Chương 10 .
Khi Marion tỉnh giấc, chiều đã muộn. Bị thu hút bởi tiếng nhạc đằng xa, cô tiến đến gần con kênh đào. Toàn bộ đội thuyền nhỏ của hoàng gia đang thao diễn trước mặt nhà vua. Marion biết rõ những con thuyền đó, bác Antoine đã nhiều lần tả chúng cho cô nghe. Thuyền chèo, thuyền hai cột buồm và thuyền felouque[1] tranh nhau khoe màu sắc rựỡ. Bóng của chúng trên mặt nước đùa nghịch với ánh mặt trời, giờ này không biết ửng sắc vàng hay ngả sang cam. Còn có cả hai chiếc thuyền Hà Lan đầu đuôi tròn với những tay tù chèo thực thụ trên đó và một chiến hạm thu nhỏ với những khẩu thần công, những tượng điêu khắc, những thừng chão và cờ hiệu in huy hiệu nhà vua. Gió thổi buồm reo phần phật, đưa đến tai Marion tiếng hò la, mang âm sắc Ý và vùng Provence, của đám thủy thủ. [1] Dạng thuyền nhẹ ở Địa Trung Hải - ND.
Hai chiếc thuyền gondole vàng chóe, sáng trưng như những đồng xu mới, hợp thành báu vật của đội thuyền. Hai kỳ quan ấy được tặng cho vua Louis XIV, nhân danh ngài thống lĩnh Cộng hòa Doge, bởi ông đại sứ của Cộng hòa Venise và được chuyên chở rất tốn kém đến điện Versailles. Hoàng thượng đi trên một trong hai chiếc thuyền đó. Một chùm lông tuyệt đẹp trang trí cho chiếc mũ của ngài, và bộ trang phục đính ngọc và đá quý của ngài sáng lóa lên trong ánh sáng ấm áp của buổi chiều tà. Ngồi cạnh ngài, Athénaïs, rạng rỡ, phe phẩy quạt với một sự duyên dáng bất tận. Những món trang sức của bà như đổ lửa lên bộ váy lộng lẫy mà bà chọn cho ngày về của hoàng thượng. Một nụ cười mê hồn làm bừng sáng gương mặt đẹp như tiên của bà.
Hoàng hậu, bé nhỏ mà đậm người, bôi phấn quá mức và gần như phủ kín đá quý, không tươi cười như vậy. Hậu yên vị trên chiếc gondole thứ hai, cùng đi là hoàng thái tử, vài phu nhân và hàng bầy chó nhỏ xíu. Đội nhạc của nhà vua, ngồi trên một chiếc thuyền chèo, theo sau đoàn tàu hoàng gia và chơi những giai điệu của ngài Lully. Trên bờ, bọn quần thần, kẻ hầu người hạ và những kẻ hiếu kỳ đủ thành phần giải thích và bình luận từng cử động nhỏ của những bậc vua chúa.
Cả Marion nữa, cô cũng đứng một lúc lâu nhìn ngắm nhà vua và bà hầu tước, giống như hai viên kim cương trong một chiếc hộp quý giá bằng vàng ròng. Cô gái nhỏ đã lớn lên trong khuôn viên lâu đài và lúc nào cũng khâm phục cảnh tượng xa hoa tráng lệ của triều đình ông Vua-Mặt Trời. Thế mà, cô cảm thấy như chưa có gì đẹp đẽ bằng ngày hôm nay. Đầu óc cô bắt đầu nghĩ miên man... Cô hồi tưởng lại một buổi sáng tháng Giêng, đầu năm nay, ngày mà những chiếc thuyền gondole lần đầu tiên trượt xuống làn nước lạnh giá của kênh đào lớn... Hoàng thượng, triều thần và một đám đông chật ních đến chứng kiến sự kiện. Choáng ngợp, Marion thầm ước có một ngày, một hoàng tử dễ thương - có thể là một ị vua - sẽ mời cô lên ngồi bên cạnh trên con thuyền gondole mơ ước của cô... Điều này giống như một lời thách thức. Nhưng một cô gái thứ dân, một cô hầu tội nghiệp, dám tưởng tượng đến điều đó, quả là ngông cuồng, mê sảng, đúng là điên loạn!
Chưa bao giờ cô dám nói về nó. Với bất cứ ai. Ngoại trừ, tất nhiên, với đất trời Versailles, đã trở thành bạn tâm giao của cô từ bốn năm nay. Thân phận của cô hẳn nhiên là không cho phép cô với tới, nhưng, trong thâm tâm, cô tin vào tương lai của mình. Linh tính cho cô biết, để thúc đẩy số phận thì phải biết nuôi dưỡng những ước vọng điên khùng... Vừa nghĩ đến đó, Marion đã thấy Lucie và Martin Taillepierre, tay trong tay đang tiến về phía cô.
- Em đây rồi! Em đi đâu nãy giờ? - Lucie hỏi. - Qua vườn ươm cam. Em muốn thăm bố em.
- Bà hầu tước đã biết cái vở kịch mà mấy mụ trang phục dành cho em. Bà cho người đi tìm em đến tận lúc phải đi dạo với hoàng thượng. Em biết đó, ngài đến thăm bà ấy ngay khi hồi cung! - Trước khi đến chào hoàng hậu nữa sao?
- Đúng vậy, người đẹp! Mọi người râm ran với nhau rằng kỳ hội hè này, bắt đầu trong bốn ngày nữa, được tổ chức là dành cho bà ấy. Cuộc chinh phục xứ Franche - Comté chỉ là cái cớ thôi! Bà ấy mới là bà hoàng của lễ hội! - Nhìn kìa! - Martin kêu lớn. - Thuyền gondole quay về bờ kìa. Đi nào! Chúng ta sẽ nhìn thấy hoàng thượng gần hơn.
Ở tuổi ba mươi sáu, nhà vua được xem như người đàn ông kỳ vĩ nhất vương quốc. Marion và Lucie hoàn toàn đồng ý với nhận định đó. Ngài duyên dáng rời khỏi thuyền gondole và giúp Athénaïs, một tay ôm con Pyrrhos, đặt chân xuống đất. Như thể chỉ có hai người trên thế gian này, như mọi người đang yêu nhau, họ tiếp tục câu chuyện của mình.
Không đếm xỉa gì đến đám đông chen chúc chung quanh, họ tiến về dãy bàn dưới tán cây để dùng bữa xế. Martin Taillepierre, rất khỏe chen lấn, đã vào đủ gần để nghe rõ họ nói. Khi anh trở về bên những cô gái, Marion và Lucie tới tấp tra hỏi anh.
- Họ không nói gì quan trọng cả, - anh khẳng định. - Không, họ không nói gì mà các cô quan tâm đâu... - Anh chọc tụi em phải không! - Marion bực tức cắt ngang.
- Ảnh muốn tụi mình chờ dài cổ đó mà! Chị thấy ảnh nhếch mép kìa, - Lucie thêm vào. - Nào, kể đi anh! - Này nhé, hoàng thượng hứa sẽ đến thăm bà hầu tước ở dãy căn hộ dành cho việc tắm rửa, đêm nay cỡ mười giờ, để cùng ăn khuya với bà. Ngài cũng khen bà vì mùi nước hoa bà xức mà ngài chưa biết. Bà trả lời rằng nó đến từ một xưởng nghề của một nghệ nhân người thành Florence, làm việc tại Paris, rất tài giỏi nhưng giá rất mắc. Ngài ngự liền hứa chi ngay một khoản tiền lớn, miễn là bác thợ nước hoa phục vụ bà tận tình.
- Hoàng thượng còn rộng rãi hơn mình nghĩ nữa ha, - Lucie xen vào. - Nhất là phu nhân ấy quá khôn khéo! Anh dám cá là bà ấy sẽ thua bạc hết trong một đêm, và cái lão người Florence sẽ chẳng thấy số vàng đó màu gì nữa! Mà này! Nhà bếp chắc đang sôi lên! Anh phải quay về đó thôi... Các cô hãy ghé chỗ lò quay gặp anh sau bữa tối nhé. Sẽ có gì đó thết đãi các cô!
Martin chạy đi, còn Lucie quay sang phía Marion: - Em nghĩ sao về việc đó?
- Một nhà làm nước hoa ở Paris... - Marion lặp lại với giọng vô hồn. - Lucie, bà hầu tước hôm nay xức nước hoa gì? Chị ở đó lúc bà sửa soạn sáng nay mà... - Chị không biết. Bà xức nước hoa lúc anh thợ tóc vừa làm đầu cho bà ấy xong. Lúc đó chị đi rồi.
Marion nói với Lucie nỗi lo ngại của mình; rồi theo đám đông, hai cô bạn tiến lại gần hơn dãy bàn dọn sẵn cho bữa ăn nhẹ. Marion đã có một kế hoạch.