Chương 5 .
Quý cô nghe đây, đức vua đang ở lâu đài Fontainebleau! Ngài sẽ trở về Versailles vào sáng mai. Và, để mừng chiến thắng của những đội quân của ngài ở xứ Franche-Comté, Quốc Vương sẽ mở một hội mừng lớn, mà sự huy hoàng sẽ vượt xa những gì người ta được thấy trước đây. Sáu ngày vui chơi đã được dự kiến, chia đều trong hai tháng hè. Ngày đầu tiên được ấn định vào ngày 4 tháng Bảy. Như vậy cho các cô thấy chúng ta còn rất ít thời gian để sẵn sàng! Cô des Œillets, cô trông chừng làm sao để sáng mai, ngay đầu giờ, các ông bà thợ may phải có mặt tại đây. Bà hầu tước rảo quanh phòng, tay vung vẩy lá thư của vua Louis XIV như một chiến lợi phẩm.
Các cô hầu và hầu phòng, thoạt tiên sững sờ vì được tiết lộ chuyện lớn như vậy, bắt đầu xì xầm với nhau, vẻ mặt dần dần lộ ra sự vui sướng. Marion siết thật chặt bàn tay của Lucie. Cô còn nhớ như in cuộc vui hoàng gia năm 1668 mà cô đã chứng kiến, từ xa, tất nhiên, với mẹ Marie và bố Antoine. Lần này, cô sẽ được đứng rất gần để xem hội. Được phục vụ bà de Montespan, chắc chắn cô sẽ được thâm nhập vào những bí mật nho nhỏ của công cuộc chuẩn bị... Đêm hôm đó, Athénaïs mặc bộ áo ngủ bằng lụa trắng mà tà áo lượn lào xạc qua mỗi cử động của bà. Bà mang đôi giày nhẹ gót cao, có đính lông thiên nga. Một chiếc áo choàng bằng nhung xanh biếc tôn lên ánh vàng của mái tóc dài buông rủ.
Dù không phấn son Marion vẫn thấy bà thật diễm lệ. Sau khi đã độc thoại về vinh quang của vị vua thích chinh phục đó, ca ngợi sự khôn khéo của ông qua cách lèo lái trận đánh và sự dũng cảm của ông trong cuộc chiến đấu, bà hầu tước kết luận bằng cách khẳng định hùng hồn rằng chắc hẳn Louis XIV là vị vua vĩ đại nhất thế giới.
Gần nửa đêm, bà mới quyết định đi ngủ. Pyrrhos, trước đó đã hai lần đến gầm gừ ngửi ngửi váy của mấy cô hầu phòng, mau chóng phóng lên giường với bà. Cuối cùng, ái nương của vua cũng gọi Claude des Œillets đến và thì thầm vào tai bà này: - Con bé mang guốc và chỉ mình nó thôi. À, cô hãy triệu ông chiêm tinh gia của ta đến đây sáng mai lúc mười giờ.
Bà phu nhân danh dự tiến gần đến nhóm cô hầu, đang cố giữ những cái ngáp từ một lúc lâu. - Mi ở lại, Marion! Và chỉ mình nó thôi, - bà thông báo trong lúc quay ánh mắt lạnh như băng về phía những người còn lại.
Lucie nháy mắt với bạn mình rồi biến đi. Bà hầu tước tựa mình vào những chiếc gối, Pyrrhos nằm dưới chân bà. Bà des Œillets ra lệnh để người ta bưng lên một bữa ăn nhẹ. Marion cảm thấy mình bé nhỏ và khốn khổ trong gian phòng, mà, khi không còn sự khuấy động thường nhật nữa, trở nên mênh mông với cô cộng với một sự xa xỉ gây choáng ngợp. Athénaïs có gu thẩm mỹ cao sang, còn nhà vua lại rất hào phóng. Mọi thứ ở đây đều quý giá. Vào cái giờ muộn màng này, mỗi vật dù nhỏ nhất đều lấy lại giá trị thật của mình trong cái thanh vắng và cái không gian được trả về đúng chỗ.
Marion không dám động cựa hay nói năng gì. Sau cùng, bà Claude des Œillets ra dấu bảo cô lại gần. Trong nỗi thất vọng hoàn toàn của cô bé, bà ta không cho cô biết gì nhiều hơn Lucie. Bà ta chỉ nhấn mạnh đến điều là tuyệt đối không được ngủ quên. - Bữa ăn nhẹ ban đêm sắp được nhà bếp dọn lên. Mi muốn ăn cái gì cũng được. Nhưng coi chừng, mi mà ăn no quá, mà coi bộ mi ít khi được ăn no, mi sẽ ngủ gục đấy. Đừng quên là mi chỉ có một mình đến sáng. Chẳng có ai ở đó để đánh thức đâu.
- Em sẽ không ngủ quên đâu thưa cô! - Con bé tự phụ! Rồi mai ta sẽ biết.
Marion đến ngồi lên một cái ghế đẩu mà bà phu nhân danh dự chỉ cho cô bằng một động tác lơ đãng. Trước mặt cô, trên cái bàn một chân, đã đặt sẵn một khung thêu mà có lẽ một cô gái khác đã bắt đầu trong một đêm dài canh thức. Đường thêu không đều và chỉ thêu xoắn vào nhau rối rắm như thể một con mèo đã đặt chân vào đó. Tất cả toát lên mùi vị của một cuộc chiến đấu ác liệt chống lại cơn buồn ngủ. Marion dự tính sắp xếp lại những sợi chỉ trước; cô sẽ tính đến cái khung thêu sau. Bữa ăn nhẹ dọn trên một cái bàn nhỏ được hai anh hầu mau chóng bưng lên đặt cạnh cô.
Cô gái nhỏ mở to mắt và hai cánh mũi trước con gà rô-ti, bánh bao trứng luộc, các loại mứt quả và bình xi-rô đại mạch. - Hai bữa tiệc trong cùng một đêm! - cô nói nhỏ - Cô des Œillets nói đúng, có khi mình lại ngủ gục trên tấm thảm chết tiệt này thôi.
Màn che của chiếc giường có tán phía trên đã được kéo lại, cách ly bà hầu tước và Pyrrhos với thế giới bên ngoài. Marion bắt đầu thay ba chiếc nến sắp sửa lụi tàn. Trở lại chỗ ngồi, cô gái nhỏ càu nhàu trước hàng chục nút thắt mà cô phải mở trong những gói chỉ thêu.
Bỗng cô giật mình. Ngạc nhiên tột độ, cô thấy Athénaïs ngồi dậy, mang giày và với Pyrrhos bám gót theo sau, tiến đến một bàn làm việc nhỏ, một món đồ gỗ rất đẹp bằng gỗ dát. Bà lôi từ đó ra một cái hộp bằng gỗ đánh véc-ni, rồi tiến về phía Marion; cô đứng dậy và khụy gối chào. - Mi mở chiếc hộp ra. Nếu cha mi nói đúng, mi làm việc này cho ta tốt hơn là với mấy cái đồ thêu vớ vẩn đó, - bà nói trong khi đặt chiếc hộp xuống cái bàn một chân.
Chậm rãi, cô gái nhỏ tiến lại gần. Bà de Montespan nhìn cô gần hơn: - Trời ơi! Mi trông thật tồi tàn trong chiếc váy đó. Mi khiến người ta phát sợ!>
Marion không nao núng. Như bị thôi miên, cô xoay chiếc chìa khóa mạ vàng trong ổ và giở nắp hộp lên.