Chương 40 .
Mụ Voisin gõ nhẹ vào cánh cửa biệt cung sang trọng hai mươi hai phòng mà bà hầu tước de Montespan sử dụng trong lâu đài Versailles.
Tối hôm đó, một lần không như lệ thường, không phải Claude des Œillets ra đón mụ. Một cô tiểu thư danh dự mà mụ phù thủy không quen mặt dẫn mụ tới gian phòng khách ái nương đang ngồi.
- Rất vui được gặp mụ, phu nhân Voisin! Mụ có đem cho ta thứ mà ta đặt mụ làm, lần cuối chúng ta gặp nhau không?
- Chỉ một phần thôi, thưa phu nhân.
- Sao lại thế nhỉ? - Bà de Montespan, phật ý, nghiến răng hỏi.
Mụ Voisin ném một cái nhìn về phía người phụ nữ trẻ, vẫn chưa chịu lui bước.
- Chúng ta có thể nói chuyện tự do không?
- Được, đứa gái này mới vào làm cho ta. Con bé đến từ miền quê nào có trời biết và chỉ nói được tiếng địa phương của nó thôi. Ta bảo đảm với mụ là nó chẳng hiểu những gì chúng ta nói đâu. Tuy nhiên, chúng ta hãy cẩn thận, đừng nói lớn tiếng quá, có thể có tên hầu nào đó nghe lén ngoài cửa.
- Claude des Œillets không còn thuộc nhà bà nữa sao?
- Còn chứ, nhưng lúc này, cô bạn tội nghiệp đang ốm. Cô ấy ho như xé phổi và sốt đến nỗi mất cả trí khôn. Lương y của ta đã ra toa cho cô ấy nằm nghỉ tám ngày... Chuyện vãn thế đủ rồi! Tốt nhất mụ hãy cho ta xem cái mà mụ phải giao cho ta.
- Cái đủ để làm biến mất mãi mãi con người yêu dấu trong tim của người mà chúng ta biết...
- Đồ uống à? Găng tay hay một cái sơ mi đã được “dọn”[11]?
[11] Áo mà vải hoặc da đã được tẩm thuốc độc. Thuốc độc bám vào da và giết người đó trong vài ngày - ND.
Mụ phù thủy lục trong cái túi da của mình và lôi ra cái hộp nhỏ, rồi mụ mở ra với vẻ bí mật.
- Không, thưa phu nhân. Đó là một loại nước hoa thừa kế, mụ nói.
- Ồôôô! - Ái nương bật cười - Cái tên hay quá! Nhưng mụ có chắc là sản phẩm này sẽ có tác dụng như mong muốn không?
- Tiện nhân xin bảo đảm. “Vụ việc” sẽ không tốn nhiều thời gian và rất giống với một cơn bạo bệnh. Ai cũng biết là một vài chứng bệnh có thể mang bệnh nhân đi trong vòng hai ba ngày. Điều đó không hiếm gặp, lệnh bà cứ hỏi các vị lương y, họ sẽ xác nhận. Lệnh bà sẽ thấy, nhờ nước hoa này, chẳng ai nghi ngờ gì cả và cuối cùng bà sẽ loại bỏ được cô gái phiền toái đó.
- Ta không biết mụ có tài làm nước hoa đấy. Cái mùi mà mụ sáng chế, nó ra sao nhỉ? Đưa cái lọ cho ta ngửi thử coi.
- Xin lệnh bà chớ nên. Hơi của nó có thể độc đấy. Không ai được mở cái nút này ra, tất nhiên là trừ tiểu thư de F...
- Suuỵt! Không nêu tên...
Mụ Voisin gật đầu đồng ý.
- Tốt lắm! - Athénaïs nói tiếp - Ta sẽ biếu cho cô nàng lọ nước hoa này với sự vui sướng không cần giấu giếm. Mà lại không sợ hậu quả, vậy mới khoái chứ!
Nghiêng người về phía mụ phù thủy, bà de Montespan thầm thì thêm:
- Cá nhân ta thì ta thấy thật là nực cười và kỳ cục, cái lệ bắt buộc mấy bà ái nương phải tặng nhau những món quà hoành tráng. Biết sao bây giờ? Hoàng thượng rất gắn bó với điều đó!
- Trong trường hợp này thì cái tục lệ ấy đang giúp lệnh bà đấy.
Bà hầu tước nhìn quanh để bảo đảm chỉ có hai người trong phòng.
- Cho ta biết, phu nhân Voisin, - bà thì thầm - Chừng nào mụ mới đưa cho ta cái chất bột mà ta mong muốn để dành cho hoàng thượng.
- Mau thôi, - mụ trả lời với giọng tâm tình - Một số chất rất khó tìm, và một số loại cây khó tính đòi hỏi thời gian ngâm tẩm lâu hơn mới có công hiệu mạnh.
Ái nương tuồn vào tay mụ phù thủy một túi tiền bằng da. Mụ này nhăn nhở cười và cúi mình thầm thì những lời cám ơn. Rồi mụ rời khỏi biệt cung đẹp đẽ của vị khách hàng.
Như mụ Voisin đã dự kiến, đêm bắt đầu buông xuống khi mụ rời tòa lâu đài. Gió thổi khiến mụ rùng mình.
Bước nhanh chân, mụ băng qua sân hoàng gia, ra khỏi cổng và dồn bước hơn nữa trên quãng trường nhà binh. Mụ mau chóng chui vào những đường hẻm không được thơm tho của làng Versailles, hướng về phía nhà thờ cổ Thánh-Julien[12]. Mụ vạch đường đi giữa những xe kéo, sạp chợ, những người qua đường giờ này đang vội vã về nhà, chó đi hoang, gà, heo thả rông. Trong cái khu bình dân của làng Versailles này mọc lên Quán Trọ Vương Triều, nơi mụ Voisin đã nhiều lần lưu trú.
[12] Nơi đây ngày nay là nhà thờ Đức Bà, đường Paroisse - ND.
Mụ vừa đi vừa lâu lâu lại sờ vào cái túi đựng đầy đồng vàng mà mụ đã nhét vào túi váy của mình.
- Ôi chao, - mụ thì thầm - sao hôm nay cái nhà trọ quỷ này xa thế! Ta đang già đi rồi. Và sao ta lại khát thế...
Khi đã yên vị trong cái buồng tồi tàn giá hai mươi xu một đêm (một buồng nhà trọ rất đắt vì ở gần lâu đài, và như vậy là gần vua và triều thần), mà lão quản lý bắt mụ trả tiền trước, mụ đi xuống nhà ăn và gọi bữa tối: pa-tê thỏ bao bánh mì, ra-gu thịt heo với nhiều nước xốt, phô-mai dê, bánh mì trắng và hai chai rượu Bourgogne loại ngon.
Lúc đó, trong lâu đài, một cô hầu phòng đang hết sức kéo sợi dây buộc cái coóc-xê của người đẹp Athénaïs. Bà đang cố nín thở làm cho eo thon hơn.
Mặt đỏ gay vì gắng sức, bà rủa:
- Sau chín lần mang thai[13], bây giờ ta tròn như cái thùng tôn-nô.
[13] Bà hầu tước có hai con với ông de Montespan, chồng bà, rồi bảy, có thể là tám con với nhà vua - ND.
Bà đã quên tất cả những bữa tiệc mà bà đã từng thưởng thức, từ khi bà trở thành ái nương của vua Louis XIV, mười ba năm nay. Bà mê rượu vang và rượu mùi, thứ mà bà thường lạm dụng. Nhưng bà yêu thích nhất là đồ ngọt: mứt quả nguyên trái, mứt các loại, bánh quy hạnh nhân, và tất cả những loại bánh kem mà người làm bánh của bà làm mỗi ngày. Cái ý nghĩ rằng sự dồi dào món ăn như thế có thể là nguyên nhân sự đẫy đà của bà chẳng bao giờ thoáng qua tâm trí bà cả...
Sau cùng, thẳng như chữ i trong cái coóc-xê cứng của bộ váy thiết triều xanh và vàng, bà sẵn sàng đi yết kiến vua và hoàng hậu trong gian khánh tiết của Biệt Cung Lớn. Nhưng lúc này còn sớm, và bà có cuộc thăm viếng cần phải làm.
Với cô tiểu thư danh dự thay thế Claude des Œillets đi cùng, ái nương đương kim tiến về phía chỗ lưu trú xa hoa mà nhà vua ban cho Angélique de Fontanges.
Bà gõ nhẹ vào cửa. Một cô hầu phòng ra mở và khụy gối chào.
Cầm cái hộp nhỏ đựng lọ nước hoa trong tay, môi nở nụ cười, bà de Montespan được dẫn tới gian phòng nơi tân ái nhân của nhà vua vừa làm tóc xong.
Với sự bình thản của loài thú dữ tin chắc sẽ hạ con mồi, bà hầu tước khen ngợi địch thủ mười tám tuổi của mình về vẻ đẹp của mớ tóc vàng và làn da thanh khiết của cô.
- Bạn mến, - bà nói trong lúc đưa cái hộp ra bằng một động tác duyên dáng - Xin cô vui lòng nhận món tặng phẩm nhỏ mọn này.
Mới vào triều chưa bao lâu và còn ngây thơ lắm, cô de Fontanges rối rít cám ơn khi nhìn thấy cái hộp. Cô muốn nhanh chóng hít cái hương thơm đựng trong đó và chộp lấy cái nút.
Bà hầu tước chặn sự hăm hở của cô lại:
- Xin cô hãy vì lòng khiêm tốn của tôi, - bà làm dáng nói. - Cô chỉ nên khám phá cái mùi hương hiếm có này khi nào tôi đã ra khỏi đây, và ngày mai, chỉ có chị em mình với nhau, cô sẽ cho tôi biết tất cả những gì hay mà cô nghĩ về nó.
Từ những lời có cánh giả dối đến chuyện tầm phào, thời khắc trôi qua. Dần dần, vẻ bên ngoài êm dịu của Athénaïs tan đi... Bà bất chợt bị một luồng hỏa khí căm thù bốc lên nên quét cái nhìn dò xét vào tình địch. Bà đành phải chấp nhận điều hiển nhiên: Angélique de Fontanges xinh đẹp tuyệt vời. Dáng thanh mảnh, sự duyên dáng trời phú, nụ cười tươi tắn và lòng tự tin đến mức hỗn xược của người phụ nữ trẻ, ý thức được tình yêu của vị vua vĩ đại nhất thế giới dành cho mình, làm cho bà hầu tước không chịu nổi...
Ghen đến mờ mắt, bà de Montespan cắt ngang câu chuyện và từ giã cô Angélique đồng thời hứa sẽ gặp lại cô, lát nữa, ở bàn bài bạc của hoàng hậu.
Khi đã vào hành lang dẫn đến Biệt Cung Lớn, bà thở dài:
- Trời ơi, sao ta ghét nó quá thế này! Nó sẽ chết, ta biết, vậy mà ta cũng không thể ngăn lòng căm ghét nó. Nếu hoàng thượng mà có đủ thời gian để phong tước công cho nó, chắc ta chết mất...