← Quay lại trang sách

Chương 19 .

Lúc sáu giờ chiều, bà hầu tước bỗng có ý muốn rời điện Trianon để đến Clagny, nơi vua Louis XIV đang xây cho bà một cung điện mới. Bà muốn đích thân xem công việc xây cất tiến triển ra sao.

Chiếc xe ngựa chạy nhanh và lắc lư trên con đường gồ ghề. Trong xe mọi người bám thật chặt. May mà cuộc thử thách không kéo dài, vì lâu đài Clagny ở gần ngự viên Versailles.

Marion quan sát bà hầu tước ngồi ngay trước mặt cô. Gương mặt vẫn có nét thiên thần, cử chỉ vẫn đầy duyên dáng và giọng nói vẫn trong trẻo. Thế mà cô gái biết rằng sẽ chẳng bao giờ cô nhìn bà như trước đây nữa. Người đàn bà này thật bất công, dối trá, và cái tiếng người phụ nữ mánh khóe có lẽ chẳng oan uổng gì. Một lần nữa Marion cảm thấy cổ họng se thắt lại. Không lẽ cô lại lầm lẫn đến mức đó? Cô trấn tĩnh lại ngay tức khắc vì bây giờ đến lượt bà hầu tước nhìn cô đăm đăm.

- Có gì mà mi nhìn ta dữ vậy? Bộ mũi ta bị lệch à? - Bà rít lên, khó chịu.

Sự bực bội của bà de Montespan lộ rõ.

Từ đó tới Clagny không ai nói với ai gì nữa. Marion nhìn qua cửa sổ xe ngựa và khoan khoái hít vào phổi cái không khí ấm áp và thơm tho của miền quê.

Lát sau, xe đi chậm lại và vào khúc quanh. Marion nhận ra tòa lâu đài của ái nương chắn ngang chân trời. “Lại một điện Versailles thứ hai”, cô nghĩ thầm.

Quả vậy, ở Clagny cũng như ở Versailles, những giàn giáo dựng lên khắp nơi. Một đám đông thợ thuyền hoạt động giữa hàng đống cát, vôi vữa, dụng cụ và đá tảng.

Chiếc xe ngựa vạch đường xuyên qua cái sân bề bộn và thả bà hầu tước xuống trước thềm lâu đài. Với Pyrrhos bám gót, bà lên dãy phòng của mình. Claude des Œillets giúp bà thay một bộ váy mới, đơn sơ hơn và nhẹ nhàng hơn.

Gian buồng, đầy đồ trang trí mạ vàng, hôi nồng mùi sơn khó chịu. Vì không biết bà chủ nhà đến, nên tất cả tủ giường bàn ghế đều được phủ vải trắng.

Khi Marion và Lucie đang xếp và cất vào rương bộ váy thêu cườm nhuyễn mà ái nương đã mặc ở điện Trianon thì hai cô nghe tiếng xe ngựa tiến vào sân. Họ ngưng công việc để tiến lại bên cửa sổ. Một người đàn bà dài ngoẵng khoác áo đen tuyền bước xuống xe và đi lên mấy bậc thềm. Bất chấp cái mặt nạ và lớp voan phủ che kín mặt, bà ta dễ dàng bị nhận diện.

- Ủa ủa! - Lucie thì thầm - Mụ “ngáo ộp” kìa. Như vậy, những lo toan về kiến trúc của bà hầu tước chỉ là cái cớ. Bà ta đơn giản là có hẹn với mụ Voisin, con mụ phù thủy quỷ quái! Nhiều chuyện như họ, chắc ta phải chờ cỡ hai giờ! Trong lúc đó, chị muốn chỉ em coi khu vườn. Nó cũng đẹp như ở điện Trianon vậy đó.

- Chị đi đi, Lucie, em không đi. Lòng dạ đâu mà xem. Em muốn ở lại nhà phục vụ để nghỉ ngơi, nhỡ bà hầu tước muốn em canh thức cho bà đêm nay.

- Tùy em thôi.

Marion ra vẻ như muốn đi qua nhà phụ và, ngay khi Lucie khuất mắt, cô trở lại gian buồng của bà hầu tước. Căn phòng trống trơn, nhưng có tiếng nói chuyện vang ra từ một gian phòng nhỏ sát bên. Marion tiến lại bên cánh cửa giấu giữa đám màn trướng phủ tường. Cô áp tai vào đó và nhận ra giọng của bà hầu tước...