← Quay lại trang sách

Chương 39 .

Sáng hôm sau, Marion được Marie-Marguerite đánh thức rất sớm, cô này đem cho cô một tô nước dùng.

- Bạn nuốt cái này lẹ lên, - cô nói nhỏ - Má tôi đang về. Bà ấy ra chợ.

Người phụ nữ trẻ chạy ra với mụ phù thủy để đỡ tay cho mụ. Hai tay đầy hoa trắng, mụ Voisin nhanh chóng đi vào căn phòng nơi Marion ngủ qua đêm. Con gái mụ theo bén gót, nặng nề xách những cái giỏ đựng mấy chai dầu và cồn, cùng với số vật liệu còn lại. Hai người đi nhanh vào phòng bào chế và đặt cái gánh nặng của mình xuống đất.

- Tôi phải bào chế cái gì trước đây? - Marion hỏi.

- Chất cồn ngọt của mi! - Mụ phù thủy đáp không đắn đo - Ta cần cái đó vô cùng cho thuốc độc dùng cho nàng “tiểu thư” và cho chất bột tình yêu dành cho hoàng thượng.

- Còn nước hoa? - Marion thắc mắc.

- Ừ nhỉ, mấy mẹ khách hàng ráng chờ vậy.

Trong một góc khuất của phòng bào chế, Marie- Marguerite, cuối cùng cũng có được tim bồ câu, lao vào bào chế chất bột tình yêu. Trong lúc đó, dưới cặp mắt chăm chú của mụ Voisin, Marion bắt đầu làm việc. Cô ngắt từng cánh hoa một, vứt bỏ cành và lá. Sau đó, cô cắt vải thành từng mảnh để tẩm dầu. Trong một cái chậu, cô xếp xen kẽ những lớp vải và cánh hoa. Bên trên, cô đặt cái chậu kia, chất đầy đá sỏi để chèn cho chặt.

- Bây giờ phải chờ, - Marion giải thích.

- Chờ à? - Mụ phù thủy, sững sờ, lặp lại lời cô - Chờ tới chừng nào?

- Tôi không biết, tất cả tùy thuộc vào chất lượng của hoa. Phải để thiên nhiên làm công việc của mình. Những cánh hoa phải trở nên trong suốt. Sau đó mới ướp chúng trong cồn. Cái đó phải mất một hai ngày.

- Không thể được. Bà hầu tước hẳn sẽ mất kiên nhẫn!

- Tôi chưa bao giờ hứa là công việc này sẽ mau chóng. Nếu bà gấp quá, tôi có thể đề nghị với bà một giải pháp khác... mà xem ra nó thanh tao hơn nhiều.

- Giải pháp gì? Nói đi!

- Thay vì chất bột thừa kế, bà nghĩ sao nếu đó là nước hoa thừa kế? Hẳn bà có trong rương một ve thuốc độc do bà bào chế. Với những tinh dầu mà bà đem về cho tôi, tôi có thể làm ra một loại nước hoa hoành tráng và đủ bốc khiến không ai có thể phát hiện ra dấu vết của một chất độc.

- Vậy mi cần bao lâu để làm?

- Một hoặc hai tiếng là tối đa.

- Tuyệt lắm! - Mụ phù thủy thốt lên - Ta còn có thể cung cấp cho mi một cái lọ tuyệt đẹp. Như vậy tối nay đơn hàng của ta sẽ được giao. Sau đó chúng ta sẽ chờ cho đến khi nào chất cồn ngọt của mi sẵn sàng để bào chế chất bột tình yêu. Mặc dù mi vắng mặt trong triều và mi không còn đánh hơi những món ăn dọn cho hoàng thượng nữa, ta vẫn cứ thích thận trọng là hơn. Hình như ngài đã trở nên đa nghi kinh khủng. Ngài dám thay mi bằng một cái “mũi” khác không chừng!

- Có rồi sao? - Marion nghẹn họng.

- Ta nói rồi, ở điện Versailles, ngoại trừ hoàng gia, chẳng có ai thật sự đáng giá cả, người hầu còn tệ hơn. Họ chỉ là những cái bóng đi qua, người ta quên ngay tức thì. Mi đừng có ảo tưởng nữa, giờ này, hai Ngài Ngự chắc không còn nhớ cả khuôn mặt lẫn giọng nói của mi đâu.

Marion cảm thấy một nỗi buồn mênh mang xâm chiếm cô và đôi mắt cô đong đầy lệ. Vui sướng vì đã làm cho cô bối rối, mụ Voisin phá lên cười.

Bất chấp nỗi đau, cô gái vẫn giữ được kha khá sự tinh anh để lợi dụng phút sảng khoái của mụ chủ ngục của mình.

- Bà đã đem quần áo cho tôi chưa? - Cô hỏi.

- Đây! - Mụ kia miễn cưỡng nó trong lúc đưa cho cô một gói quần áo cũ mà mụ lôi ra từ một trong những cái giỏ để dưới đất.

Marion không đợi mời mới thay quần áo. Không quan trọng nếu những cái đồ cũ vá chằng vá đụp và sờn đến chỉ đó đã được mặc quá nhiều lần.

- Bộ đồ đó là của Marie-Marguerite. Mặc phải giữ gìn.

- Còn mề đay của tôi?

- Để tính sau!

- Tôi khẩn cầu bà chiếu cố cho tôi một lần nữa, - Marion bảo.

- Gì nữa đây? - Mụ phù thủy nói trong lúc ngước mắt lên trời.

- Tôi đã chứng tỏ thiện chí của mình, đúng không?

- Ừ, đúng đấy.

- Như vậy, bà không thể từ chối tôi cái ơn huệ này. Tôi muốn tham dự thánh lễ mi-sa.

- Chèn đét ơi, mi tưởng ta là con mụ đần chắc! - Mụ Voisin thét lên ông ổng - Không có chuyện mi ra khỏi đây đâu. Kể cả khi đích thân đức giáo hoàng đến chủ tế ở nhà thờ Đức Bà-Tin Mừng. Ồ, ta biết rõ cái quỷ kế của mi, con nha đầu ạ! Mi hứa sẽ làm việc cho ta, nhưng thực ra mi chỉ nuôi hy vọng sẽ trốn thoát khỏi cái nhà này bằng mọi cách. Trước hết hãy chứng minh sự thành tâm của mi bằng cách bào chế chất bột thừa kế đi. Khi nó đã có tác dụng rồi lúc đó hẵng tính.

- Chừng nào? - Marion nói cố.

- Khi cô tiểu thư trẻ trung xinh đẹp đã dám làm phiền vị khách hàng danh tiếng nhất của ta, rời khỏi cõi người sống để đến cõi tối tăm. Nói đủ rồi, bây giờ đi làm đi!

Mụ Voisin mở cái rương trong phòng bào chế. Mụ bắt đầu lục tung bên trong, đầu gần như chúi hẳn vào đó. Một phút sau, mụ đứng dậy, tóc rối bù mặt đỏ gay. Trong tay phải, mụ ve vẩy một cái lọ pha lê thanh lịch tô điểm bằng những họa tiết thanh mảnh và uy nghiêm bằng bạc.

- Đẹp chứ hả? - Mụ nhận xét một cách tự hào - Dành cho tiểu thư Fontanges thì ta không thể làm kém hơn.

Bấy giờ, mụ xòe tay trái ra. Trong lòng bàn tay có một lọ nhỏ xíu bằng thủy tinh trắng, miệng đậy bằng cái nút bần.

- Đây là chất độc do ta bào chế. Nó được việc đấy.

- Tôi phải dùng số lượng bao nhiêu?

Mụ phù thủy gãi cằm. Mụ đang suy nghĩ.

- Dùng hết, - cuối cùng mụ phán - Như vậy chắc ăn hơn...

Dưới sự giám sát chặt chẽ của mụ, Marion toàn tâm toàn ý vào công việc của mình.

Khoảng bốn giờ chiều, cuối cùng, cô đã sẵn sàng trao lại cái lọ cho mụ Voisin. Bên trong, nước hoa trong vắt sắc vàng lấp lánh trong ánh sáng của những ngọn nến rọi sáng gian phòng bào chế.

Mụ phù thủy muốn mở cái nút bằng bạc chạm khắc để tự mình kiểm tra kết quả.

Marion chặn động tác của mụ lại:

- Đừng làm gì hết! Với chất cồn, hơi thuốc độc bốc lên sẽ nguy hiểm đấy.

- Mi cho là vậy à? - Mụ Voisin lo lắng kêu lên.

- Chắc chắn rồi. Nếu bà không đích thân giao lọ nước hoa này cho người nhận, hãy báo cho người nào làm nhiệm vụ này là không ai được mở cái lọ ra hết.

- Mặc dù mi là tù nhân của ta, ta vẫn phải vâng lời mi, vì mi thông thái về nước hoa hơn bất cứ ai ta biết. Mọi việc sẽ diễn ra như thế.

Mụ phù thủy nhẹ nhàng cất lọ nước hoa vào một hộp nhỏ, rồi bỏ nó vào một cái túi da to theo mụ khắp nơi.

- Ta sẽ vào điện Versailles ban đêm. Khi ta rời khỏi biệt cung của phu nhân de Montespan, lúc đó sẽ quá trễ để trở về một cách an toàn. Ta sẽ ngủ lại ở Quán Trọ Vương Triều. Marie-Marguerite! Khi ta vắng mặt mi hãy canh chừng Marion như canh sữa nấu trên lửa, nghe chưa. Mi chịu trách nhiệm đấy. Nếu có chuyện gì xảy ra với nó hay nó tẩu thoát, thì ta hứa danh dự với mi là tự tay ta sẽ vặn họng mi đó!