← Quay lại trang sách

Chương 4 .

Lucie, tại sao con chó đó nó cắn em? Em có làm gì nó đâu! - Con chó khốn nạn! Nó cắn mọi người. Kể cả bà hầu tước! Bà ấy để nó nhai bàn tay xinh xắn của mình mà cười. Bà ấy cho rằng nó chỉ đùa. Em cứ phải canh chừng nó khi đến gần bà ấy. Nó có máu ghen như cọp! Cả hoàng thượng cũng phải đề phòng đấy.

Mệt nhoài vì đau đớn, Marion ngủ nhiều hơn thói quen. Cô đã lên cơn sốt rồi lạnh đến tận xương tủy. Lucie phải canh chừng và chăm sóc cô. Marion ngay lập tức đặt niềm tin vào cô gái nhỏ nhắn tóc hung 16 tuổi này. Hơi tròn người, cô ta có cặp mắt xanh ve rất dịu dàng và hàng ngàn nốt tàn nhang. Vào phục vụ ái nương từ hai năm nay, cô biết làm cho mọi người yêu mến mình. Marion lau đôi dòng lệ chảy dài trên má:

- Em muốn về thăm cha. Ở nhà sung sướng biết bao nhiêu! Em chẳng hiểu gì về những chuyện đêm hôm qua. - Bà hầu tước rất sợ ma quỷ. Bà không ngớt gặp bọn chiêm tinh gia và thầy bói mà bà trả công rất hậu! Bọn chúng kể với bà toàn chuyện tào lao mà tệ nhất là bà lại tin bọn chúng. Một trong các thầy bói là một mụ phù thủy thật sự... Mụ nói với bà rằng bà sẽ chết vào một đêm giông gió. Do đó, bây giờ bà hầu tước rất sợ giông gió. Em ráng đừng nghĩ đến điều đó nữa. Ngủ thêm chút nữa đi. Chị chắc là em sẽ chóng quen với cuộc sống mới thôi. Mọi người đều phải kinh qua điều đó mà.

Lucie ôm Marion vào lòng. Để bạn ru mình, Marion siết chặt trong tay tấm mề đay nhỏ của Marie - mẹ cô. Từ bốn năm nay, cô luôn đeo nó trên cổ. Đã bốn năm trôi qua từ khi mẹ cô mất. Cô nhớ mẹ quay quắt. Cô gái nhỏ nhắm mắt lại và để tuôn đôi dòng lệ. Để Marion nghỉ ngơi, Lucie làm việc cho cả hai người. Bốn ngày sau, bạn cô trông khá hơn và đã đi lại được. Marion đã đau đớn nhiều vì vết thương, mà cũng vì phải giam mình trong gian buồng buồn tẻ và thấp trần này. Cô nhớ bầu trời rộng và cây cối xinh tươi trong vườn ngự uyển. Để an ủi cô, Lucie thường đi một vòng xuống khu vực bếp và lén đem về cho cô khi thì một quả gì đó ngâm đường, khi thì một ít bánh quy.

Tối hô đó, nhờ sự đồng lõa của Martin Taillepierre, một anh bếp trẻ tuổi, cô nàng đã chọn được một vài miếng ngon trong những món trở về từ bàn ăn của bà hầu tước. - Rõ ràng anh Martin ấy, anh thương chị lắm! - Marion nhận xét trong lúc lần mở chiếc khăn đựng bữa ăn của hai người.

Lucie đỏ mặt đến tận mang tai. Vừa cười, hai cô vừa ngấu nghiến những miếng thịt gà gô nạc nấu ra-gu với măng tây, một miếng pa-tê cá brô-sê, bánh mì trắng và nửa lọ mứt trái cây. Một bữa tiệc đúng nghĩa! - Ơn trời, em ăn trông ngon lành quá! Nhìn thấy ham!

Lucie uống một ly nước lớn rồi thêm: - Phải nhanh lên, bà hầu tước muốn mọi người hầu phòng phải có mặt quanh bà trước khi đi ngủ. Đây là giờ mà bà ấy sẽ chọn ra những cô canh thức của bà.

- Những cô canh thức của bà ấy ư? - Mặc đồ vô rồi đi mau. Chị sẽ giải thích trên đường đi.

Marion cởi chiếc áo sơ mi mà Lucie cho mượn rồi chui vào bộ váy áo cũ của mình. Cô bạn cột một chiếc tạp dề quanh mình cô. Đó là một món quà. Đúng là nó không còn mới, nhưng sạch sẽ và được ủi cẩn thận. Marion đeo lên cổ Lucie để cám ơn bạn và hôn lên mỗi má của bạn một cái hôn thật kêu. Sau đó cô vén tóc lên, sửa lại cái mũ bôn-nê và xỏ chân vào guốc. Không khí nhộn nhịp quen thuộc bao trùm lên khu biệt cung tuyệt đẹp. Marion hít thở những mùi thơm xông lên từ khu bếp, tai nghe tiếng răng rắc nhẹ nhàng của sàn gỗ, tiếng cười giòn tan của những anh hầu, phía dưới, trên cái sân trong, tiếng cãi cọ của những cô giặt ủi và cô sen cuối kho quần áo.

Cô đã lành vết thương. Cứ mỗi bước chân đi, cô lại cảm nhận được sức lực và niềm vui sống trở lại với cô. Ngay trước khi đến cửa phòng bà Athénaïs, Lucie kéo cô vào một góc tường.

- Nếu em được chọn đêm nay... - Chọn để làm việc gì? - Marion ngắt lời, lòng đầy nghi hoặc.

- Để canh chừng giấc ngủ cho bà hầu tước. Bà sợ đến phát khiếp sự cô độc, nhất là vào ban đêm. Vẫn là vì những lời ma mị cũ xì của bọn lang băm chiêm tinh gia dồn vào đầu óc bà ấy! Do đó bà cần có người bên cạnh. Những cô canh thức, gọi như vậy là đúng nghĩa, em thấy không. Họ phải thức suốt đêm trong phòng để canh chừng những ngọn nến và thay chúng ngay khi chúng bắt đầu tàn. Bà ấy muốn có ánh sáng và sự sống quanh bà, phòng khi tỉnh giấc. Mà bà ấy thì hay tỉnh giấc lắm! Họ không được ở không mà không làm gì. Lúc đó họ sẽ kể nhau nghe những chuyện ngồi lê đôi mách trong triều, họ nói về những anh chàng ve vãn mình, họ thêu thùa, chơi đùa, ăn uống. Tóm lại là kiếm chuyện mà làm. Nhưng coi chừng! Dứt khoát là không được ngủ quên... Điều đó xem ra không phải là vấn đề với em. Chị chưa bao giờ thấy ai ngủ ít như vậy. Chắc tại vậy nên em mới ốm như con mèo mắc nước! Đúng lúc đó, những người hầu cận khác bắt đầu tiến vào phòng bà Athénaïs. Lucie và Marion nối gót theo họ.