh đỡ nóng. Thỉnh thoảng anh lại tỉnh. Lần nào anh cũng hỏi: "Đây là đâu?". Anh nói anh đi bảo vệ C trưởng, đống chí ấy giỏi lắm bắn rơi những tám máy bay...

Rồi cô gái lại cười.

Chắc cô ấy không muốn thuật tiếp những lời nói bậy bạ của mình...

❖ 2 ❖

Hùng ngủ thiếp đi một lúc.

Người ta đánh thức anh dậy để ăn cơm chiều.

Hùng sực nhớ ra... Chết chửa, mình chưa hề nhờ địa phương báo cáo về đơn vị!

Cô du kích vẫn ngồi bên.

- Cô cho tôi gặp ngay đồng chí xã đội trưởng.

Cô du kích chạy ra ngoài. Chỉ một lát, đồng chí xã đội trưởng đi vào.

- Đồng chí làm cách nào báo cáo giúp với Quân chủng Phòng không - Không quân: tôi vẫn an toàn, mạnh khỏe.

- Chúng tôi lo xong việc đó từ chiều rồi. Nhờ có chị vợ của đồng chí phi công, chúng tôi đã biết cả tên đồng chí và đơn vị.. Các mẹ gửi gà, gửi chuối cho đồng chí rất nhiều, để đầy nhà kia... Nhưng tôi nghĩ có lẽ đồng chí phải ăn vài bát cháo đã.

- Tôi chưa muốn ăn. Đồng chí cho tôi tắm một cái được không.

- Chuẩn bị rồi! Mời đồng chí ra giếng sau nhà. Các o đã trục nước lên đầy vại. Đồng chí giội thoải mái.

Hùng tập tễnh đi. Trời đã gần tối. Cô du kích cầm chiếc chậu thau đồng lớn và một chiếc khăn mặt mới đi theo anh.

Hùng thấy người mình đầy mồ hôi và bụi bẩn. Trưa nay mình đã nằm trong tay bao người lúc thân thể mình hôi hám như thế này... Mình cũng đã nằm trong tay chị ấy. Phải làm sao gặp chị ấy một lát để báo tin tức của anh Quỳnh. Đâu có thể ngờ rằng mình lại gặp chính chị ấy ở đây.

Tắm xong, Hùng tập tễnh đi lên nhà. Cô du kích chạy vội ra đỡ lấy cái thau trong tay anh.

Trời đã tối hẳn. Trong nhà, ngọn đèn dầu chỉ còn như ánh sáng đom đóm, vì vừa rồi có máy bay địch. Ngọn đèn được vặn to lên.

Hùng bước vào, nhận thấy có hai cô gái cùng ngồi chung bàn với đồng chí xã đội trưởng. Một cô chính là Hảo.

- Chào anh Hùng - Hảo nói ngay - Ai ngờ lại đúng là anh!

- Tôi đã đoán là chị từ lúc nãy. Ban trưa, tôi không nhận ra chị.

Đang mong được gặp chị.

- Đồng chí xã đội trưởng giấu anh kỹ quá! May mà có đồng chí phó chủ tịch xã biết tôi là người nhà của phi công nên mới cho tôi tới đây.

Cô gái ngồi bên chị là phó chủ tịch xã. Hùng chào cô. Không ngờ đồng chí phó chủ tịch xã lại là một cô gái trẻ như vậy.

- Tôi được theo dõi trận đánh của các anh từ đầu đến cuối. - Hảo nói với một giọng phấn chấn.

Trời vẫn oi bức. Đang mùa gió Lào. Tiếng máy bay địch ì ầm trên đầu. Đây là giờ chúng ngăn chặn những đoàn xe xuất phát.

Hùng nhìn quanh, ngập ngừng:

- Ở đây toàn người nhà..., tôi có thể nói với chị: người chỉ huy tôi hôm nay chính là anh Quỳnh.

Cô phó chủ tịch xã mắt mở to nhìn Hảo, hỏi:

- Chồng của chị?

- Vâng. - Hảo đáp một cách rất tự nhiên. - Tôi cũng đoán như vậy vì trưa nay, mấy lần anh nhắc đến tên anh ấy. Anh xem... Tôi vào đây... Như vậy cũng bõ một chuyến đi...

Cô phó chủ tịch xuýt xoa:

- Chị là người sung sướng nhất trên đời ni còn chi!

Rồi cô quay về phía Hùng:

- Bà con ai cũng muốn xem mặt phi công, chúng tôi phải ngăn để cho anh nghỉ ngơi.

Đồng chí xã đội trưởng nói:

- Nhưng bây giờ anh cũng chưa được nghỉ, phải ăn đã. Từ trưa tới giờ chưa được hột chi vào bụng. Mai về mần răng lái cái máy bay!

Cô phó chủ tịch xã rủ Hảo:

- Chị em mình ra ngoài ngồi chơi cho anh ấy ăn, không chúng mình ở đây anh ấy lại xấu hồ.

- Người lạ anh ấy mới xấu hồ, còn tôi là người nhà.

- Chị đúng là người sướng nhất trên đời ni... - Cô phó chủ tịch xã nhắc lại câu mình đã nói.

Hai cô gái dắt nhau ra ngoài sân. Hùng nhìn theo Hảo. Đúng là vì có anh ấy mà chị ấy theo vào tới tận đây... Anh Quỳnh cũng là người sung sướng nhất trên đời...

❖ 3 ❖

Có tiếng máy bay, cô dân quân nhất định bắt Hùng phải ra khỏi nhà để xuống hầm.

Đêm qua, Hùng ngủ một giác ngon lành. Hảo nán lại chơi một lúc lâu. Cô ở cách đây hơn một ki-lô-mét. Trước khi ra về, cô ngập ngừng nói: "Sáng mai, tôi phải đi làm việc, có lẽ không được gặp lại anh...

Anh nói hộ với anh Quỳnh tôi đang công tác ở đây và vẫn mạnh khỏe...". Rồi cô mỉm cười. Anh hiểu cô định nói gì thêm.

Hùng đứng dừng lại ở miệng hầm. Cô dân quân giục:

- Anh xuống đi! Chúng tôi có trách nhiệm phải bảo vệ anh.

- Cô cho tôi thử nhìn xem chúng nó bay thế nào!

Mắt cô dân quân chợt sáng lên:

- Em và anh nhìn thi xem chúng nó bay thế nào!

Cô ấy sẽ thua mình. Mình đã nổi tiếng là phát hiện địch nhanh.

Hai người cùng nghiêng đầu ra khỏi bụi tre tìm máy bay địch.

Cô dân quân bỗng reo lên:

- Anh thua rồi! Hắn ở tê!

Theo tay cô trỏ, Hùng nhìn thấy bốn chiếc máy bay địch đang bay đan chéo để chuẩn bị qua vùng có hỏa lực. Liền sau đó, anh nghe tiếng súng cao xạ.

- Anh thua chưa?

- Chịu cô rồi!

- Anh nhìn hắn trên trời thì giỏi nhưng ở Nghệ An ni vẫn cứ thua chúng em... Chúng em thấy hắn trước các anh vì chúng em đã thuộc những hướng bọn hắn thường vô.

Cô gái rất dễ thương. Từ hôm qua đến giờ, cô chưa rời anh nửa bước. Những người con gái anh gặp ở khu chiến này, ai cũng để lại cho anh những cảm tình. Cả chị ấy nữa... ở đây chị ấy còn đẹp hơn cả ở ngoài kia...

Nửa buổi, Hùng đang ngồi với cô phó chủ tịch, chợt nghe có tiếng người nói to ngoài cổng: "Nhìn thấy mặt nhau là quý!".

Hùng cũng reo lên:

- Nhìn thấy mặt nhau là quý!

Anh đã nhận ra tiếng cậu cán bộ tác chiến cùng đi học về với mình. Vì kém sức khỏe, cậu ta đã phải xuống công tác mặt đất. Đó là lời chào mỗi khi hai người gặp nhau.

Chính ủy Bút, đồng chí trợ lý tác chiến và đồng chí bác sĩ trẻ đi vào.

Đồng chí bác sĩ quyết định Hùng phải tới ngay bệnh viện ở thành phố Vinh.

Chỉ ít phút sau bà con kéo tới rất đông.

Xã đội trưởng tươi cười nói:

- Bây giờ thì bà con đều thấy rõ đồng chí phi công là người Việt Nam chứ không phải nước ngoài. Đề nghị anh Hùng nói với đồng bào vài câu xem anh có biết nói tiếng Việt hay không?

Bà con cười ầm. Hùng lúng túng. Chính ủy giục:

- Nói đi!

Bị dồn, Hùng càng luống cuống.

Bút tủm tỉm:

- Tôi xin giới thiệu thêm: đồng chí Hùng của chúng tôi chưa có gia đình. Lần đầu về quê Bác, được thấy các mẹ, các chị và các o...

nên đồng chí ấy xấu hổ...

Mọi người lại cười ầm. Những cô gái cười rất to.

Hùng bắt đầu nói:

- Trước khi đi, tôi xin hết sức cảm ơn xã, huyện, cảm ơn bà con cô bác ở quê hương của Bác Hồ đã cứu sống tôi, đã săn sóc tôi từ hôm qua tới giờ... Trong chiến đấu cũng có lúc được lúc thua..

Chính ủy Bút nói xen vào:

- Không phải là thua đâu ạ. Ngày hôm qua, anh em chúng tôi bắn rơi hai máy bay địch, bắt sống một tên trung tá biên đội trưởng, địch chết ba tên. Còn chúng tôi chỉ mất có một máy bay.

Xã đội trưởng cũng nói:

- Ở đây bà con chúng tôi cũng nhìn thấy rứa, nhìn thấy cả hai thằng còn lại chạy bán sống bán chết ra biển. Các anh không thua mà các anh thắng to.

Hùng cảm động nói tiếp:

- Đơn vị của chúng tôi là đơn vị Anh hùng. Tôi mới về chiến đấu vì kinh nghiệm còn ít nên để mất máy bay. Khu Tư đi trước về sau...

Tôi trở về sẽ cố gắng rèn luyện, học hỏi thêm kinh nghiệm để tiếp tục chiến đấu trả thù cho bà con Khu Tư, cho đồng bào, và trả hận cho cả riêng tôi trong trận đánh này...

Mọi người vỗ tay hoan nghênh. Nhưng Hùng nhìn thấy mấy bà, mấy chị lấy tay chùi nước mắt. Bỗng nhiên, nước mắt anh cũng ứa ra.

Trước khi lên xe, o dân quân chạy lại mắt đỏ hoe, giúi vào tay anh một phong thư.

Lát sau, Hùng mở thư ra đọc. Cô dân quân Đô Lương hết lời ca ngợi sự nghiệp chiến đấu anh hùng của Không quân Việt Nam. Và anh biết thêm chồng cô hiện đang chiến đấu ở miền Nam.

Anh lại nhớ đến Hảo... Bấy giờ anh mới quay sang chính ủy:

- Chị Hảo hiện cũng đang công tác ở đây anh Bút ạ...

- Chết cha!... - Bút kêu lên - Tại sao lúc ở đó, cậu không nói ngay với mình?

Hùng cũng không hiểu vì sao mình đã quên không nói với chính ủy trong khi đầu óc mình luôn luôn nghĩ đến chị ấy...