Chương 38 .
Ta phải hiểu rằng mi đã bằng lòng làm việc cho ta, phải không? - Mụ Voisin hỏi, vẻ nghi ngờ.
Mụ không thể tin vào sự lật ngược tình thế mau như thế.
- Vì không có lựa chọn nào khác, nên tôi chấp nhận chế nước hoa cho bà cùng với chất cồn ngọt của tôi, - Marion nói.
Mụ phù thủy hơi giật mình và nhíu mày.
Marion quyết định không đương cự trước kẻ hành hạ mình nữa. Rõ ràng, chống cự thêm nữa sẽ không ích gì. Chưa bao giờ trong cuộc đời còn ngắn ngủi của mình, cô bắt buộc phải quyết định một việc quan trọng mà nhanh chóng như vậy. Điều cốt yếu là kéo dài thời gian, giữ mạng sống và nhất là tìm cách trốn thoát.
- Tôi chấp nhận nhưng với một số điều kiện, - Marion nói thêm.
- Điều kiện gì? Ta nghe đây.
Marie-Marguerite quan sát cảnh tượng không chớp mắt, chỉ dám thở nhè nhẹ. Cô thấy mẹ mình căng như sợi dây cung. Nếu cô tù nhân thay đổi ý kiến một lần nữa, mụ phù thủy sẽ trả thù trên người cô bằng cách đánh cô không thương tiếc.
- Tôi muốn được ăn, tôi đang đói muốn chết đây, - Marion nói - Nếu tôi yếu trong người, năng khiếu về nước hoa sẽ phai nhạt, tôi biết điều đó. Tôi cũng cần có quần áo đàng hoàng và một mũ bôn-nê.
Mụ Voisin bẻ miệng thành một cái nhếch mép bồn chồn khiến mụ trông có vẻ dữ tợn hơn.
- Làm vậy, mi có thể trốn dễ dàng hơn chứ gì! - Mụ nghiến răng trước khi phá lên cười - Bộ mi tưởng ta dễ bị lừa lắm sao!
Ngay lúc đó, Marion phát hiện ra rằng chiếc mề đay không còn trên cổ cô nữa. Mặt mề đay mà cô đeo ngày đêm từ ngày mẹ cô, Marie, từ trần, đã biến mất! Một nỗi buồn muốn khóc không cưỡng lại được bỗng xâm chiếm cô gái trẻ. Cô cụp mắt xuống. Mụ Voisin đã thắng. Không bao giờ cô chạy trốn mà không có cái mề đay quý giá của mình.
- Tôi... chẳng hề có ý định thoát thân, - cô buông lời, vẻ cam chịu - Tôi hứa với bà là sẽ ở lại đây. Ngay khi bà cung cấp cho tôi những sản phẩm cần cho việc pha chế chất thuốc nước và nước hoa, tôi sẽ bắt tay vào việc. Tôi chỉ yêu cầu đối xử với tôi cho tử tế và lấy lại tấm mề đay của tôi.
- Cho ta biết mi cần những thứ gì. Còn quần áo với mề đay của mi để hạ hồi phân giải.
- Làm cồn ngọt thì bà hãy gom về đây càng nhiều hoa trắng mà bà có thể tìm thấy càng tốt, vải sạch, dầu và cồn với số lượng kha khá, hai cái chậu, một cái rộng và sâu, và vài hòn đá lớn. Còn nước hoa thì cần một số tinh dầu. Tôi sẽ đưa bà danh sách.
- Hoa trắng? Tinh dầu? Lần đầu tiên trong sự nghiệp của ta, ta yêu cầu những loại hàng hóa này... Marie-Marguerite, mi sẽ đi lấy những thứ đó. Ta sẽ lo những thứ còn lại...
- Vâng, phu nhân, - Marie -Marguerite trả lời - Nhưng ai sẽ canh chừng Marion khi cả hai chúng ta đều bận?
- Ừ nhỉ... Lần này mi có lý. Để một mình ta đi thôi. Cũng may là ta còn phải mua một số tim bồ câu để bào chế chất bột tình yêu dành cho nhà vua. Nếu không, với tất cả những cái hoa và mùi hương đó, mấy con mẹ chủ tiệm sẽ tưởng rằng ta đã đổi nghề! Ồ, nói cho cùng, nếu người ta có hỏi, ta sẽ đổ cho thói đỏng đảnh của mấy mụ khách hàng, rồi sau đó mua hai ba con cóc đầy mụn mủ để ra vẻ chơi sộp.
- Vậy tôi sắp xếp cho cô làm nước hoa ngủ đêm ở đâu, phu nhân? - Marie-Marguerite hỏi.
Mụ Voisin suy nghĩ một lúc trước khi trả lời:
- Đem một cái ổ rơm ra đây. Nó sẽ ngủ trong phòng làm việc của ta. Đem cho nó một tô súp và một miếng bánh mì, rồi chờ cho nó ăn xong. Sau đó, mi cột chặt tay nó lại để nó đừng có đụng vào bất cứ cái gì thuộc về ta.
Quay về phía Marion, mụ nói thêm:
- Ngày mai mi sẽ có tất cả những gì mi cần.
Marion không ngủ lấy một giây. Sự có mặt của cái xác cô gái trẻ nằm trong phòng bào chế, bên kia vách tường, làm cô lo lắng. Như lúc nãy, mùi thơm sô-cô-la, mùi máu gây lộn mửa thoảng từ dưới cửa, trộn lẫn với mùi hôi thối toát ra từ những cái lọ trong đó ngâm những con cóc bị cắt cổ, những con rắn độc và cả những bàn tay người! Chưa kể vô số những chất mà Marion chưa từng bao giờ ngửi và do đó cô không thể nhận diện được.
Cô gái nằm dài trên cái ổ rơm xấu hôi mùi rơm mốc thếch, và nhìn quanh. Qua cửa sổ, cô nhìn mặt trăng gần tròn soi sáng bầu trời không gợn mây. Nhờ ánh trăng, cô thợ nước hoa thấy rất rõ những cuốn sách sắp hàng trên một cái kệ, không xa cô.
Cô gượng dậy và rồi cũng đứng lên được, bất chấp chân tay bị trói chặt. Sau khi khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, và hết sức cẩn thận, cô di chuyển bằng cách nhảy từng bước cho đến khi mắt cô có thể đọc được tựa những cuốn sách. Ánh mắt cô ngưng lại ở tựa một cuốn trong số đó...
- Phương pháp và cách sử dụng thuật ướp xác người quá vãng. Nó đây rồi, tập sách nổi tiếng, - Marion thì thầm với chính mình - Ta phải có nó...
Cô ngước mắt lên và nhìn chăm chăm vào trần nhà, biết rằng phòng của mụ Voisin nằm ngay trên đó.
- Một ngày kia, mi sẽ vào tù, đồ bất lương! Của cải của mi sẽ bị tịch thu và hoàng thượng chắc sẽ không nỡ từ chối ta một cuốn sách đơn giản.