Chương 35 .
Mười hai tiếng chuông báo hiệu 12 giờ trưa trên gác chuông nhà thờ Đức Bà-Tin Mừng đã điểm một lúc lâu, mụ Voisin mới về đến căn nhà tranh của mụ ở đường Beauregard[7].
[7] Đường nằm trong khu phố mới của Paris gọi là Thành Phố Mới, đầu đường Saint-Denis - ND.
Mụ đã thiết kế phòng coi bói, nơi mụ tiếp khách hàng, trong một gian nhỏ khá sang trọng nhìn ra vườn. Đằng sau bàn làm việc và cái ghế bành của chủ nhà là một khung cửa thấp lè tè mở sang phòng bào chế.
Đó là nơi mụ ta hướng tới, sau khi băng qua gian phòng lớn ở tầng trệt, bằng những bước dài, không để ý gì đến bữa ăn đã sẵn sàng trên cái bàn bằng gỗ đánh véc-ni.
- Má chưa muốn ăn trưa sao? - Một phụ nữ trẻ khoảng đôi mươi hỏi.
- Marie-Marguerite, ta đã nói với mi là đừng gọi ta bằng má nữa! Ta không muốn cái chữ đó bật ra trước mặt khách hàng của ta. Ta thấy điều đó có ảnh hưởng xấu đến họ.
- Ảnh hưởng gì cơ ạ?
- Tự ta biết...
- Bà xấu hổ vì tôi, đúng không?
- Làm sao nói với mi bây giờ... Mi quá nhạy cảm. Mới giết một con cóc là mi đã khóc rồi. Kiếm chút tiền mi cũng không quan tâm, mà lại còn không thích uống rượu vang nữa chứ!
- Tóm lại tôi không xứng đáng là con gái của một người như bà.
- Ta đã từng đặt hy vọng rất nhiều vào mi, nhưng mi sẽ chỉ trở thành một phù thủy hạng bét. Đó là lý do tại sao ta không muốn mọi người biết mi là con của ta. Người ta ắt sẽ tưởng rằng ta nuôi dạy mi không tốt. Mi chỉ làm được phụ tá là cùng. Mà đó là vì ý tốt của ta với mi, chứ thật ra mi chỉ là đồ vô tích sự.
Người phụ nữ trẻ cảm thấy tim mình nghẹn lại và cằm mình run lên không kiểm soát được. Tuy nhiên, cô cũng kìm được nước mắt chực trào ra, vì cô biết một giọt nước mắt dù nhỏ nhất cũng làm bà mẹ nổi cơn điên.
- Từ giờ trở đi, - mụ phù thủy tiếp tục nói - mi sẽ xưng hô với ta là “phu nhân”. Hừm... được đấy, “phu nhân”, cái này thích hợp đây. Và mi hãy cẩn thận... Lần tới ta mà nghe mi kêu một tiếng “má” nữa, ta sẽ làm cho mi thuộc bài bằng gậy, nghe chưa!
Lúc này, Marie-Marguerite nhìn mụ thầy bói với đầy vẻ chịu đựng.
- Thưa phu nhân, bà chưa muốn ăn trưa sao? - Cô hỏi lại.
- Có chứ, tất nhiên! Ta đói đến mức có thể nuốt trộng một con ngựa. Nhưng hãy kiếm gì cho ta uống đã. Họng ta khô còn hơn một miếng da cừu thuộc.
Trước khi mất hút vào gian để thức ăn, Marie-Marguerite ném một cái nhìn e dè về phía cái bàn thợ, có hình dáng một cơ thể người được phủ vải nằm trên đó...
Vô cảm trước cái mà mụ thản nhiên gọi là công việc của ta, mụ Voisin còn không thèm nhìn về góc này của phòng bào chế... Mụ đặt cái áo choàng bằng len đen xuống ghế tựa nhồi rơm và móc từ váy ra túi tiền mà bà de Montespan đã cho mụ vài giờ trước. Mụ trút nó ra nắp của một cái rương quần áo.
- Số tiền khá quá, trời ạ! - Mụ thốt lên đầy tự hào sau khi đã đếm những đồng ê quy.
Khi con gái mụ trở lại với một cái chai và ly trong tay, mụ lại nói:
- Như vậy, bà hầu tước đánh giá cái mạng của con nhỏ làm nước hoa cũ của mình bằng hai mươi đồng tiền vàng. Thú thật là ta không hy vọng được nhiều như vậy. Nào chúng ta hãy mừng sự kiện này! Mi đi tìm cái ly nữa rồi cụng ly với ta.
- Má... ơ... phu nhân, bà quên là tôi không thích rượu vang cũng chẳng thích nơi này à.
- Đồ đần! Chừng nào mi mới làm ta khỏi thất vọng đây? - Mụ Voisin thốt lên trong lúc cuống cuồng cất những đồng ê quy vào túi tiền.
Rồi mụ giằng lấy cái chai trong tay người phụ nữ trẻ:
- Đưa cho ta cái này rồi đi hâm nóng món ra-gu đi.
Marie-Marguerite lỉnh vào trong căn buồng nhỏ dùng làm bếp và đặt nồi lên bếp lò, trong đó âm ỉ than hồng.
Vài phút sau, cô ra với mẹ trong phòng ăn.
Đầu ngửa ra sau, mụ phù thủy vừa nốc xong một ly rượu.
- Ái chà! Ta vẫn còn khát... Đem cho ta một chai nữa! - Mụ lè nhè hất cằm về phía cái chai không lăn lóc trên bàn.
- Bà không muốn uống nước giếng sao? Sáng nay tôi mới kéo đấy. Bà uống nhiều quá sẽ ngủ gục cho mà coi, mà chúng ta còn phải làm việc.
- Hay quá nhỉ! Cứ đưa rượu cho ta, hay mi muốn ăn gậy hả. Quỷ thật! Không ngày nào là ta không bắt buộc phải sửa trị mi.
- Tôi đi đây, phu nhân, tôi đi đây, - Marie-Marguerite sợ hãi nói.
Cô gái khốn khổ quen ăn đòn từ tấm bé nên ít khi nào dám cãi lệnh của bà mẹ ác nhân kia.
Khi mụ Voisin thôi không còn nghiến ngấu thức ăn và rượu nữa, mụ khó nhọc nhấc mình ra khỏi ghế và bắt đầu hát.
Tuy vậy, con gái mụ vẫn dám đến nhắc mụ là hai người còn việc phải làm.
Mụ phù thủy loạng choạng đi về phía phòng bào chế. Mụ nhìn những dãy lọ đầy những cỏ, lá chân bê, rễ cây quăn queo với những cành nhánh tỏa ra tứ phía và những chất khác nhau mà chỉ mụ mới biết để làm gì. Cặp mắt nửa nhắm nửa mở của mụ ngắm nghía những cái bình bằng thủy tinh sắp hàng trên kệ và trong đó đang được ướp nào là da cóc, đầu rắn độc và đầu cá brô-sê, lưỡi dê đực, tim hươu đực, những cánh chim nhạn cháy đen, thằn lằn chiên, những mảnh phổi cáo và gan chó sói, óc chim nhỏ, tôm đất, phân con công và còn nhiều thứ kinh tởm và đáng ngại khác.
- Chính mi mới là người phải làm, cục cưng ạ! - Mụ nói với Marie-Marguerite - Trong khi chờ ta đi gặp bọn cung ứng để mua mấy trái tim bồ câu, mi hãy bỏ các loại cây vào ngâm đi. Ít nhất thì cái đó mi làm được. Đó là chất bột mà bà hầu tước đòi ta làm. Một chất bột tình yêu dành cho nhà vua, tất nhiên rồi. Ta đã hứa sẽ cung cấp càng sớm càng tốt.
- Chừng nào bà mới ra chợ? Vì sau đó, tôi sẽ phải đốt những trái tim thành tro, giã chúng thật lâu sao cho chúng chỉ còn như bụi, và pha nó vào chất thuốc. Làm cái đó mất nhiều thời gian lắm.
- Hãy làm những gì ta bảo và thôi đừng hỏi nữa!
- Nhưng thưa phu nhân, bà vừa nói với tôi là gấp lắm mà! - Marie-Marguerite thốt lên, bực bội.
- Để ta tính sau, có lẽ ngày mai. Bây giờ mi thấy đó, ta đứng còn không vững nữa! Ta sắp ngủ tới nơi...
- Bà lại uống quá nhiều rồi!
Mụ phù thủy nhún vai, ngáp ầm ĩ và day day đôi mắt, mà khó lắm mụ mới mở lên được:
- Ta lên phòng đây. Chừng nào xong báo ta biết.
- Nhưng mà... tôi sợ ở đây một mình, thưa phu nhân. Với người phụ nữ chết kia...
Mụ Voisin nhìn kỹ con gái mình với vẻ khinh bỉ rồi ném ánh mắt qua phía cái thân hình dài dài, phủ vải trắng, trên bàn thợ. Mụ lại móc túi tiền bằng da đỏ ra và đến đứng sững bên cạnh cái xác. Mụ đặt hai mươi ê quy vàng từng đồng một xuống tấm vải trắng dài theo cái xác không hồn.
- Chính nhờ con người trẻ tuổi này mà chúng ta có nhiều vàng như vầy, đừng quên nhé. Mà trong tình trạng này thì ta cam đoan là nó không thể làm hại mi đâu! Dù sao cũng tội nghiệp mi thật, mi không quen với xác chết! Trong cái nghề như nghề của chúng ta thì đây là điều không thể thiếu được.
- Không bao giờ tôi có thể... má... thưa phu nhân. Nhất là cái cơ thể này lại phải để ở đây một lúc. Chừng nào bà mới bỏ nó đi?
Mụ phù thủy thở dài. Sau đó mụ nhặt lại từng đồng tiền vàng một và, với một sự khoan khoái không giấu giếm, lại một lần nữa trút chúng vào trong túi tiền.
- Khốn nạn thật! Mi giống thằng bố nhát gan của mi hơn giống ta. Thế mà, nhờ những kiến thức mà ta ráng nhồi nhét cho mi từ tấm bé, mi đã có thể... Thôi bỏ qua chuyện đó, chúng ta đã bàn chán rồi.
- Chừng nào bà mới chôn nó? - Marie-Marguerite cả gan nói thêm.
- Đủ rồi! Không phải chuyện của mi! - Mụ gầm lên - Chúng ta đang ở trong phòng bào chế của ta và đây là công việc của ta! Ta thích hành nghề của ta theo ý của ta, mà không cần phải chịu đựng những lời than vãn triền miên của mi.
- Hẳn vậy rồi thưa phu nhân, nhưng nếu bàn thợ không trống thì chúng ta sẽ đặt... công việc tiếp theo của bà ở đâu?
- Ừ nhỉ! Bỏ đám cây đó lại đi, và đi tìm cái đó cho ta! Xin Ngài quỷ Sa-tăng thứ lỗi! Tí nữa thì ta quên...
- Ý định của ta là loại bỏ Fontanges! Nếu chẳng may, con nhỏ đó có con với Louis, nó sẽ trở thành ái nương đương kim... thay thế ta! Ta không chịu được sự sỉ nhục ấy!
Ánh mắt cuống cuồng vì giận dữ của bà hầu tước quét ngang những phù điêu mạ vàng viền quanh trần gian phòng khách lớn. Những thiên thần nhỏ mũm mĩm và những gương mặt nữ thần trong thần thoại liệu có gợi cho bà một ý hay nào không? Một ý thật hay?
Sau một lúc suy nghĩ thật lung, Athénaïs quay lại phía Claude des Œillets và nói nhỏ:
- Phải loại Marion ra khỏi triều...
- Điều đó xem ra không dễ, - bạn tâm giao của bà phản bác. - Hoàng hậu yêu quý nó nên không chịu rời nó ra đâu.
- Marie-Thérèse sẽ không có ý kiến gì được, - bà hầu tước cười gằn trả lời. - Cô có thể tin ta... Marion không chỉ ra khỏi triều mà đơn giản là biến mất luôn.
- Thưa phu nhân, em không dám nghĩ...
- Vậy thì đừng nghĩ nữa, Claude ạ! Cô chỉ cần vui lòng đi gọi chúng nó thắng chiếc xe ngựa kín đáo nhất của ta và chạy đến chỗ mụ Voisin. Ta sẽ viết mấy chữ mà cô sẽ đưa cho mụ ta.