Chương 17 .
Chiếc xe chở những cô hầu của bà hầu tước vừa chạy qua cổng sắt điện Trianon bằng sứ. Claude des Œillets đã quyết định để Lucie và hai cô hầu phòng nữa cùng đi.
Đối với Marion, đây là một điều khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Dưới ánh nắng ấm áp đầu tháng Bảy, một cảnh thần tiên màu xanh và trắng lấp lánh trước mắt cô. Năm tòa kiến trúc bao quanh cái sân tròn. Cung điện nhỏ này toàn bằng sứ, được trang trí như những cái lư hương Trung Hoa mà bà hầu tước sở hữu. Cổng sắt và chất liệu gỗ của cửa sổ, những thiên thần nhỏ và những con chim bằng sành trên gờ mái, tất cả đều có màu xanh và trắng.
- Biệt cung nằm ở tòa nhà giữa, còn khu vực phụ nằm trong bốn tòa nhà nhỏ chia đều quanh sân, - Lucie giải thích.
Nhà vua và khách của ngài vẫn chưa tới, còn bọn gia nhân và thợ làm vườn chạy khắp nơi để chỉnh lại những chi tiết cuối cùng.
- Cái rương này dễ nặng đến một tấn ấy nhỉ! - Lucie than thở, sự mê hoặc của nơi đây đã từ lâu không còn làm cô choáng ngợp.
Marion bừng tỉnh cơn mê và chạy lại giúp cô.
- Lần nào cũng vậy! Mình cứ tưởng như bà hầu tước phải ở lại đây những ba ngày mà thật ra bà chỉ được mời buổi chiều nay thôi! Nhưng phải thừa nhận là cứ như bà ấy ở nhà mình vậy. Hoàng thượng đã xây cất tất cả những thứ này để tôn vinh bà ấy, - Lucie tuyên bố trong lúc khoát tay để chỉ toàn bộ những tòa nhà. - Ngài chi tiêu không cần đếm để chiều bà ấy đó!
Marion, vẫn còn rối bời vì cơn mê sảng của ái nương, cái đêm bà bị trúng thực, lợi dụng dịp này để biết thêm:
- Chị có nghĩ hoàng thượng sẽ cầu hôn bà nếu chẳng may hoàng hậu mất đi?
- Hỏi gì kỳ vậy! Bà hầu tước đã kết hôn, chị nhắc em nhớ. Muốn hoàng thượng cưới bà thì phải góa bụa đã. Và, theo thông tin mới nhất, thì ngài de Montespan vẫn mạnh khỏe lắm. Còn hoàng hậu thì sức khỏe hoàn toàn tốt! Không có đám cưới nào trước mắt đâu, người đẹp ạ!
- Bộ bà hầu tước không mong cưới sao? - Marion cố hỏi.
- Mong chứ! Bà đang tức điên lên vì không được thành nữ công tước!
- Vậy tại sao bà không được?
- Làm thợ nước hoa cho bà hầu tước coi bộ không đủ với em sao? Trời thần ơi, em còn mơ làm việc cho một bà hoàng hậu hay một nữ công tước nữa kìa! - Lucie vừa đáp vừa cười.
Đảo mắt một vòng để chắc rằng không có ai nghe được ngoại trừ Marion cô trở nên nghiêm trang hơn, và nói thêm:
- Rất nhiều lần, bà hầu tước van nài hoàng thượng. Nhưng, để biến bà thành nữ công tước, ngài de Montespan phải trở thành công tước cái đã. Đây là một đặc ân mà Ngài Ngự không bao giờ ban cho ông ta.
- Sao chị biết được tất cả những chuyện này?
- Vì hoàng thượng đã nói điều đó trước mặt chị.
- Trước mặt chị ư? Em không tin. Bộ các vị ấy không chờ đến khi chỉ có một mình để thổ lộ một chuyện tế nhị như vậy sao? Em nghi chị nghe lén ngoài cửa quá! - Marion thì thào vào tai bạn mình.
- Chả cần nghe lén ngoài cửa! Em không để ý là lúc nào các vị ấy cũng đều có kẻ hầu người hạ chung quanh sao? Đối với họ, chúng ta đều trong suốt, mù và điếc. Chúng ta chắc chắn là không có đầu óc để suy nghĩ và không có lưỡi để kể. Do đó các vị ấy nói tuốt tuồn tuột trước mặt chúng ta. Tại sao họ lại phải ngại chứ?
- Chị muốn nói là họ coi chúng ta như tủ, giường, bàn ghế?
- Không, Marion. Tủ giường bàn ghế của họ trị giá cả một gia tài, còn chúng ta thì không là gì cả. Họ chỉ nhìn thấy công việc của chúng ta thôi. Bản thân chúng ta không hiện hữu. Em phải quen với ý nghĩ đó đi, nếu không em sẽ đau khổ mãi đấy.
Hai chị em cúi xuống để nắm lấy quai của cái rương, mà cả hai nặng nhọc nâng lên. Marion buồn quá. Lucie chẳng cho cô biết thêm điều gì, nhưng quá vô tâm như thế làm cô phẫn nộ. Trong thâm tâm, cô biết chẳng bao giờ mình quen với điều đó.
Sau khi đã xếp cái gánh nặng ấy vào gian trang phục trong tòa nhà giữa, Lucie lôi Marion ra ngoài:
- Đi theo chị. Ở đây có một chỗ chắc em thích.
Hai cô đi về phía vườn ngự uyển và như hai con chuột con, luồn lách đằng sau dãy hàng rào mắt cáo chạy dọc theo những bồn hoa. Ngài Le Nôtre có lý, trông chúng thật tuyệt.
Một lúc sau hai cô đến trước một tòa nhà nhỏ cùng màu sắc với những tòa nhà kia. Dự báo nhà vua sẽ đến nên người ta đã mở toang mọi cánh cửa.
- Đây là Phòng Hương Thơm, một mỏ vàng cho em đó. Với điều kiện là em chưa xức cái chất bả quỷ quái mình đã thử hôm qua lên mũi! - Lucie cười nói.
- Không, em không dùng nó. Nhưng cái lọ còn nằm trong túi em đây nè. Ai mà biết được!
Chỗ ấy, sắp xếp như một phòng khách, được trang hoàng với sự thanh tao và xa xỉ không thể tưởng. Thực ra trông nó như một loại nhà kính trồng đầy cây hoa có mùi thơm.
- Một kỳ quan! - Marion thốt lên. Mấy cây hoa này đều là những hòn ngọc hiếm, những châu báu, những của quý! Ở đây có đủ để làm ra hàng trăm mùi nước hoa phi thường.
Marion đang bay nhảy từ cây này sang cây kia như một cánh bướm, thì Lucie chộp lấy tay cô và kéo cô ra cửa.
- Mau lên, phải trở lại điện Trianon thôi, quan khách đã đến rồi kìa, và hoàng thượng cũng đang đến cùng hoàng hậu và ái nương đó.
- Nếu đúng như chị nói, bà hầu tước là chủ nhân nơi này, có lẽ bà ấy sẽ cho phép em sử dụng những cây này để làm nước thơm, đúng không? - Marion hỏi.
- Đừng trông chờ quá! Nó có phải phòng thí nghiệm đâu, mà chỉ là chỗ thư giãn, nơi hoàng thượng và bà hầu tước thích đến nghỉ ngơi trong những lúc nóng bức nhất mùa hè.
Tiếc rẻ, Marion rời khỏi Phòng Hương Thơm. Trên bệ cửa, cô đứng lại, ngẫm nghĩ: “Mình có cảm giác rất lạ là có gì đó gọi mình đến đây, và mình sẽ sớm trở lại...”.