← Quay lại trang sách

Chương 28 .

Tiếng vỗ tay vang rền. Vua Louis XIV, hoàng hậu Marie-Thérèse, các hoàng tử và toàn bộ triều thần hoan nghênh thành công vang dội của các nhạc công và diễn viên thuộc Viện Hàn lâm Âm nhạc Hoàng gia. Quinault và Lully, tác giả và nhà soạn nhạc của vở diễn, vừa leo lên mấy bậc thềm chia cách sân triều với sân đá cẩm thạch để cúi chào những khán giả quý tộc.

Sau khi thuật lại tất cả cho ông d’Aquin, Marion trở lại phòng mình. Khoảng tám giờ, cô nghe thấy tiếng nhạc. Buổi trình diễn bắt đầu. Một lúc sau, vị lương y dẫn cô vào biệt cung của hoàng gia, và từ một khung cửa sổ của lầu một, họ cùng quan sát cảnh tượng.

Họ thấy vua và hoàng hậu đang tiến vào lâu đài để đến gian sảnh nơi đặt bàn ăn. Bây giờ là nửa đêm.

- Đi nào! Ta biết một chỗ từ đó có thể nhìn thấy hết mà không ai thấy ta, - ông d’Aquin thì thầm.

Marion bước đi bên cạnh ông, mắt nhìn khung cảnh của những gian phòng. Thật kỳ vĩ, còn xa hoa hơn cả chỗ bà hầu tước! Toàn bộ quần thần đều được nhà vua mời nên hai ông cháu tâm đầu ý hợp chỉ gặp một đám kẻ hầu người hạ mặc chế phục. Một số cúi chào viên ngự y thứ nhất của nhà vua, họ ngạc nhiên nhìn cô hầu nhỏ kè kè bên ông.

Ông d’Aquin, rất quen thuộc nơi này, mở một cánh cửa giấu sau trướng phủ tường. Họ đi dọc theo một hành lang và vào trong một hốc tường, một căn phòng kín mít rọi sáng bằng một chân đèn ba nến. Phòng được trang bị hai ghế bành, một cái bàn một chân và một tủ côm-mốt trên đó đặt hai cây cam nhỏ... Từ căn phòng chật, một lỗ nhìn nhỏ rất kín đáo cho phép họ thấy gian sảnh đại tiệc.

- Bàn của hoàng thượng và hoàng hậu ở ngay đầu, - ông d’Aquin nói thầm.

Rồi ông tránh ra để Marion, tới lượt mình, nhón chân lên nhìn. Gần như quên luôn mối nguy hiểm đang rình rập hoàng hậu, cô run lên vì hạnh phúc. Cô lâng lâng niềm vui với ý nghĩ mình đang ở trung tâm của cung Versailles, tại một trong những chỗ bí mật nhất...

Các vị vua chúa sắp đến nơi, tiếp theo sau là những nhân vật được mời dự tiệc. Có mặt cả Đức Ông, em của nhà vua và vợ ông ta, bà công nương người Đức to béo. Sau đó là hoàng thái tử, phu nhân de Montespan và một vài quý bà thuộc dòng dõi quý tộc lâu đời mà vua Louis XIV muốn tôn vinh.

Dàn vĩ cầm bắt đầu tấu lên và sẽ không dừng chơi cho đến khi tàn bữa tiệc.

Mắt dán vào lỗ nhìn, Marion không chán ngắm nghía những bộ váy đẹp với màu sắc óng ánh. Những ngọn nến, từ những chân đèn và đèn chùm bằng pha lê, làm tăng thêm ánh lấp lánh của vải vóc và đồ nữ trang, bằng ánh sáng rực vàng, thanh thoát và mơn trớn của mình.

Tất nhiên Athénaïs là người đẹp nhất trong bộ váy vàng. Bà hoàng hậu tội nghiệp, được bao phủ bởi tất cả châu báu có trong hộp nữ trang của mình và nhét người trong một chiếc áo ngực siết chặt đến tức thở, nhìn bà bằng những cái nhìn thèm muốn.

Ông d’Aquin đi xem một vòng quanh sảnh.

- Bà hầu tước nhận được phép của hoàng thượng cho đem con Pyrrhos theo, trong lúc hoàng hậu nhận lệnh để bầy chó của bà ở nhà, - ông thở dài khi ngồi xuống. - Bây giờ chúng ta phải chờ thôi.

Bữa tiệc khuya kéo dài rất lâu. Marion nhìn thấy một đám người phục vụ đưa lên mỗi người hàng chục đĩa thức ăn. Giống như một điệu vũ ba lê, rất thích mắt. Cô nghe tiếng lanh canh của ly chén, tiếng cười và tiếng reo của quan khách. Mọi hương thơm tuyệt diệu một lần nữa bay đến tận mũi cô.

Sau món súp, món đầu bữa trung bình và lớn, món nâng cao, món rô ti, những món ngọt hay mặn giữa bữa và món rau trộn, món trái cây rốt cuộc cũng được phục vụ.

- Thưa ông, người ta đem món tráng miệng lên kìa! - Marion nói qua hơi thở trong lúc nhích ra khỏi lỗ nhìn.

- Đã đến lúc rồi!

Vị lương y đứng bật dậy:

- Cháu ở đây nhé. Ta sẽ trở lại tìm cháu, mau thôi.

Nói thế rồi, ông cắp hai cây cam dưới mỗi cánh tay và biến mất trong hành lang.

Trong lúc đó, bên kia vách ngăn, bàn của nhà vua được phủ đầy những tháp trái cây tươi, những đĩa bánh ga-tô lớn đủ loại, trái cây ngâm rượu mạnh, những tách đá bào, những hũ mứt quả, những giỏ mứt trái cây khổng lồ và hằng hà sa số những cốc tròn đầy caramen, kẹo trứng chim và những đồ ngọt khác rất ngon miệng. Người ta cũng đem lên hai cây cam nhỏ mà Marion nhận ra ngay. Những quan hầu phục vụ hoàng thượng và hoàng hậu đặt chúng một cách khéo léo trước cặp vợ chồng vương giả. Marion giật nảy mình: cây cam treo những bánh hạnh nhân giã của hoàng hậu được đặt trước mặt nhà vua. Hoàng hậu, tới lượt mình, nhăn mặt trước cái cây mang những loại trái ưa thích của đức lang quân.

Trong lúc nói chuyện với em mình, nhà vua vừa chọn được một cái bánh hạnh nhân sô-cô-la mà ngài giữ giữa những ngón tay, chờ cho hết câu chuyện.

Bà hầu tước như bị hóa đá. Sắc mặt của bà tái xanh, và bất chấp cố gắng tỏ ra điềm tĩnh, ánh mắt của bà lộ rõ sự lo lắng khủng khiếp. Marion có cảm tưởng như bà không còn thở được nữa.

Cô gái nhỏ biết rõ rằng ái nương không mong muốn đụng chạm đến nhà vua, mặc dù bà rất hận ông đã không rẫy bỏ hoàng hậu để lấy bà. Nếu ông chết đi, bà sẽ chẳng còn là gì nữa trong triều, ngoài danh hiệu mẹ của ba đứa con hoang, và cuộc trả thù của bà Marie-Thérèse sẽ rất khủng khiếp. Trong trường hợp đó, hoàng hậu, trở thành nhiếp chính, sẽ có đủ uy quyền để tống ái nương thất sủng vào một tu viện ở tỉnh lẻ để sống những ngày tàn...

Chó Pyrrhos, bị mùi của kẹo bánh ngọt thu hút, tìm cách vừa sủa vừa chạy quanh bàn. Trong sự thờ ơ toàn diện, Marion nhìn thấy nó đến gần vua Louis XIV và ngồi lên hai chân sau để làm dáng. Vừa liếm mép, nó vừa gãi gãi vào bộ hoàng bào điểm đá quý.

Cuối cùng, bỏ dở câu chuyện, nhà vua nhìn về phía vợ mình mỉm cười. Một lần nữa ngài đưa chiếc bánh hạnh nhân đến gần miệng, nhưng vào phút cuối, lại tung nó lên trời. Marion thở ra nhẹ nhõm và dán mũi vào tường để không nhìn sót chút nào cảnh tượng đáng kinh ngạc đang diễn ra dưới mắt cô. Con Pyrrhos nhảy vọt lên cao nhất có thể, bắt được trên không cái bánh thèm muốn từ lâu và nuốt trộng vào họng. Cú nhảy ngoạn mục đó đã lôi kéo sự chú ý của quan khách. Ngay lúc sau, con chó run bần bật vì những cơn co giật kinh khủng đến mức nó bị bắn khỏi mặt đất như thể bốn chân có gắn lò xo. Chỉ trong vài giây, mõm đầy dãi và cặp mắt lộn tròng, nó ngã xuống chết ngay trên sàn trước mặt đám quần thần sững sờ.