Chương 27 .
Trong khu vực bếp của nhà vua, một bầu không khí náo nhiệt khó tả ngự trị. Khi đến nơi, Marion bị chìm ngập trong tiếng nồi niêu xoong chảo, sự chen lấn không ngừng nghỉ và tiếng la hét của bọn đầu bếp. Hơi nóng tỏa ra từ các lò nấu khổng lồ thật không chịu nổi. Hỗn hợp những mùi gia vị, nước dùng trong đó còn hầm xương động vật, mỡ nấu lại, nước xốt cháy, vỏ củ quả và nước rửa chén làm cô buồn nôn. Nếu không được giao nhiệm vụ tối quan trọng, cô đã trốn chạy khỏi chốn này không chậm trễ.
Ông d’Aquin gửi gắm cô cho một sĩ quan. Không hiểu gì lắm, vị này dẫn cô đi thăm toàn bộ các phòng hợp thành khu vực bếp. Về phần mình, viên ngự y đi ngay về phía ngự phòng. Đã đến giờ thăm khám cho bệnh nhân hoàng gia của ông.
Suốt hôm đó, Marion đi qua mọi gian phòng để ngửi những nước ướp thịt, những món ra-gu khác nhau, nước xốt và nước hầm. Trong một gian phòng lớn, nơi người ta tuần tự đưa lên những món dành cho bữa đại tiệc, cô ngửi mọi thứ pa-tê, bánh bao và những liễn pa-tê. Cô dành thời gian ở khu vực làm bánh, nơi cái mũi của cô cuối cùng cũng tìm được hương thơm thanh tao của những loại mứt ướt, bánh hạnh nhân, mứt quả và bánh ga-tô đủ loại. Không một loại bánh ma ca rông nào dù nhỏ nhất thoát khỏi sự thanh sát của cô. Cô cũng đến phòng lưu trữ để kiểm tra các loại phô mai, trái cây tươi và rau xanh. Còn những món đến từ phòng quay thịt, cô sẽ lo vào phút chót.
Anh Martin lâu lâu lại đến với cô và đem cho cô chút gì đó để nhấm nháp. Anh đã cố khám phá cái bí mật về sự hiện diện của cô trong khu vực bếp, nhưng cô cứ im lặng như hến.
Vào khoảng sáu giờ tối, trong lúc nhà vua và quan khách đang ở trước khóm cây nơi bữa ăn nhẹ đã được chuẩn bị, ông d’Aquin đến gặp cô.
- Cháu chẳng tìm thấy gì, thưa ông, - cô nói nhỏ với ông. - Cháu rất tiếc. Không có một tí dấu vết độc dược nào cả.
- Cứ tìm đi. Có lẽ chưa trễ lắm. Ta về phòng đây. Có gì mới, báo ta biết.
Trong nhà bếp, sự nhộn nhịp đã lên đến đỉnh điểm. Trong vài giờ nữa, đã phải phục vụ nhà vua và quan khách. Marion đi từ phòng này sang phòng khác, khi qua trước phòng làm bánh, cô phát hiện trên một cái bàn phục vụ hai cây cam nhỏ có cành lá đơm đầy kẹo bánh. Cô đã đến đây năm phút trước mà không nhìn thấy chúng.
- Người ta vừa đặt chúng ở đấy tức thì, - một cậu nhỏ chạy việc khẳng định với cô, trong lúc nặng nhọc nâng một cái nồi to bằng gang.
- Ai mang chúng tới?
- Em không biết, - cậu nhỏ trả lời, cậu chỉ khoảng mười tuổi. - Chị hỏi anh lớn đằng kia xem, - cậu nhỏ nói thêm trong lúc hất cằm về hướng Martin.
Marion đến gặp anh ngay.
- Đó là những cây cam dành riêng cho hoàng thượng và hoàng hậu, - Martin giải thích - Chúng đẹp quá, phải không? Hoàng thượng đòi phải đặt chúng trên bàn, ngay trước mặt các ngài, làm sao để mỗi người các ngài có ngay trong tầm tay những thứ ngọt ngào ưa thích. Hàng tháp kẹo bánh sẽ được phục vụ cho quan khách trên những chiếc đĩa bằng sứ.
- Anh có thấy ai đem chúng lại không?
- Theo anh thấy đó là một cậu phụ bếp trẻ. Nhưng anh không thể nói tên cậu ta. Một ngày như ngày hôm nay, người ta thâu nhận mọi kẻ đến xin việc. Nghĩa là bất cứ ai! Anh chàng kia, chẳng hạn, hắn đã làm mọi người cười no bụng, vì hắn sực nức mùi nước hoa! Xức nước hoa để đi phụ bếp! Ai mà nghĩ được?
- Mùi nước hoa gì vậy?
- Người đẹp ạ, anh đâu có tài như em trong chuyện đó! Một mùi khó chịu, cái đó thì chắc! Đủ nồng để đuổi muỗi!
- Giống như mùi hoa phong lữ thảo géranium, chẳng hạn?
- Đúng rồi! - Martin khẳng định.
Marion nhíu mày. Chỉ có một người, theo cô biết, rất mê tinh chất của hoa géranium. Đó là cô Claude des Œillets!
Cô gái nhỏ quyết định đến xem xét những cây cam gần hơn. Một cây được gắn những trái cam nhỏ xíu và những trái sơ ri bằng mứt, nhưng cũng có cả dâu tây và quả sung figue tươi, những loại trái cây ưa thích của nhà vua.
Cây thứ hai chỉ mang những bánh hạnh nhân giã có màu sắc khác nhau tí chút. Marion thấy một số có sắc nâu của sô-cô-la. Không nghi ngờ gì nữa, đây là cây dành riêng cho hoàng hậu. Cô gái nhỏ lại gần, nhưng ngạc nhiên làm sao khi cô nhận ra rằng tất cả bánh hạnh nhân ở đây chẳng có một chút mùi nào cả! Marion ngửi đất trong cái chậu bằng sứ, mùi của thân gỗ và cành lá mà cô biết rõ. Cô không ngửi thấy bất cứ mùi gì. Cả mùi hạnh nhân, cả mùi đường, mùi sô-cô-la, mùi va ni hay mùi hoa cam còn tệ hơn. Tất cả những hương thơm đáng lẽ đã làm mũi cô phập phồng hoàn toàn trống vắng. Đúng là chẳng hiểu gì cả.
Một mối hiềm nghi xâm chiếm tâm trí cô, và một nỗi lo sợ mau chóng tràn ngập lòng cô. Cô lẹ làng khóa cây cam nhỏ của hoàng hậu trong một ngăn tủ, bỏ chìa khóa vào túi và hớt ha hớt hải rời nhà bếp.
Khi cô về đến phòng, Lucie đang ngồi trên giường mình. Cô vừa khóc vừa ăn ngấu nghiến những chiếc bánh quy nhỏ mà Martin đem cho cô để an ủi cô vì cuộc hôn nhân bất thành của họ. Không nói một lời, Marion mở ngăn tủ nơi cất giấu chất bả của cô. Cái lọ vẫn nằm ở chỗ cũ nhưng đã vơi đi ba phần tư. “Sáng nay, nó vẫn còn gần đầy mà!”, cô nghĩ bụng.
Mọi việc đã rõ, nhưng còn một điều phải chứng minh. Cô quay về phía Lucie.
- Không được! - Cô hét lên trong lúc giật khỏi tay cô gái này chiếc bánh quy cuối cùng mà cô định ăn nốt.
Cô chế lên đó hai giọt chất cồn ngọt và, như cô phỏng đoán, chiếc bánh trở nên hoàn toàn không mùi... Chất bả cũng có tác động khi được nhỏ lên một chất liệu!
Marion nhắm mắt lại và để thoát ra một tiếng thở dài tuyệt vọng. Cô ý thức được lỗi lầm của mình khi tiết lộ bí mật với bà de Montespan trong ngự uyển cung Trianon và hiểu ra ý nghĩa của cái nhìn trao đổi với cô des Œillets.
“Con rắn độc ấy đã cho người đến lục lọi đồ đạc của mình, cô nghĩ thầm. Chắc chắn mụ ta đã dùng chất bả của mình để che giấu mùi độc dược!”. Marion thề rằng từ rày về sau sẽ không còn ai được biết những điều thầm kín này nữa.
Bây giờ phải đi báo ngay với ông d’Aquin! Có thể ông sẽ có đủ thời gian để nói với hoàng thượng trước bữa ăn khuya.