← Quay lại trang sách

Chương 9 .

Marion đi theo những lối đi nhỏ dẫn đến một nơi hẻo lánh trong ngự viên, xa những lối đi mà bọn nịnh thần quần áo xun xoe hay khoe mẽ. Cô nhớ thiên nhiên quay quắt từ khi vào làm việc cho bà hầu tước! Ở trong cung, cô tìm cách cưỡng lại một cách im lặng những cái mùi quái gở tấn công cô. Bắt đầu từ sáng nay, chúng trở nên không thể chịu đựng nổi với cô. Có phải là mùi máu không? Mùi kho trang phục, gây lộn mửa và đáng ghét vì liên hệ đến bao là xúc cảm? Mùi cái chết, như dính chặt vào người đàn bà toàn đen gặp trên bậc nghỉ cầu thang? Hay mùi uế tạp rải đầy trên sân ngự uyển, mà cô phải chạy qua, dưới tràng cười của bọn hầu ngựa? Nhắm mắt lại, cô hít đầy buồng phổi cái không khí nhẹ bỗng và đầy hương thơm của tán rừng. Rút cái chai ra khỏi tạp dề, cô tuồn vào đó một bông hoa cam và đóng nắp lại. Từ khi mẹ chết, Marion, vốn ít nói, có thói quen phó thác những bí mật dù nhỏ nhất của mình cho hàng cây to của cái sân ngự uyển. Chỉ cần một cái chai, vài hàng chữ hí hoáy trên mảnh giấy nhỏ, rồi lúc nào cô cũng nhét vào đó một bông hoa cam, tươi hay khô. Nó như một món quà, một cách để trao tặng cho cái cây, cây nào chấp nhận những thông điệp của cô, mùi hương dịu dàng nhất trong các loại mùi, mùi mà cô ưa thích nhất.

Mắt cô hướng về một cây sồi to. Dưới gốc cây, cô bứt lên ba bụi cỏ và dùng tay đào đất. Đất rất xốp, nhẹ và chảy tràn khỏi tay cô. Mùi đất cũng rất thơm. Cô gái nhỏ vùi cái chai xuống đất và vừa thở vừa đứng lên. Cô nhẹ cả người. Như thể cô vừa trút một gánh nặng khỏi đôi vai yếu ớt của mình.

Dựa lưng vào thân cây, cô nhìn trời lấp lánh qua tàng cây và để tuột mình xuống đất. Được ru bằng hương hoa cỏ, rong rêu và thạch thảo, đầu gối lên túi đồ, cô thiếp đi, lòng thanh thản... Cô biết là chất nhựa sống mùa xuân sẽ đem những lời của cô từ gốc rễ lên đến tận ngọn cây sồi. Từ cành này sang cành khác, từ lá này qua lá khác, những cái cây to sẽ thầm thì những bí mật của cô theo từng cơn gió... Chúng sẽ đưa lên tận trời xanh những day dứt, niềm hạnh phúc và những giấc mơ mà cô đã phó thác cho đất trời Versailles, như một thủy thủ trôi lạc trên biển cả đã đặt tất cả những khổ đau và niềm hy vọng vào cái chai mà anh ta ném ra biển.