← Quay lại trang sách

Chương 24 .

Chuyện quái gì thế này? - Ngài d’Aquin hỏi, ông là người vừa được Marion tiết lộ tất cả - Cháu muốn ta tin rằng cháu biết đọc! Nhưng trước hết tên cháu là gì cái đã?

Vị lương y sải bước trong gian phòng khi nghe cô gái nói. Marion kể lại những gì mà cô đã nói cho bà hầu tước biết trước đây. Như mọi khi, lúc nhắc đến mẹ, cô lại siết chặt trong những ngón tay gầy yếu cái mặt mề đay nhỏ không bao giờ rời xa cô.

- Biết đọc biết viết là một điều hiếm có và quý giá với một cô gái có hoàn cảnh như cháu. Như vậy thì cháu đâu có dốt, nên cháu phải hiểu rằng ta không thể đến gặp vua và kết tội bà de Montespan được! Nhất là lại không có bằng cớ! Hình như đã có lần ta nói với cháu rằng đừng bao giờ nên kết tội những người quyền thế trên thế giới này. Bộ cháu muốn ta rục xương trong ngục Bastille sao?

Vị lương y giở bộ tóc giả ra để gãi đầu và lại bước ngang bước dọc như một con gấu trong chuồng. Marion quan sát ông. Bất chấp cái vẻ thô ráp, cộng với cặp chân mày rậm rạp của ông, người đàn ông này khiến cô tin tưởng. Quần áo của ông tất nhiên trông có vẻ hơi dơ bẩn, nhưng điều đó chẳng có gì lạ trong triều. Cô gái nhỏ cũng nhìn xuống đôi giày ông mang, nhưng không nhìn thấy một dấu vết nào của máu nữa. Dù sao cô cũng vui là mình đã dùng chất bả. Nhờ nó mà chí ít cô cũng thoát được những cái mùi hôi thối ở nhiều hành lang và cầu thang của tòa lâu đài.

- Nếu ít ra cháu có một bằng chứng, chỉ cần một thôi, của những gì cháu nói! - Ông d’Aquin nói thêm.

- Cháu chỉ có tờ giấy nhắn đó, thưa ông. Nhưng cháu có thể nhận ra mùi của chất bột, dù người ta chỉ bỏ một nhúm nhỏ vào một đĩa ra-gu lớn!

- Ai bảo đảm với ta rằng cháu đã không tưởng tượng ra cái tin nhắn đó? Và bằng phép lạ nào cháu có thể nhớ được cái mùi pha rất loãng như thế?

- Ở chỗ bà hầu tước, cháu thuộc số những người phải canh thức giấc ngủ của bà. Việc của cháu là canh thức, nên...

- À! Những người canh thức cho bà de Montespan! - Vị lương y cười để cắt ngang. - Thật ra cháu làm cái giống gì trong những đêm dài không ngủ ấy?

- Cháu chế tạo nước hoa mà bà yêu cầu, cho chính bà... hay cho người khác.

- Quỷ thần ơi! Một cô làm nước hoa, - ông d’Aquin, bỗng nhiên tỏ ra nghi ngờ, đáp lại.

- Không phải theo cái nghĩa mà ông có vẻ đang hiểu đâu, thưa ông! - Marion sửng cồ - Cháu chẳng có gì giống với bọn lang băm cộng tác với bọn phù thủy. Cháu hả, cháu chế tạo ra nước hoa thật! Cháu biết nhận diện tất cả những mùi hương, dù chúng ra sao!

Ông d’Aquin bối rối trước ánh mắt nghiêm trang và biểu hiện hoàn toàn trung thực toát ra từ gương mặt của đứa trẻ này.

- Ta thật sự lúng túng... mạng sống của hoàng hậu quý giá đến mức ta không thể bỏ qua không tin cháu được. Nói cho ta biết mà cháu đã ngửi ở Clagny. Nếu nó có chứa độc dược, thì cháu có thể nói ta biết đó là gì không?

- Thưa ông, không.

- Cháu vừa cho ta biết cháu có thể nhận dạng bất cứ loại mùi nào mà!

- Muốn vậy, cháu phải được ngửi qua ít nhất một lần, mà cháu thì chưa ngửi độc dược bao giờ. Trong thành phần của chất bột ấy, cháu chỉ nhận ra mùi máu. Còn lại cháu mù tịt.

- Ta hiểu rồi, - ông d’Aquin nói rồi lại bắt đầu rảo quanh phòng - Bọn phù thủy đều có kiểu cách làm giống nhau. Chế phẩm của chúng đều có chứa máu khô của những trẻ em nạn nhân của lễ mi-sa đen, cùng với lòng ruột của các em cô lại thành tro. Không lạ gì khi cháu chưa được ngửi!

- Thưa ông, không còn cách nào ngăn chặn lễ mi-sa đen được dự trù vào đêm nay và ngăn cản việc hiến tế một đứa trẻ vô tội hay sao?

Vị lương y đứng lại trước mặt cô. Ông đặt một gối xuống đất để ngang với chiều cao của cô và dịu dàng nói:

- Cô bé tội nghiệp, cháu khờ lắm! Trong những khu nghèo hèn của thành Paris, người ta không khó để tìm ra những phụ nữ cùng cực mà với họ, một đứa con chẳng là gì khác hơn một cái miệng nữa cần phải nuôi. Một số người sẵn sàng bỏ con đổi lấy vài đồng. Bọn phù thủy biết điều đó và giúp họ vứt bỏ. Như vậy thì đêm nay hay ngày mai, cái gì đến sẽ đến! Thời đại chúng ta, tình mẫu tử không hề là thời trang! Cảnh binh làm việc của họ, nhưng không may là họ đâu kiểm soát được hết mọi thứ. Tốt hơn, chúng ta nên quay lại với chất bột đó... Trước khi trình với hoàng thượng, ta muốn biết nó có chứa độc dược hay không đã. Ta nghĩ có một kế. Cháu hãy trở lại với công việc bên chỗ bà hầu tước và cứ cư xử tự nhiên như thường.

Ông d’Aquin mở một cái tủ đứng nhỏ có cánh cửa kêu kèn kẹt dễ sợ. Nó đầy những chai lọ đủ cỡ, hộp đựng và hàng xấp giấy. Ông quay lại phía Marion và đưa cho cô một cái lọ thủy tinh nhỏ.

- Nếu cháu được chỉ định canh thức cho bà chủ đêm mai, cháu phải làm cách nào để thêm vào thức uống của bà ấy một vài giọt của sản phẩm này. Sau đó, hãy mở to lỗ tai ra. Rất có thể, lưỡi của bà ấy sẽ lại líu lo trong giấc ngủ.

- Và lần này thì không cần đến trúng thực nữa! - Marion vừa cười vừa nói thêm.

- Ta thấy rằng chúng ta đã hiểu nhau. Về mau đi và hãy đến gặp ta sáng mai. Hy vọng chúng ta sẽ biết được nhiều hơn.