Chương 8 .
Bằng đầu mũi dao, một cách máy móc bác Antoine vạch một chữ thập lên mặt sau của một ổ bánh mì tươi lớn. Bác bắt đầu cắt từng khoanh bánh dày khi bác Gaspard Lebon đi vào bếp: - Con bé tới kìa! Augustine, lấy thêm chiếc đĩa đi!
Bác Antoine nhảy vội ra bậc cửa, vừa đúng lúc để ôm Marion vào lòng. Bác xiết chặt con và ôm con quay vòng vòng. Rồi bác mỉm cười đặt cô xuống đất, đẩy cô ra để ngắm cô rõ hơn. - Bộ váy đẹp đấy, nó rất vừa với con. Nhưng sao con xanh xao vậy! Con không ốm chứ, phải không? Chẳng có ai đến lấy túi đồ của con cả! Sáu ngày không tin tức gì, mọi người đều lo lắng, phải không bác Augustine?
- Bác cứ làm nó rối lên với những câu hỏi, bác Antoine ạ. Nào lại đây hôn ta cái coi, Marion. Đúng là bộ váy của cháu đẹp thật, với cái cổ khoét làm lộ ra mặt mề đay của Marie. Cẩn thận đừng làm mó nha! Cháu ăn một miếng với chúng ta nhé? Xem ra bà ấy nuôi cháu được đấy, bà chủ ấy mà. Kể nghe đi, ta mong được biết những gì diễn ra trong nhà bà de Montespan. - Bác cứ yên tâm, - Marion trả lời - Bữa ăn của bà ấy phủ phê đến độ ba phần tư thức ăn lại trở về nhà bếp. Đủ để nuôi cả nhà bà ấy!
Cô thu mình nép cạnh cha và kể lại tất cả những gì diễn ra trong sáu ngày qua. Toàn bộ, ngoại trừ nỗi nhục nhã mà cô vừa phải chịu đựng. Bác Antoine nhíu mày khi nghe nói đến vụ cơn giông và con chó. Bác Augustine và bác muốn chắc rằng vết thương đã lành hẳn. Sau đó, mọi người ngồi quanh cái bàn lớn và dùng bữa một cách ngon lành.
Xong bữa, mọi người trở lại làm việc. Trước khi đến với cha ở vườn ươm cam, Marion dạo bước dưới những cây cam thân yêu của mình, một số đang nở hoa. Những cái lá bóng lưỡng, vỏ cây, đất và thậm chí gỗ của những cái thùng trồng chúng, tất cả đều toát ra những mùi hương thật tuyệt, mà chỉ có cô mới biết thưởng thức trọn vẹn. Marion thật sung sướng khi được trở về nhà. Những gì mà cô hít thở ở đó, chính là hương vị của tuổi thơ cô. Trong lúc bác Antoine, vắt vẻo trên cái thang đôi, đang tỉa cành, Marion kín đáo đi vào hành lang lớn của khu vườn ươm cam. Hành lang trống trơn. Mùa này, toàn bộ cây cam đều được đưa ra ngoài trời. Tất cả, trừ cây cam Connétable, cần được chăm sóc đặc biệt. Cái cây rất già đó, thân đầy mắt, cành lá phủ rộng và sẫm màu, là một di sản của vua François đệ nhất. Thật trái ngược với những cây con mà Marion đang đứng ngắm một lúc ở đằng trước. Chúng được tỉa tót thành hình cầu, như những cây lớn, nhưng không cao quá năm mươi xăng-ti-mét. Những cây cam mini này là để đáp ứng sở thích thất thường mới nhất của nhà vua về việc trồng vườn, và chính bác Antoine là người đã tạo ra chúng. Tự xoay mình nghịch ngợm để làm phồng cái váy lên, Marion tiến vào cái lán nhỏ đựng dụng cụ lạnh lẽo và ẩm thấp, phảng phất mùi mốc.
Thợ làm vườn chất trong đó những tấm ván, bình hoa, dụng cụ và quần áo cũ. Cô gái nhỏ biết sẽ tìm thấy ở đó những cái chai không. Cô lượm một cái, khá nhỏ, nhét vào túi tạp dề. Vẻ cương quyết, cô đi vào văn phòng của quý ông Le Nôtre, quan phụ trách ngự uyển. Ông là một thiên tài, được mọi người kính trọng và được vua sủng ái. Ông hay đến đó, gần như vụng trộm, âm lần ông muốn làm việc trong yên tĩnh. Vây quanh bởi những loại cây mà ông yêu thương, ông mới vẽ được phối cảnh của một bồn hoa hay đường lượn của một đài phun nước.
Trên bốn bức tường, vô số bình nhỏ bằng đất nung sắp hàng trên các kệ. Đó là những cành giâm và hạt giống của đủ loại cây cỏ đang nghiên cứu. Trên cái bàn làm việc lớn, hàng cuộn giấy đang chờ mắt xanh của bậc thầy, giữa lủng củng những bút lông ngỗng, chì than, chì đen và lọ mực. Marion đưa mắt tìm một tờ giấy và chiếc ghế đẩu, rồi ngồi cạnh một góc bàn để viết. Chẳng bao giờ cô dám ngồi vào chiếc ghế bành của ngài Le Nôtre! Trái lại, cô không ngần ngại mượn ông một cây bút lông ngỗng và mực. Rất chăm chỉ, cô bắt đầu viết chữ.
Chỉ với vài từ, cô gửi cho tờ giấy niềm vui của mình khi tổng hợp được cho ái nương của vua một mùi nước hoa nhưng cũng không quên những khổ đau vì bộ váy mới. Sự ác tâm của những mụ phụ trách trang phục mà cô chẳng hiểu nổi. Sự dửng dưng của mọi người, vì chẳng có ai, ngoại trừ Lucie, bênh vực cô... Mắt đẫm lệ, Marion ngẩng đầu lên và suy nghĩ một lúc. Những cô gái đó nghĩ mình là ai vậy? Phải chăng họ đã quên nguồn gốc của mình và, đối với phần lớn trong số họ, cái quá khứ khốn cùng?
Marion cẩn thận cuộn tờ giấy lại và nhét vào trong cái chai. Ra khỏi vườn ươm cam, cô hái một nụ hoa cam và qua từ giã hai bác Augustine và Gaspard. Nhân đó cô lấy luôn túi đồ đạc của mình. Hơi buồn bã, bác Antoine ôm con trong vòng tay và nhìn con đi xa dần về phía sân ngự uyển. Bác tự hỏi chừng nào mới lại gặp con.