← Quay lại trang sách

Chương 143 .1: Quà tặng

Vu Minh mặc vào bộ vest đẹp nhất, giá khoảng một ngàn hai trăm tệ, sau đó lần đầu tiên hắn dùng xi đánh giày da, trước kia đều là dùng nước lau, đeo lên một cái caravat, lại xịt một chút keo xịt tóc, lấy một cái cặp táp rồi ra khỏi phòng.

- Wow.

Mới sáng sớm đã ngoài ý muốn, Đỗ Thanh Thanh kinh hô một tiếng:

- Vu Minh, cậu... muốn đi bán bảo hiểm hả?

Vu Minh thật lòng hỏi:

- Sếp, cô không thấy là tôi nhìn rất giống dân chuyên nghiệp sao?

- Đúng vậy, nhìn giống dân chuyên bán bảo hiểm.

Đỗ Thanh Thanh gật đầu bổ sung:

- Mà còn là loại phải đến từng nhà mời mua hàng, thực sự nhìn không nổi nữa, để tôi giúp cậu sửa lại nào.

- Sửa sao đây?

Vu Minh hỏi.

- Hôm nay cậu muốn đi kiếm năm trăm ngàn kia phải không?

Đỗ Thanh Thanh hỏi.

- Đúng vậy.

- Trước tiên, cậu hãy đi rửa hết đám keo xịt tóc đi đã, ghê chết đi được.

Đỗ Thanh Thanh đặt cốc sữa xuống nói:

- Cách phối hợp quần áo không phải là cái gì đắt liền mặc lên người là được đâu, huống hồ bộ vest này cũng không đắt. Nếu như lấy phong cách của Đỗ tiên sinh hoặc Lý Phục, chuyển qua người cậu thì sẽ vô cùng kỳ cục đấy. Biết tại sao không? Bởi vì tuổi của mấy người, trải nghiệm cùng cảm giác của mấy người cũng không giống nhau, cậu cứ đi rửa sạch keo xịt tóc đi, tôi sẽ giúp cậu chọn quần áo.

Đỗ Thanh Thanh bước vào phòng Vu Minh, mở tủ treo quần áo, chỉ thấy treo một cái áo khoác và một bộ đồ vest giá rẻ. Đỗ Thanh Thanh xem kiểu dáng, áo khoác có thể lấy ra mặc được, liền lấy xuống ném lên giường. Đỗ Thanh Thanh hỏi:

- Quần áo khác của cậu ở đâu?

Vu Minh ở phòng rửa mặt trả lời:

- Một nửa đã giặt sạch rồi nhưng chưa khô, nửa còn lại thì tôi chưa có thời gian giặt.

Đỗ Thanh Thanh bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống trước núi quần áo bẩn. Dùng hai đầu ngón tay tìm kiếm, từ bên trong túm ra cái quần bò, sau đó lại rút ra một cái áo sơ mi màu trắng. Đỗ Thanh Thanh cầm áo sơ mi ném xuống bên chân Vu Minh nói:

- Lập tức mang đi giặt ngay, dùng máy giặt vắt khô. Sau đó dùng bàn là, là cho khô.

- Ok.

Vu Minh rửa sạch keo trên tóc, cầm áo sơ mi đi giặt.

Đỗ Thanh Thanh nhìn tủ giầy một lúc lâu rồi hỏi:

- Vu Minh, cậu chỉ có một đôi giày da, một đôi giày thể thao thôi hả?

- Đúng vậy a.

- Ài...

Đỗ Thanh Thanh đau đầu. Không tính chuyện này nữa, đứng dậy cầm lấy máy sấy tóc và lược nói:

- Vu Minh, lại đây.

Vu Minh giặt áo sơ mi xong, mang về phòng khách, đem áo sơ mi trải ở trên bàn ủi, Đỗ Thanh Thanh bảo Vu Minh ngồi quay lưng lại với cô ta, vừa sấy tóc vừa nói:

- Kiểu tóc dành cho đàn ông không nhiều lắm, một loại là chống ẩm ướt sẽ phối hợp những người ít tóc ví dụ như đầu đinh, nhìn sáng sủa hơn. Một loại là vuốt keo xịt tóc để cố định một bộ phận tóc. Còn có một loại là kiểu tóc tự nhiên.

- Kiểu tóc tự nhiên có ưu điểm là làm nhanh nhất và đơn giản nhất, chỉ cần sấy tóc là được, nhưng lại có một chỗ xấu, là dễ dàng bị rối.

Vu Minh hỏi:

- Vậy theo sếp, tóc tôi thuộc loại nào?

- Cậu...thuộc loại tóc tự nhiên thôi.

Đỗ Thanh Thanh nói:

- Tuổi cậu nhìn qua vẫn khá trẻ, không thích hợp mặc vest, nó quá thành thục. cậu cần mặc sao cho cá tính, tự nhiên sao để phù hợp tính cách của lứa tuổi này.

Sấy khô quần áo xong, Vu Minh mặc áo sơ mi cao cổ, phối hợp với một chiếc quần bò, tóc tự nhiên rủ xuống hai bên. Đỗ Thanh Thanh xem xét hai bên nói:

- Vu Minh, với dáng người của anh thì nên mặc áo lông.

- Tôi không có áo lông, đợi chút, tôi có điện thoại.

Vu Minh nghe điện thoại:

- Alo.

- Tôi là nhân viên chuyển phát nhanh, xin hãy mở cửa.

Tiếng Anh.

Vu Minh kinh ngạc, mở cửa. Một cô gái nước ngoài xinh đẹp chừng hai mươi tuổi, trên sàn nhà để một thùng gỗ lớn. Cô gái đưa tới một cái máy mật mã nói:

- Mời anh nhập mật mã để xác nhận đã thu hàng.

Cô ta làm sao mà biết hắn đang ở nhà?

Vu Minh vội vàng kiểm tra, sau đó nhập mật mã vào. Cô gái nhìn thoáng qua rồi gật đầu:

- Hoan nghênh anh lần sau lại mua hàng.

Đỗ Thanh Thanh hỏi:

- Cái gì vậy?

Vu Minh đóng cửa lại, mở ra thùng nói:

- Là tổ chức đưa đồ đến.

- Wow.

Đỗ Thanh Thanh nhìn mấy thứ đồ trong thùng thì kinh ngạc đến ngây người.

Vu Minh vội nói:

- Sếp, mấy thứ này không thể bị người bên ngoài biết.

- Đôi giày đẹp quá.

Đỗ Thanh Thanh lấy ra một đôi quân dụng giày, khen:

- Là dùng da tinh khiết làm thành.

-...

Vu Minh cúi đầu nhìn vào trong thùng, bên trong nhiều đồ tốt như vậy, tại sao cô lại kinh ngạc chỉ vì một đôi giày không có hàmlượng kỹ thuật… như vậy?

Đỗ Thanh Thanh nói:

- Vu Minh, có giày dành riêng cho phái nữ không? Giúp tôi mua một đôi.

- Được.

Vu Minh đổ mồ hôi.

Đỗ Thanh Thanh nhìn lướt qua đồ vật ở trong thùng, sau đó quay trở lại nghiên cứu đôi giày da có phải là dùng da thật làm thành hay không. Vu Minh bê thùng đến phòng của hắn, mấy thứ này cũng không phải là hàng cấm trong hàng cấm. Bao tay điện, đạn khói, kính nhìn ban đêm, kính viễn vọng quân dụng, máy chụp ảnh hồng ngoại, bình dưỡng khí mini, máy quay phim, chích điện.

Mặt bên ngoài bao tay điện giống như cái bao tay bình thường, nhưng mà ở phần vị trí nắm tay có một miếng kim loại, một khi áp lên trên cơ thể người, sẽ phóng ra dòng điện có cường độ lớn, Vu Minh cầm đôi bao tay cất vào cặp táp. Bình dưỡng khí, máy quay phim không cần dùng đến. Máy chụp ảnh hồng ngoại dùng để thay thế máy chụp ảnh bình thường của hắn. Kính nhìn ban đêm cũng không có cơ hội dùng, kính viễn vọng chỉ lớn bằng lòng bàn tay, hắn cất tiếp vào cặp táp. Chích điện cũng vậy. Đạn khói...Hình như hắn chỉ đặt hàng hai viên đạn khói, tại sao trong thùng lại có bốn viên?

Vu Minh tìm trong thùng, lấy ra một tờ hóa đơn tiếng Anh. Ở dòng cuối cùng có viết: Quà tặng, hai viên lựu đạn M67 kiểu Mỹ.

Cái đậu xanh rau muống, Vu Minh đổ mồ hôi như mưa, hắn là một người dân lương thiện, hắn chưa bao giờ mua một khẩu súng một viên đạn nào, thậm chí ngay cả dao cắt móng tay cũng không mua, tại sao lại có người tặng cho hắn hai trái lựu đạn thật? Cả người Vu Minh đều toàn là mồ hôi lạnh, cầm lựu đạn nhét vào trong tủ quần áo, lại thấy không thích hợp, mang ở trên người càng không thích hợp. Hay là giấu ở gầm giường? Có khi nào hắn đang ngủ mơ thì bị nổ bay không?

Vu Minh luống cuống tay chân gọi điện thoại:

- Diệp Chiến, anh có rảnh không?

- Không rảnh.

Diệp Chiến tiếp tục ngủ, nhìn qua đồng hồ, vẫn chưa tới tám giờ.

- Anh hai ơi, có người đưa đến một đám hàng hóa, còn tặng kèm hai trái lựu đạn.

Diệp Chiến giận dữ:

- Con em nó, ông đây mua hàng tới n lần rồi, như thế nào lại không phát hiện có quà tặng kèm?

Vu Minh cười khổ:

- Hay để tôi tặng cho anh.

- Bây giờ tôi đang ở nước ngoài, cậu cứ giữ lại chơi hai ngày đi đã.

Vu Minh hỏi:

- Vậy tôi nên để chỗ nào?

- Mang theo trên người, hoặc là giấu ở chỗ nào đó...

Diệp Chiến nghĩ lại, hình như Vu Minh thực sự không có biện pháp xử lý hai trái lựu đạn này. Diệp Chiến nói:

- Như vậy đi, trước hết cậu hãy mang theo nó, tôi sẽ liên hệ với bạn tôi để lấy hàng.