Chương 18 .
Marion và Lucie ra khỏi bóng mát ca ngôi nhà và kín đáo trở lại cung điện nhỏ.
Cuộc đi dạo đã thật sự bắt đầu. Đoàn người dừng lại một lúc trên những khoảng sân lộ thiên trồng cây cam, cây hoa lài và cây lựu. Nhà vua rất say mê vườn ngự uyển của điện Trianon, nơi đây sự hài hòa của màu sắc đua tranh về vẻ huy hoàng với hương thơm của các loài hoa.
Bỗng, một chuyển động khác thường lan ra khắp đoàn. Từ khu vực phụ, Marion và Lucie nhìn thấy hoàng hậu Marie-Thérèse và nhiều phu nhân khác, trong đó có bà hầu tước, bị choáng! Lucie chạy vội tới gian trang phục, mở nắp rương, lấy ra một lọ muối. Hai cô bạn lao về phía những người đi dạo.
- Không có đến một bóng râm, một cơn gió thoảng, - Marion thì thầm.
- Còn mấy bà thì bó chặt trong áo coóc-xê, - Lucie đế thêm.
Vườn ngự uyển nóng hừng hực, và các loài hoa nở rộ tỏa hương thơm ngát, gây say và dai dẳng đến độ làm người ta phải buồn nôn. Không khí trở nên ngột ngạt!
Cũng bắt đầu cảm thấy không ổn, Marion xức vội một giọt chất bả dưới hai cánh mũi. Kết quả tức thì. Cô biết muối sẽ vô ích trong hoàn cảnh này. Chỉ có chất cồn ngọt của cô mới có tác dụng!
Nhưng sự phản trắc của bà hầu tước đối với nước hoa của cô đã trở lại trong tâm trí. Cô do dự một lát... Cô có phải quên đi mối hiềm thù để giúp ái nương bằng cách đưa cho bà chất bả đó không? Hay ngược lại, cứ để cho bà ngửi muối có cái mùi ghê tởm đó? Sau cùng, lòng hào hiệp cũng chiến thắng. Sản phẩm đó thật tuyệt, và Athénaïs gượng dậy, gương mặt rạng rỡ. Bà nhìn chăm chăm vào Marion như thể vừa nhận ra sự hiện hữu của cô và trao đổi với Claude des Œillets một cái nhìn đồng lõa khiến cô bé lo lắng.
Xa hơn một chút, bà hoàng hậu khốn khổ ngồi trên một băng ghế, xung quanh là các phu nhân hầu cận, bọn lùn làm trò hề và bầy chó. Bà không ngớt hắt hơi và than thở bằng tiếng Tây Ban Nha.
Nắng như đổ lửa và quá nhiều hương thơm ngây ngất cuối cùng cũng làm bản thân quốc vương phát chán. Quan khách nhẹ nhõm hẳn khi vua ban lệnh trở về điện Trianon. Mọi người đi về phía những chiếc bàn đặt dưới bóng một lùm cây để dùng bữa nhẹ.
Marie-Thérèse, mỏi mệt, thích náu mình trong nhà hơn. Nhà vua hứa sẽ mau chóng đến với bà. Athénaïs chọn cách đi theo hoàng hậu, kéo theo Claude des Œillets, Marion và Lucie. Chó Pyrrhos bám sát gót, lưỡi thè dài, rõ ràng là rất khát nước.
Bậc mẫu nghi nằm xuống chiếc giường nghỉ. Marion thật ngạc nhiên vì bầu không khí của gian phòng. Làm sao người ta có thể sống được trong khung cảnh đáng sợ như thế này?
Cả ở đây nữa, màu xanh và màu trắng cũng ngự trị. Đồ gỗ của giường ngủ, sàn, tường và mọi thứ đồ gỗ khác chìm trong một sự hỗn loạn. Mọi nơi mọi chỗ đều có gương, có tranh, có màn trướng, có ruy băng và đăng ten.
Hoàng hậu và nữ hầu tước nhắc đến những ngày hội hè sắp tới. Ái nương nói rằng Molière[2], đã mất trước đó mười tám tháng, sẽ khiến nhà vua phải nhớ. Marie-Thérèse, rất háu ăn, khoan khoái nghĩ đến bữa ăn khuya hoành tráng sẽ được phục vụ sau màn biểu diễn. Nhưng cả hai bà đều không nhắc gì đến trang phục. Người nào cũng muốn nhà vua phải lóa mắt bằng cách vượt qua địch thủ của mình. Athénaïs nhìn hoàng hậu một cách thương hại. Đối với bà, cuộc chiến đó coi như đã thắng trước. Ánh mắt bà phản ánh tư tưởng rõ đến mức bậc mẫu nghi phải chột dạ. Cắt ngang câu chuyện, bà vỗ vỗ hai bàn tay mũm mĩm của mình và ra lệnh bằng tiếng Tây Ban Nha. Hoàng hậu đòi ăn bánh hạnh nhân và sô-cô-la! Marion và Lucie được chỉ định để truyền lệnh xuống nhà bếp.
[2] Molièkịch tác gia nổi tiếng của Pháp - ND.
Xong việc, Marion quyết định đi nghỉ trong gian trang phục của tòa nhà giữa, nơi cô có một cái giường dã chiến. Cô đã gần như không ngủ hai ngày nay. Đúng lúc đang bước ra khỏi khu vực phụ, cô nhận ra rằng hiệu lực của chất bả đã hết. Sự chú ý của cô bị hút về một mùi thơm lạ lẫm.
Tò mò, cô lại gần cái kệ trên để đầy chén đĩa dơ. Dưới đáy một cái bình nhỏ, giống hệt những cái bình pha cà phê mà cô đã thấy chỗ bà hầu tước, còn sót lại vài giọt của thứ chất lỏng đặc sệt màu nâu. Cô gái nhỏ nhận ra cái mùi hỗn hợp của sữa, đường, đinh hương và va ni. Nhưng còn có gì đó khác nữa. Đầu tiên là màu sắc, nhưng nhất là một hương thơm nổi trội hơn những hương thơm khác.
- Cô em chưa từng thấy một bình pha sô-cô-la dơ à! - Một anh phụ bếp đi ngang qua trêu chọc.
Như vậy, cái mùi hương gây thèm, vừa dữ dội vừa ngọt ngào ấy, trong đó pha trộn một cách tinh tế vị đắng và vị ngọt, chính là hương ca cao mà người ta hay nhắc tới.
Cô gái nhỏ lấy ngón trỏ quẹt một chút cái thức uống ấy và nếm thử. Quả là ngon!
Khi Marion thức giấc, khoảng hai giờ sau, bọn nịnh thần đã về hết. Không khí thật tĩnh lặng. Khi ra khỏi gian trang phục để tìm Lucie, cô thấy quốc vương đang băng qua tiền sảnh cùng với ngài Le Nôtre. Cả hai đang trò chuyện rôm rả về những cây cam cần cho khung cảnh của lễ hội ngày bốn tháng Bảy. Cô khẽ cúi chào, nhưng nhà vua không để ý đến.
Khi ngài đi ngang gần cô, cô nhận ra một điều khiến lệ dâng trào lên mắt...
Lucie đi đâu rồi nhỉ? Cuối cùng cô cũng thấy Lucie trên sân đằng trước khu vực phụ. Cô hầu trẻ cũng đang tìm cô. Nhận thấy có điều gì đó không ổn, cô kéo Marion qua một bên:
- Mặt em sao méo xẹo vậy?
- Em thất vọng quá, chị Lucie ạ. Bà hầu tước lại gian dối em nữa rồi. Chị còn nhớ cái đêm mà bà ấy bệnh không, bà ấy muốn em chế một loại nước hoa cho anh trai bà ấy. Vậy mà, vừa đi ngang hoàng thượng, thì chính ngài đang dùng thứ nước hoa đó! Em nhận ra nó ngay giữa hàng ngàn mùi, mọi thứ em chế tạo thì em đều nhận ra cả. Tại sao bà ấy dối em?
- Chị cũng không biết nữa.
- Còn em thì cứ nghĩ bà ấy tốt như bà tiên vậy! Nếu biết, em sẽ chẳng bao giờ cho bà ấy dùng chất bả của mình! Em cứ để cho bà ấy ngộ độc lúc hít muối!
Marion nức nở. Lucie nắm lấy cánh tay cô:
- Em phải bình tĩnh lại, em yêu của chị! Bà hầu tước vừa quyết định đi lâu đài Clagny. Chúng ta sẽ đi trong vài phút nữa và lần này, chúng ta cùng đi trong xe của bà. Không thể để bà ấy thấy em như vầy được!