Chương 7 .
Thông tin về buổi trở về của nhà vua đã biến biệt cung của ái nương như thành một tổ ong; chủ yếu là tại kho trang phục. Toàn bộ người ăn người làm trong nhà, hay gần như vậy, rầm rì trong đó.> Marion có lẽ đã đi qua giữa sự nhộn nhạo ấy mà không ai để ý, nếu, khi vào căn phòng rộng lớn trắng toát, Claude des Œillets đã không lớn tiếng:
- Mathilde, đưa cho con bé mới này một bộ quần áo. Bà hầu tước đã chọn nó vào đội canh thức. Một người đàn bà to béo, tóc hoa râm và có cái nhìn không thiện cảm, rời khỏi cái bàn nơi bà ta đang xếp khăn trải giường. Bà ta lúc lắc đi đến một cái tủ áo nhỏ. Trong đó, treo lẫn lộn những váy áo vải màu gạch nung, những chiếc sơ mi mỏng, tạp dề, váy lót và vớ dài bằng cô tông, những cái mũ bôn-nê phồng được thêu kín đáo và những đôi giày.
Marion mở to đôi mắt. Bộ váy áo mà Mathide vừa đặt lên bàn từ nay sẽ là của cô. Đó chỉ là một bộ váy áo đơn giản của người hầu, giống như bộ của Lucie và những người khác, nhưng cô thấy sao nó đẹp quá! Đó là bộ váy áo thực sự đầu tiên của cô! - Độ này bà hầu tước đi chọn người hầu ngay từ trong nôi sao! Thử cái này đi, bé con. Đây là bộ nhỏ nhất tao có.
- Ngay đây sao? Trước mắt mọi người? - Marion lo lắng. - Tại sao không? Họ sẽ không mù đâu, nhất là theo những gì tao thấy, mày chẳng có gì để khoe cả.
Mụ trang phục phá lên cười hềnh hệch, phô ra trước mắt mọi người cái cảnh tượng chẳng mấy đẹp đẽ của cái miệng mất răng. Miễn cưỡng, Marion trút bỏ trang phục. Chỉ còn trên người bộ đồ lót nghèo nàn, cô với tay lấy bộ trang phục mới của mình. Nhưng Fiacrine, một mụ trang phục khác, đã vồ lấy nó trước cô và tiến lại gần Mathilde, miệng cười ngớ ngẩn:
- Nó đâu có đáng chán lắm, con nhỏ mới này, với những thứ đồ vá chằng vá đụp. Phải thưa với bà hầu tước để bà mua cả đồ nội y cho đội canh thức của bà. Chỉ nhìn số đường chỉ trên quần lót của nó là thấy ngay con ranh con này chắc phải mòn mắt để vá nó! Tiếc thật! Cặp mắt là thứ đẹp nhất nó có. Còn lại thì chắc mẹ nó không cưng nó lắm! Nhìn xem nó ốm nhom như vầy! Tao dám cá là với tuổi này nó vẫn còn là con nít chưa biết có tháng là gì... - Đưa bộ váy cho tôi! Mathilde với bà chỉ là loài rắn độc! Marion phẫn nộ.
Một tràng cười nổ ran khắp phòng. Marion cảm thấy lòng đầy uất hận, đầy ruột đầy gan như muốn khóc. Cắn chặt hai hàm răng đến gần vỡ quai hàm, cặp mắt nhắm nghiền, cô tự tìm sức mạnh để chống trả. Không một giọt nước mắt nào được lăn xuống...
Khi cô ngước hai hàng mi lên, mắt ráo hoảnh nhưng đầu cô thình thịch nhịp đập của con tim, mọi con mắt đổ dồn về phía cô. Trước khi cô kịp làm một động tác để lấy lại bộ váy, đầu cô bắt đầu quay mòng mòng. Một cơn buồn nôn mãnh liệt phủ trùm lấy cô. Cái mùi mà cô ghét nhất đầy trong miệng, pha lẫn với mùi hôi của tinh bột, của lửa củi, của cáu ghét và của mồ hôi phảng phất trong kho quần áo. Cô cũng vừa nhận ra một làn máu đỏ tứa ra từ hai lỗ mũi.
- Quỷ thần ơi! - Mụ Mathilde la lên trong lúc úp lên mặt cô một cái khăn tay nhàu nát. - Tao có cảm tưởng như máu tháng tuôn ra khỏi lỗ mũi của nó! - Bỏ tôi ra, đồ phù thủy! - Marion giãy giụa hét lớn.
- Các mụ lợi dụng lúc tôi đang bận mặc quần áo cho bà hầu tước phải không! - Lucie la lên khi bước vào phòng và vẹt một lối đi giữa đám người hiếu kỳ và hàng đống quần áo dơ. - Mụ nha, Mathilde, mụ là con mụ vô duyên! Mụ đã hứa với tôi là để con bé yên! Còn mấy người kia, nhìn cái gì! Chắc mấy người nghĩ rằng nó chịu đựng chưa đủ với con chó chết tiệt đã cắn nó sao! - Ê, từ từ thôi, người đẹp! - Mụ trang phục tiếp lời - Chẳng lẽ không được đùa giỡn chút sao! Tao chẳng có lỗi gì cả, khi nó chảy máu. Hay là, có lẽ đây là lần đầu tiên tao làm chảy máu bằng cách khác hơn là cắt tiết gà vịt. Con nhỏ, nó không có đủ sức khỏe, thế thôi!
Mathilde và Fiacrine nhún vai trở lại với công việc của mình. Trong chớp mắt, mọi người trở lại làm việc, như không có chuyện gì xảy ra. Bác thợ may và ba cô thợ khâu đã chờ rất lâu trong kho trang phục, ngồi trên những bao quần áo dơ. Trong lúc dẫn hai cô về đến phòng của bà hầu tước, Claude des Œillets cho rằng cái loại nghi thức mà bọn hầu già nghĩ ra để đón tiếp những hầu mới có cái gì đó hơi hung ác.
Marion tái xanh tái xám. Cái mùi đáng ghét của máu không nhạt đi chút nào. Lucie giúp cô mặc quần áo rồi lôi cô ra khỏi kho trang phục. Trên bậc nghỉ của cầu thang trong, hai cô đi ngang một người đàn bà dài ngoẵng mặc bộ đồ đen tuyền.
- Con mẹ phù thủy đó, - Lucie thầm thì. - Chị đặt cho mụ cái tên là “con ngáo ộp”. Bác thợ may vừa mới được gọi vào. Mụ chắc phải chờ lâu. Đáng đời mụ! Marion quay lại nhìn theo “con ngáo ộp” tiến về phía phòng khách nhỏ của Athénaïs, rồi cô đưa quần áo cũ của mình cho bạn.
- Chị làm ơn để lên giường giùm em nha! Em phải đi đây. Nói rồi cô quay trở lại và lao xuống cầu thang đến cánh cửa mở ra sân. Lucie vội chạy đến thành cầu thang và nghiêng người ra khoảng không để nhìn thấy bạn.
- Marion, chờ chị với! Em đi đâu vậy?