Chương IV -
Tại một thánh đường chính thống giáo, ở Constantinople. Buổi lễ đang diễn tiến. Đàn ông đứng thành một đoàn ở giữa nhà thờ. Đàn bà ngồi tại chỗ chấp sự bên cạnh. Đang tới đoạn hát lễ. Stavros và ông chú họ đi vào đốt nến, rồi đến đứng vào hàng những người đàn ông dự lễ. Stavros bận một bộ quần áo màu xanh nước biển, với khăn cổ. Chàng không cạo râu mép. Trông chàng hơi xanh nhưng rất đẹp trai.
Ông chú họ hỏi nhỏ: “Mày kiếm đâu ra bộ đồ xanh bảnh vậy?”
Stavros không trả lời. Nhìn vào chàng trai, người ta nhận thấy có một vẻ gì mới lại, quyết liệt. Ông chủ họ chăm chú theo dõi gia đình Sinyosoglou, một gia đình kiểu mẫu tượng trưng cho giai cấp trưởng giả giàu sang. Cả năm anh em nhà Sinyosoglou đều ở lứa tuổi trung niên và đều thuộc giới thương gia. Ngày chủ nhật họ cùng đi lễ với nhau, đứng thành một hàng dọc hai tay vòng trước bụng. Những bà vợ, con gái của họ ngồi bên cạnh lố nhố không thể phân biệt được ai với ai.
Ông chú họ thì thầm nói với Stavros, chỉ những người đàn ông trong gia đình Sinyosoglou. Stavros thì nhìn sang bọn đàn bà nhà Sinyosoglou, những kiểu mẫu của sự sùng đạo. Rồi cả hai người cùng nhìn một cô gái nhan sắc tầm thường với một chiếc mũi dài và một khuôn mặt vàng tái. Tên nàng là Thomma. Nàng là chủ đề câu chuyện. Stavros ra dấu bằng lòng.
Những người đàn ông thuộc gia đình Sinyosoglou đã để ý đến những tia nhìn của ông chú họ và của chàng trai đi theo ông ta. Họ gật đầu. Ông chú họ cũng gật đầu trả lễ. Rồi ông huých Stavros. Stavros gật đầu trả lễ, nhưng với một dáng điệu kiêu hãnh, có phần ngạo mạn. Nàng Thomma Sinyosoglou liếc mắt nhìn Stavros thật nhanh, rồi nhìn xuống một cách nết na.
Tại phòng khách gia đình Aleko Sinyosoglou. Hiện diện có ông Aleko và bốn anh em, còn khách thì là ông chú họ. Cả sáu người cùng ngồi thành hành dài. Cả năm anh em đều tháo chiếc nút quần trên cùng ra, để chiếc bụng phệ được thong thả hơn. Hai người đàn bà không rõ tuổi đang bưng ra món đồ ngọt, đặc biệt của Thổ quyện đường thật nhiều và những chiếc ly nước lạnh trên một cái khay để những đồ ngọt đó.
Một cuộc họp tiến hành, mặc dầu với những lời lẽ dịu dàng, có vẻ hoàn toàn có tính cáh công việc làm ăn.
Ông chú họ: “Nó là con trai đầu lòng của một gia đình quí phái nhất vùng Anatolia. Chắc quí vị có nghe nói đến gia đình Topouzoglou?”
Ông Aleko, cha cô gái tên Thomna: “Vâng, vâng, dĩ nhiên. Tuy nhiên còn vấn đề này nữa. Cha cậu ta có thể cho chàng trai một số tiền lớn không?”
Ông chú họ, sau một lúc im lặng: “Quí vị vừa nói đến chuyện tiền bạc?”
Ông Aleko: “Đó là một vấn đề mà chúng ta cần thảo luận.”
Ông chú họ: “Phía chúng tôi cũng có chút thắc mắc.”
Ông Aleko: “Nhưn ông biết rõ công việc của chúng tôi mà.”
Ông chú họ: “Tuy nhiên ông có đến bốn đứa con gái. Bắt buộc phải chia.”
Ông Aleko: “Mỗi đứa có phần của nó. Khá đủ. Tôi không nhớ rõ ông nói cậu trai đang làm gì.”
Ông chú họ: “Ờ…”
Ý định của ông chú họ là trì hoãn cho đến khi Thomna gặp được chàng Stavros. Hy vọng của ông là lúc đó thì vấn đề hồi môn và gia tài của hai gia đình dành cho đôi trẻ sẽ không quan trọng bằng hạnh phúc đôi trẻ, mà số phận đang được đem ra thảo luận.
Sau cửa sổ nhà trước, các con cái, họ hàng đang đứng chờ Stavros đến. Và bây giờ…
Mấy gã con trai: “Anh ấy đến đó. Anh ấy đến đó.”
Cánh cửa xuống bếp được mở ra, và một đám đàn bà đang nóng lòng chờ đợi, trong số có nàng Thomna.
Trước cổng nhà, một chiếc xe ngựa vừa dừng lại, và một chàng trai ăn mặc bảnh bao bước xuống, Stavros đưa tiền tar, bằng một cử chỉ hào phóng, không quên cho thêm tiền người đánh xe. Chàng cầm theo một chiếc can.
Hai người anh bụng phệ bây giờ đã hiện ra trước cửa sổ. Họ nhìn cái cảnh Stavros từ trên xe bước xuống, rồi quay sang phía ông Aleko gật đầu ra dáng đồng ý.
Trong bếp, mẹ nàng Thomna, mấy bà thím bà cô của nàng, và ba cô em gái nàng xúm vào nàng.
Ba Anoola, mẹ nàng, nói bằng một giọng hơi run: “Mặt con trông khá xinh, nếu con đứng thẳng người, tự nhiên hơn một chút.”
Thomna: “Thôi mẹ. Mẹ không thể nào làm cho con trở thành xinh đẹp được đâu. Thôi kệ vậy.”
Bà thím: “Cháu đừng nhăn mặt. Nếu nhăn mặt cháu sẽ có những nếp nhăn ở đây”
Một bà thím khác: “Cháu cần phải lấy chồng gấp, không cháu sẽ mọc lông mép bây giờ.”
Tất cả mấy người đàn bà cười lớn tiếng.
Tiếng ông Aleko gọi: “Thomna”
Lập tức mấy người đàn bà đều im lặng. Thomna đi về phía cửa:
“Thưa cha, dạ”
Tiếng ông Aleko: “Hai ông khách của chúng ta sắp thưởng thúc cà phê của con pha đấy.” Quay sang Stavros: “Cậu thích uống thế nào?”
Tiếng Stavros: “Thưa, không đường”
Tiếng ông Aleko: “Con nghe không?”
Thomna quay lui, thì thầm: “Tiếng nói của chàng thật mạnh mẽ”.
Tất cả mấy người đàn bà đều khúc khích cười.
Trong phòng khách, Stavros nếm những chiếc bánh ngọt với những cử chỉ của một kẻ sống quá đầy đủ, không thèm khát gì.
Stavros: “Ngon. Ngon lắm!”
Ông Aleko: “Đây là ông em Seraphim của tôi!”
Stavros theo nghi lễ cổ truyền: “Tôi xin được phép hôn tay thân mẫu ông.”
Ông Aleko: “Còn đây là ông em Trotermos của tôi.”
Vài cô gái đứng trong bếp nhìn lén ra. Họ lại quay vào so sánh những nhận xét của nhau. Người ta nghe được những tiếng xì xầm.
Stavros: “Tôi xin phép được hôn lên mắt thân mẫu ông.”
Ông Aleko: “Còn đây là…” Ông ngừng nói, quay vào phía bếp: “Anoola, nói với mấy người đàn bà trong đó đừng ồn ào quá. Ở đây chúng tôi không thể nghe ai nói gì cả.”
Vài khuôn mặt đàn bà hiện ra ở phía cửa, làm những cử chỉ tuân phục, rồi lui vào trong.
Ông Aleko: “Chúa đã lầm to khi ban cho đàn bà một cái lưỡi.”
Mọi người cười lớn đúng như lề lối xã giao đòi hỏi. Trong lúc đó, mấy ông chú nhận xet Stavros, và so sánh với nhau các nhận định của từng người.
Trong bếp, cà phê đã pha xong, được rót ra từng cốc, đặt lên một chiếc khay, trao cho nàng Thomna, để bưng ra mời khách.
Một cô em: “Anh ấy đẹp trai quá, chị Thomna à. En nhìn kỹ anh ta, thấy anh ta đẹp trai thực đó chị à. Chị mau mắn quá.”
Một bà thím: “Nó có tiền không?”
Thomna: “Cháu không biết”.
Bà Anoola: “Cha con sẽ khám phá ra điều đó.”
Nàng Thomna bưng khay cà phê ra ngoài phòng khách. Nàng chậm rãi đi về phía Stavros và mời chàng. Cả hai đều làm ra bộ như không hề cốt ý nhìn thấy nhau. Vả lại, chàng đang bàn những chuyện trọng đại với người lớn. Còn nàng thì dĩ nhiên rất nết na.
Stavros: “Cha tôi hả? Cha tôi hoạt động trong nhiều ngành khác nhau.”
Stavros và Thomna mặc dầu biết rõ ngườ kia chú ý đến mình, đều cố che giấu điều đó.
Ông Aleko: “Tốt. Tốt. Hoạt động trong nhiều ngành là một điều khôn ngoan.”
Stavros cầm tách cà phê từ chiếc khay Thomna bưng đến: “Nếu ngành này sụp đổ, ngành kia lên.”
Thomna liếc nhanh sang Stavros. Từ dưới bếp, người ta có thể nghe được những tiếng cười khúc khích của đàn bà. Stavros cũng liếc nhanh sang Thomna. Lúc đi ra khỏi phòng, Thomna nhìn cha nàng bằng một ánh mắt thật quyết liệt…chấp nhận! Trong lúc đó…
Mấy ông chú xầm xì: “Đúng vậy. Đúng vậy. Thật là khôn ngoan. Đúng quá. Đúng vô cùng.”
Những người đàn bà nóng lòng chờ đợi. Thomna bước vào bếp với một tin tức quan trọng: “Chàng có ria mép!”
Rồi nàng bật khóc. Đầu óc nàng quá căng thẳng. Tâm hồn nàng quá xúc động.
Bà Anoola: “Thomna, con, con, Thomna, có gì đâu con. Không sao đâu con. Đàn ông nhiều người để ria mép lắm.”
Thomna vẫn khóc: “Con thích chàng có ria mép. Con thích chàng có ria mép!”
Trong phòng khách, đàn ông đang nói chuyện.
Stavros ngây thơ hỏi: “Đó là cô Thomna phải không?”
Mấy ông chú vội vàng: “Phải. Phải…”
Mọi người nhìn chàng để xem cảm tưởng của chàng đối với con gái, cháu gái của họ ra sao. Stavros có vẻ hài lòng, hơi ngạc nhiên đôi chút là đằng khác. Giọng chàng ấm cúng: Ồ…Ồ…Ồ…”
Ông Aleko gật đầu nhẹ về phía ông chú họ của Stavros. Như vậy cuộc mặc cả coi như xong xuôi. Mọi người đều biết như vậy. Mọi người xầm xì.
Aleko: “Vì công việc làm ăn có lẻ thân phụ cậu có dịp qua đây, tôi hy vọng được may mắn uống với ông ấy một ly cà phê, và…
Ông Aleko đột nhiều giảm thiểu vấn đề tiền bạc xuống. Rồi bất ngờ ông khoác tay qua vai chàng trai: “Bây giờ tôi sắp có được một người con rể.”
Mọi người cười lớn.
Tại quê nhà, trong gia đình, một lá thư vừa mang đến một tin vui. Bà Vasso: “Coi này. Coi này. Ảnh của cô ta.”
Mọi người chạy xúm lại, chăm chú nhìn bức ảnh.
Ông Isaac: “Chắc nó nấu bếp khéo lắm.”
Một bà cô: “Người ta nói mũi dài là dấu hiệu đạo đức.”
Ông chú già: “Với cái mũi như thế, thì đạo đức là chuyện không thể tránh được”.
Bà Vasso: “Dù sao thì họ cũng có nhiều tiền. Nghe đây này: “Họ muốn con bỏ công việc con đang làm va…” Bà ngừng lại, thắc mắc: “Có lần nào nó nói gì đến việc làm của nó không? Lần nào đâu!” Bà đọc tiếp: “Vì vậy con đành nhận một chỗ trong hãng của họ”.
Công Ty Buôn Thảm Sinyosoglou là một cơ sở thương mại phát đạt trông thấy. Cũng như cửa hiệu của ông chú họ Stavros, cửa hiệu của gia đình này nằm trong một hành lang lợp kiếng. Ánh sáng dịu, nhạt từ trên soi xuống các cửa hiệu. Đứng trước cửa hiệu là Stavros, bây giờ điển hình của một chàng trai thành côn trên đường đời. Chàng vẫn bận bộ đồ lớn, có cổ và áo khoác ngoài mỏng.
Trong gian phòng sau mặt hàng, mấy anh em và ông chú họ Stavros đang thảo luận gay go. Stavros không thể nghe họ nói gì.
Một người hành khất đến gần, van xin bố thí, Stavros ngó lơ. Nhưng khi gã hành khất đi qua, Stavros nhận ra đôi giầy hắn mang trong chân. Đó là đôi giày mà chàng đã cho một gã hành khất xưa kia, trên con đường ngoài làng.
Stavros nhìn vào mặt gã. Đúng là Hohannes. Hắn ta sắp ngã quị vì kiệt sức, đói khát, bệnh tật. Hắn tựa người vào một cửa tiệm trong chốc lát. Đó là cửa sổ của hiệu buôn giáp với hiệu buôn gia đình Sinyosolou, và người phu từ trong đi ra đuổi hắn đi. Stavros đi theo Hohannes. Hohannes tưởng Stavros là một kẻ thù, co rúm mình lại, đưa tay che đầu. Stavros nhẹ nhàng nâng đầu Hohannes lên.
Stavros: “Anh không nhớ tôi sao?” Chỉ đôi giày: “Tôi cho anh đôi giày này.”
Hohannes nói thều thào: “Ô…tôi nhớ ra rồi.”
Rồi bị tràn ngập vì một xúc động khó hiểu. Stavros ôm lấy Hohannes, làm như gã ăn mày là người bạn độc nhất trên đời của chàng.
Stavros nói khẽ: “Lạy chúa. Anh đi được đến đây! Chàng ghé sát tai: “Rồi chúng ta sẽ đến đó.”
Hohannes: “Bây giờ tôi không biết nữa. Trước đây tôi tưởng vậy. Nhưng bây giờ…” Hắn lại lên cơn ho dữ dội. Sau đó hắn mỉm cười như xin lỗi.
Stavros: “Đừng nản lòng! Bây giờ lại càng phải cố lên. Chắc anh đói đó mà! Anh có đói không?”
Hohannes mỉm cười dịu dàng và thận trọng: “Bao giờ tôi cũng đói”
Stavros: “Đi lại đây.”
Chàng cầm tay Hohannes kéo đi. Một lúc sau, hai người vào một tiệm ăn.
Stavros: “Ăn đi. Ăn đi. Tôi có tiền đây. Ăn thêm nữa nghe”. Chàng gọi bồi một cách hách dịch: “Ê, bồi, mang thêm một đĩa như thế này nữa. Ngay lập tức. Và thêm bánh mì đi.” Rồi chàng cúi thấp: “Bỏ thêm ít bánh mì vào trong áo đi. Như thế này này. Thêm chiếc bánh nữa đi, về sau, anh sẽ cần nó. Không ai nhìn thấy hết”. Bây giờ giọng chàng lại càng thân mật hơn: “Trên quả đất này, anh cần phải biết tự lo cho mình. Những thời gian khó khăn nhất của tôi là những lúc…tôi quá mềm yếu. Anh không được phép mềm yếu. Thiên hạ sẽ lợi dụng mình chẳng hạn như anh. Lúc nào anh cũng mỉm cười. Thiên hạ cho đó là dấu hiệu của sự hèn yếu. Bây giờ đột nhiên thiên hạ trọng nể tôi hơn. Cả anh nữa. Đúng vậy không? Anh kính nể tôi hơn. Phải không? Hở? Hở?
Trong căn phòng sau cửa hiệu buôn Sinyosoglou, năm anh em, và Stavros cùng ông chú đang tụ họp.
Aleko: “Tôi quyết định xong rồi. Con gái tôi sẽ theo chồng với số tiền hồi môn là năm trăm đồng tiền Thổ.”
Stavros: “Tôi không chấp nhận.”
Mọi người sửng sốt một lúc. Chàng trai nói ra đột ngột, quyết liệt và còn có vẻ trịnh thượng là đằng khác. Aleko bối rối, cố gắng nhẫn nại thông cảm.
Aleko: “Tại sao vậy con? Con muốn gì, cứ nói đi”.
Stavros: “Một trăm mười đồng.”
Mọi người bật cười. Trừ ông chú họ. Nhưng những câu phản đối của ông bị chìm ngập trong những trận cười vui thích và ngạc nhiên.
Aleko chăm chú nhìn chàng trai: “Nơi con có một cái gì bác không hiểu nổi.” Mọi người im lặng, đầy lo lắng. “Thôi, tùy ý con. Vậy thì …một trăm mười đồng. Con hài lòng rồi chớ?”
Stavros: “Vâng. Con bằng lòng”.
Aleko: “Nếu vậy, con cười lên đi chớ. Con không bao giờ cười sao?”
Stavros mỉm cười. Mọi người cùng cười lớn. Cuộc họp chấm dứt. Aleko đến bên Stavros, choàng tay chàng cùng đi ra. Những người kia đi theo.
Aleko: “Như vậy con tính đến bao giờ thì làm lễ cưới? Hai tháng nhé!”
Stavros: “Càng sớm càng tốt”.
Aleko: “Hai tháng nữa. Được rồi. Còn một việc nhỏ này nữa. Chúng ta đều đồng ý với nhau là con đến đây ở với các em. Con không đem con gái của bác đi nơi khác đâu nhé.”
Stavros trả lời không do dự: “Con sẽ không đem con gái của bác đi nơi khác đâu.”
Nhiều tuần sau, trong gia đình Sinyosoglou nàng Thomna từ trong bếp đi vào phòng khách, bưng một khay trên có sáu ly cà phê nhỏ. Nàng bước đến chiếc bàn cà phê và đặt khay xuống.
Hôm nay là tối chủ nhật, sau bữa ăn chiều. Năm anh em nhà Sinyosoglou và Stavros ngồi quanh bàn cà phê, đặt khay xuống.
Hôm nay là tối chủ nhật, sau bữa ăn chiều. Năm anh em nhà Sinyosoglou và Stavros ngồi quanh bàn cà phê, đang chếc choáng vì bữa ăn thịnh soạn vừa rồi. Đàn bà, theo đúng truyền thống, ăn ít hơn, thì đang dọn rửa chén đĩa trong bếp.
Ông Aleko thở ra khoan khoái “Á…À…” Những ông em cũng làm y hệt. “Á…À…”
Ông Aleko: “Nhiều quá, nhiều đồ ăn quá.”
Mấy ông em: “Nhiều quá. Nhiều quá.”
Lại thêm một lô những tiếng thở ra. Rồi người này đến người kia, họ tháo nút quần trên cùng ra, để cho những chiếc bụng phệ được thong thả.
Ông Aleko: “Tôi đã bảo mấy người đàn bà đừng đem nhiều đồ ăn lên, nhưng họ không chịu nghe.”
Đột nhiên ông kéo nàng Thomna đưa đến một chiếc ghế bành rộng trong góc phòng đằng xa, ông ngồi xuống, và kéo nàng Thomna ngồi lên lòng. Nàng tựa đầu lên vai ông. Ông ôm hôn nàng trìu mến.
Nét mặt Stavros vẫn lạnh lùng.
Ông Aleko: “Một tuần nữa. Một tuần nữa là ba mất con gái của ba rồi”.
Nàng Thomna: “Ba, ba. Con lo quá.”
Aleko: “Tất nhiên. Nhưng con có yêu nó không?”
Thomna: “Ồ, có, có nhưng chàng bí mật quá”.
Ông Aleko: “Có lẽ nó cũng lo sợ vậy. Nó có nói gì khi hai đứa ngồi riêng với nhau không?”
Thomna: “Không nói gì hết”.
Ông Aleko: “Không nói gì hết?”
Thomna: “Vả lại chẳng lúc nào chúng con ngồi riêng với nhau hết.”
Ông Aleko: “Được rồi. Ba cho phép con đó. Cẩn thận nghe con.”
Thomna: “Chẳng có gì mà phải cẩn thận hết. Chàng ngồi yên đó, nhìn ra khoảng không, nói vâng, nói không, hay chẳng nói gì cả. Hình như chàng có một bí mật nào đó.”
Ông Aleko: “Nó không bao giờ nói chuyện với con cả sao?”
Thomna: “Chẳng bao giờ. Có, có. Một lần. Chàng chỉ cho con xem những tấm hình trong một cuốn sách.”
Ông Aleko: “Những tấm hình?”
Thomna: “Hình chụp một thành phố bên Mỹ. Những ngôi nhà thật cao. Và chàng nói với con về những ngôi nhà đó cao như thế nào, làm như chàng đã đến đo rồi vậy.’
Aleko: “Ờ…để xem…”
Thomna: “Chàng nói rằng trước đây chàng có mộng đi sang đó. Con chẳng biết trả lời sao cả.”
Aleko: “Không sao. Thanh niên nào cũng có những giấc mơ. Trước đây cũng có lần ba mơ giống vậy. Đi đến một vùng đất mới, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng thiên hạ nghĩ một cách khi họ không còn đồng xu nào trong túi, và khi có tiền họ nghĩ khác.”
Thomna: “Ba, ba…Con mong chàng giống như…như…”
Nàng hôn ông, nước mắt chảy dài uống má.
Ông Aleko: “Ờ…Không có người nào tốt bằng ba con cả đâu.” Hai cha con cùng cười. “Cha con mình sẽ làm cho nó quên hết những chuyện kia. Cha sẽ cho nó tiền, còn con thì cho nó những đứa nhỏ. Mẹ con thì làm cho nó ăn nhiều để mập thêm. Như vậy nó sẽ trưởng thành.”
Thomna: “Vâng. Ba. Vâng. Ba. Con cảm thấy yên tâm hơn.”
Ông Aleko kéo nàng vào sát hơn, thì thầm: “Ba sẽ dành cho con một ngạc nhiên, chiều nay. Rồi con sẽ thấy.” Ông nhìn sang Stavros: “Con nhìn nó đi. Kìa”
Stavros đang cởi quần trên cùng ra. Rồi chợt chàng bắt gặp những tia nhìn của Thomna và của ông Aleko, nên vội vàng cài nút quần lại. Aleko và nàng Thomna bật cười lớn. Nàng lại ôm hôn cha nàng.
Ông Aleko: “Cứ việc. Cứ việc. Không việc gì phải xấu hổ. Cứ việc để cho cái bụng được thong thả đôi chút. Chuyện đó rất tự nhiên.”
Stavros lúng túng, lắc đầu.
Một trong các ông em: “Nó ngượng”.
Tất cả cười lớn, những chiếc bụng phệ rung rinh. Bà Anoola từ dưới bếp đi lên coi có chuyện gì.
Ông Aleko: “Anoola! Tối nay tôi không ăn bữa tối đâu. Tôi không ăn gì từ đây đến sáng mai đâu nghe.”
Bà Anoola: “Chỉ vài giờ sau ông lại thấy khác ngay mà.”
Một trong mấy ông em: “Có lẽ chỉ một giờ sau nữa thôi.”
Tất cả những ông em khác cười lớn.
Ông Aleko: “Hôm nay tôi khôn muốn nhìn thấy một thức ăn nào cả. Nhất định như vậy rồi”.
Cô bé Katie, cô em gái nhỏ nhất của Thomna đang chỉ cho Stavros xem một cuốn sách hình. Nó độ mười ba tuổi.
Ông Aleko: “Katie, con cho anh con xem gì đó?”
Katie: “Thưa ba, những tấm hình cái đảo đó ba.”
Ông Aleko: “Phải. Cái đảo đó. Chúng tôi có một khu đất rất đẹp ở đó. Này con, mùa hè này chúng ta sẽ ra đó nghỉ mát. Chúng ta có hai con lừa. Chúng ta sẽ chất đồ lên lưng lừa rồi đi ăn ngoài trời.”
Bà Anoola: “Ông đã lại nói chuyện ăn uống ngay rồi đó.”
Ông Aleko: “Đến mùa hè, tôi đã tiêu hóa hết những thức ăn vừa ăn. Đừng lo. Phải, ở đó có nhiều khu thật đẹp để cho chúng ta ăn trưa ngoài trời.” Bà Anoola nói nhỏ một câu gì đó. “Sao. Bà không thích ruồi nhặng hả?” Bà Anoola làm một cử chỉ ghê tởm. “Nếu vậy chúng ta bày thức ăn ra ngoài hiên. Có lưới muỗi. Chỗ đó, vua cũng còn ham. Rồi ba và con sẽ ngồi đó, Stavros đã có một lô đàn bà hầu hạ chúng ta. Rồi chúng ta sẽ ngồi chờ. Rồi năm tháng sẽ trôi qua.” Bà Anoola lại lẩm bẩm cái gì đó. “Cái gì? Ồ. Tôi biết phải mất chín tháng. Chỉ có chín tháng thôi. Hoặc mười cũng được, miễn là sinh con trai. Một đứa con trai. Rồi đứa nữa. Hai đứa con trai đầu lòng. Sau đó tôi không cần biết.” Bà Anoola lại lầu bầu trong miệng. “Cái gì? Tôi biết là chúng ta không thể mong sao được vậy. Ai biết điều đó bằng tôi?” Rồi ông quay sang Stavros: “Nhưng con cho ba hai đứa con trai, rồi ba sẽ trao lại cho con tất cả cơ sở buôn bán của ba. Tất cả. Ba muốn nói đến những phần hùn của ba thôi. Dĩ nhiên các chú con có phần của các chú. Nhưng cũng đủ lắm, đừng lo. Chỉ cần cho hai ba thằng cháu trai. Rồi nhìn thời gian trôi qua. Rồi mùa đông thì chúng ta ở đây. Mùa hè chúng ta ra ngoài đảo. Này Stavros, rồi trước khi con kịp nhận ra, thì thằng con trai lớn nhất của con đã đến nói với con: thưa ba, con vừa tìm được một cô gái. Con muốn ba đi hỏi nó cho con. Và con sẽ hỏi lại nó: Nàng có bao nhiêu? Nàng đem gì về làm hồi môn?” Mọi người cười lớn. “Rồi con dần dần mập mạp ra thêm, còn Thomna thì cũng mỗi ngày một bự thêm, cách riêng một vài chỗ, như bà Anoola vậy”. Bà Anoola gầm gừ. “Được mà. Anoola. Tôi không nói rõ ở chỗ nào hết mà. Rồi chúng ta nhìn ngày tháng trôi qua. Rồi con sẽ già thêm. Ba cũng già thêm. Và chúng ta cùng ngồi chung, cùng ăn uống, và cởi nút quần trên cùng, và ngủ một giấc ngay chỗ này cạnh bên nhau trong lúc đàn bà lầu nhầu gì ở dưới bếp. Rồi chúng ta thức dậy và chơi một ván cờ. Rồi, đột nhiên đến ngày đó. Ngày đó, và những trái ô liu, và những miếng phó mát được bày ra, và tất cả những đứa con của con, những đứa con của ba tụ họp lại đông đủ cả ở đây.”
Ông thở ra một hơi.
Tất cả cùng thở ra một hơi dài khoan khoái.
Ông Aleko: “Và rồi chỉ có ba và coi nói chuyện với nhau thôi, Stavros ạ. Bởi vì ba đã dạy cho bọn đàn bà kính nể chúng ta. Và khi con nói thì tất cả mọi người phải im lặng. Và khi ba nói thì ngay đến con cũng phải im lặng. Và rồi khi chúng ta chết, chúng ta cũng chết yên ổn, đúng điệu. Được tất cả bọn đàn bà săn sóc chúng ta. Con thấy sao?”
Đôi mắt của Stavros đang lim dim, nhưng hơi ướt át. Lòng tử tế và đầm ấm trong gia đình này dã ảnh hưởng nhiều đến chàng. Thomna nhìn chàng một cách lo lắng.
Stavros, giọng thật nhẹ nhàng: “Ai cũng chỉ mong được có thế.”
Các cô gái vào xếp dọn. Ông Aleko đột ngột đứng lên.
Ông Aleko “Theo tôi. Tất cả. Tôi muốn chỉ cho các người xem cái này. Stavros, theo ba đi”.
Mọi người xầm xì. Mấy cô em gái hát nho nhỏ. Nhiều người phụ họa. Cả bọn theo sau ông Aleko đi ra khỏi phòng khách.
Ông Aleko đi đầu, cả bọn đi theo sau, bước ra khỏi phòng khách, người thì ca hát, kẻ thì huýt sao, hay cười giỡn. Đây là cảnh đời sống gia đình đẹp nhất.
Khi họ đi theo, Thomna làm một hành động đối với nàng thật là táo bạo: Nàng choàng tay ôm ngang lưng Stavros. Ông Aleko dẫn cả nhà lên cầu thang.
Stavros: “Ai ở trên này vậy?”
Thomna không biết gì hết. Nàng đang hát nho nhỏ, nhưng làm một cử chỉ giải thích rằng đối với nàng đó là một bí mật lý thú. Đến hết cầu thang, ông Aleko lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa và mở cánh cửa văn phòng trước mặt. Ông xổ rộng cánh cửa ra, rồi quay lại, nét mặt hân hoan, rạng rỡ.
Ông Aleko: “Stavros, Đến đây.” Ông quay lại, trao cho chàng trai một chiếc chìa khóa. “Bước vào đi. Của các con đó. Thomna. Vào đi.”
Căn phòng đã hoàn toàn được trang bị đầy đủ, có thể ở ngay được. Phải nói là trong căn phòng thật đầy đủ tiện nghi, ấm cúng tưởng cừng đâu đã có người từ nhiều năm nay, và chủ căn phòng hẳn phải là một cặp vợ chồng trẻ rất thương yêu nhau, có thói quen mỗi ngày mua sắm bày biện thêm một chút. Bà Anoola và mấy đứa con gái – trừ Thomna – đã bày biện, sắp xếp căn phòng này nhiều tuần nay.
Tất cả những việc vừa xảy ra càng làm cho Stavros khổ tâm.
Món quà này đối với Thomna hoàn toàn là một kinh ngạc. Đôi mắt nàng trào nước mắt, và nàng vội quay lại, chạy đến cha nàng và ôm hôn ông. Lúc đó, mọi người lao xao. Katie khóc, mấy ông chú cười và xem xét các vật trong phòng. Anoola đến gần Stavros: “Con coi cái này…Cái này trước của ông ngoại con…Khi ông mất…”
Stavros: “Sao?”
Ông Aleko: “Tất cả mọi vật trong này đều thuộc về một người nào đó trong gia đình, đã khuất. Ba không biết mẹ con muốn nói gì, nhưng thôi, con không cần quan tâm”
Thomna: “Ba, ba…”
Nàng lại gần hơn để nói thầm bên tai cha.
Ông Aleko: “Gì con?”
Thomna: “Ba, con cám ơn ba rất nhiều. Nhưng thôi ba, ba đem mấy người kia ra hết giùm con đi. Con muốn biết chàng có thích không?”
Katie và Stavros đứng trước cửa phòng nhìn vào trong phòng ngủ. Katie đang làm cuộc thí nghiệm đầu tiên đối với phái nam.
Katie: “Ồ…đây là phòng ngủ…”
Stavros: “Phải”.
Katie đỏ bừng mặt, ấp úng. Từ xa, nàng nghe tiếng cha nàng gọi. Ông Aleko đứng trước phòng, tụ tập mọi người lại, và đẩy họ ra ngoài.
Ôn Aleko: “Katie! Ra đây. Đừng quấy anh con nữa.” Rồi ông quay sang những người kia: “Đi ra. Đi ra. Đi ra hết.”
Lúc đi ra, Katie thì thầm với cha: “Anh ấy thích con.”
Nó đi ra ngoài. Ông Aleko nháy mắt với Thomna, rồi đi ra sau cùng. Cánh cửa được đóng lại. Thomna đến bên cửa và khóa lại. Rồi nàng đi vào phòng ngủ.
Stavros đang đứng bên cửa sổ phòng ngủ. Ánh nắng xuyên qua, dọi vào phòng. Thomna bước đến bên người chồng tương lai của nàng và nhìn chàng. Đây là lần đầu tiên họ được một mình cạnh nhau, và cũng là lần đầu t iên nàng có cơ hội nhìn thẳng mặt chàng, đứng thật gần chàng, như nàng vẫn hằng mong. Stavros đã chịu ảnh hưởng nhiều bởi bàu không khí ấm cúng và sự rộng lượng của gia đình Sinyosoglou.
Thomna nói khẽ: “Stavros, anh.”
Stavros: “Gia đình em thật tốt. Ba em như một ông vua. Đúng vậy. Một ông vua.”
Thomna: “Nhưng nhiều lúc em nghĩ gia đình em có quá nhiều con gái. Lạy Chúa tha tội cho con. Nhiều lúc em mong các đứa em gái của em là em trai hết.”
Nàng cười gượng gạo.
Stavros: “Anh thích gia đình em.”
Thomna hơi bạo: “Anh có thương em không?
Stavros: “Có chứ.”
Thomna: “Nếu anh không thương em, thì anh có nói cho em biết không/”
Câu hỏi thật đơn giản, thẳng thắn, tuy nhiên đầy vẻ thăm dò, cho nên Stavros không thể làm gì hơn là nói sự thật.
Stavros: “Không…Anh sẽ không nói ra.”
Thomna, sau một lúc im lặng: “Anh…”
Stavros: “Nhưng anh thương em.”
Thomna hơi dạn: “Giống như chồng thương vợ vậy hả?”
Stavros: “Ồ…”
Thomna: “Em xin lỗi. Anh không cần phải trả lời gì hết…”
Hai người im lặng, lúng túng.
Stavros: “Chúng ta đi ra ngoài?”
Thomna vội vàng: “Khoan đã anh. Ở lại đây với em một chút đi. Em chưa lúc nào có dịp nói chuyện riêng với anh mà không có gia đình ở bên.
Stavros: “Chúng ta từng nói chuyện riêng với nhau rồi mà.”
Thomna: “Nếu anh nghĩ vậy. Nhưng lúc nào?”
Stavros: “Nhiều lần.”
Thomna: “Vâng.”
Im lặng một lúc. Rồi Thomna khẽ gọi: “Stavros!”
Stavros: “Gì vậy, Thomna?”
Thomna: “Anh có chuyện gì muốn nói với em không?”
Stavros: “Không.”
Thomna: “Anh đừng giận về điều em sắp nói ra nghe? Nhiều lúc em cảm thấy anh có điều gì lo nghĩ, một bí mật nào đó mà anh không…”
Stavros: “Không. Không có gì hết.”
Thomna: “Không phải là em mong ước được anh nói cho em biết tất cả mọi chuyện. Hay bất cứ chuyện gì. Nếu anh không muốn. Em chỉ muốn mọi việc được đúng như anh muốn vậy thôi. Anh có nghe em nói gì không?”
Stavros: “Có. Thomna ạ.”
Thomna: “Em mong mình xinh đẹp hơn. Để làm vui lòng anh.”
Stavros: “Em đừng lo nghĩ đến chuyện đó.”
Thomna: “Nhưng em là một người con gái tốt. Rồi anh sẽ thấy. Em là một người vợ tốt. ANh chỉ cần cho em biết anh muốn em làm những gì. Em sẽ làm bất cứ việc gì anh bảo em.”
Stavros: “Vâng. Thomna. Đừn khóc, Thomna. Đừng khóc, em.”
Chàng chợt cảm thấy bức tường lạnh lùng bao vây chàng nứt rạn ra. Giọng chàng hối hả: “Đừng khóc, Thomna. Đừng khóc nữa.”
Thomna: “Vâng. Thôi. Vâng. Em không khóc nữa rồi đó.”
Stavros: “Chuyện gì vậy em?”
Thomna: “Em sợ quá.”
Stavros: “Sợ gì?”
Thomna: “Sự im lặng của anh. Anh nói gì đi.”
Rồi nàng gần như gào lên: “Nói gì đi. Nói gì đi. Nói gì đi. Nói gì đi. Stavros!”
Nàng tỉnh táo trở lại. Hay làm bộ như vậy.
Thomna: “Xin lỗi anh. Suốt sáng nay em cảm thấy lo sợ. Đêm rồi em nằm mơ. Em có thể kể cho anh nghe giấc mơ của em không?
Stavros: “Nếu em muốn.”
Thomna lại mất bình tĩnh: “Anh có muốn nghe hay không? Anh có muốn nghe không?”
Stavros: “Em có muốn uống một ly nước lạnh không?”
Thomna bình tĩnh hơn đôi chút: “Không. Em lấy làm xấu hổ. Em xấu hổ quá. Em xử sự như một cô gái nhỏ. Em lớn hơn anh ba tuổi. Họ đã không nói với anh điều đó”.
Stavros: “Chuyện đó không quan trọng gì đâu.”
Thomna: “Em nằm mơ thấy chúng ta có một đứa con. Nó giống hệt anh, tóc nâu quăn rất rậm, và thật mềm mại, gáy thật thẳng, như của anh vậy đó. Thằng bé đói. Em cho nó bú. Nó rúc vào vú em…nhưng em không có sữa. Nó mút mút…”
Stavros: “Em đừng lo. Rồi em sẽ có.”
Thomna: “Em không hiểu em có thể kể cho anh nghe đoạn tiếp không?”
Stavros cảm động: “Dĩ nhiên là được. Em kể tiếp đi.”
Thomna cười gượng gạo: “Anh quay đầu sang phía kia một chút đi…Nó có răng…Răng nó làm em đâu. Rồi bỗng đứa bé biến thành anh. Em muốn nói – nó là anh. Và anh đẩy ra, và nhìn em thất vọng. Rồi anh bỏ đi, và không bao giờ trở về với em nữa.”
Stavros: “Ồ!”
Thomna: “Anh có tin mộng mị không?”
Stavros: “Có.”
“Anh có tính làm vậy không?”
“Có”
Stavros hoàn toàn không ngờ mình sẽ trả lời như vậy. Câu hỏi được đặt ra cho chàng quá nhanh và quá bất ngờ, và câu trả lời của chàng bật ra một cách ngẩn phát. Ngay lúc bấy giờ, chàng cảm thấy thương Thomna vô cùng.
Nàng ngẩn người, im lặng. Rồi….
Thomna: “Stavros! Stavros! Anh vừa nói gì? Anh vừa nói gì vậy?
Đó là một câu hỏi mà nàng sợ phải nói ra, nhưng nàng cảm thấy bắt buộc phải hỏi.
Chỉ mới lúc này, chàng mới chợt ý thức được mình vừa tiết lộ điều gì. Chàng choáng người vì sự đối chiếu đột ngột tình trạng của chàng lúc này, và việc chàng đã làm.
Thomna: “Stavros…”
Stavros: “Việc này…Anh làm việc này vì…” Chàng không thể nào nói tiếp. “Em cứ xem như em rất may mắn. Em sẽ không gặp lại anh nữa.”
Thomna: “Stavros…”
Stavros: “Một trăm mười đồng tiền Thổ Nhĩ Kỳ là giá vé tàu thủy đi Mỹ.”
Thomna: “Mỹ? Mỹ?”
Stavros: “Theo chuyến tàu gần nhất.”
Thomna: “Em không hiểu nổi”. Tồi chợt nàng bắt đầu hiểu ra. “Ồ…Mỹ?”
Stavros: “Đúngv ậy”
Thomna: “Và anh định…?”
Stavros: “Phả.”
Thomna: “Ồ.” Rồi nàng không thể nói gì thêm được. Một lúc sau: “Em vẫn không hiểu nổi. Anh muốn đi sang đó đến nỗi…”
Stavros: “Em phải ở vào địa vị anh mới có thể hiểu nổi việc đó.”
Thomna: “Rồi bây giờ anh làm gì?”
Stavros: “Anh không biết. Anh cũng không cần. Cái gì cũng được.”
Nàng bước lại gần chàng, giọng thật dịu dàng: “Nếu anh muốn dùng tiền của chúng ta để đi sang Mỹ, thì…”
Stavros: “Không.”
Thomna: “Em là của anh. Những gì của em là của anh.”
Chàng gần như không thể tin nổi những lời vừa nghe.
Stavros: “Làm sao em có thể làm như vậy được?”
Thomna: “Em không có lý do nào để sống ngoài anh ra”. Nàng nhìn chàng say đắm, ngây thơ. “Em mong mình xinh đẹp hơn, vì anh.”
Stavros: “Làm sao có thể có người nào như vậy được?”
Cuối cùng chàng nghĩ đến nàng.
Stavros: “Thomna, em đừng tin ở anh. Vì hạnh phúc của em, đừng tin tưởng gì vào anh.”
Thomna: “Em chỉ có anh.”
Stavros cúi đầu: “Em đừng tin anh.”
Bây giờ lần đầu tiên, Thomna ngã vào lòng chàng.
Thomna: “Stavros, anh, cưng, rồi chuyện đó sẽ trôi qua. Ba nói vậy. Sẽ trôi qua như một cơn bệnh. Khi anh có con, anh sẽ không còn nghĩ như vậy nữa. Phải không, anh?” Nàng nhận thấy một vài phản ứng nơi chàng. “Sao? Sao?” Không có tiếng trả lời. “Stavros, rồi chuyện đó sẽ trôi qua. Em tin chắc vậy.”
Im lặng một lúc lâu. Sự im lặng của chàng trai đó, một cái gì khủng khiếp. Chàng đột nhiên đứng lên và đi ra cửa. Thomna gọi theo: “Bây giờ anh đi đâu?”
Chàng dừng lại chờ, nhưng không trả lời.
Thomna: “Một năm. Em sẽ chờ đợi một năm. Rồi nếu anh…”
Im lặng. Không trả lời. Chàng đã trở vào trong vỏ sên của chàng.
Thomna: “Thôi. Tùy anh quyết định. Em sẽ không nói gì với ba hết. Em sẽ chờ đợi.”
Chàng đi ra khỏi. Nàng ngồi đó, một mình, trong phòng.