
Vương Bài
Tổng số chương: 189
Trong màn mưa mùa hạ rền vang sấm sét, một chiếc Porche màu đen chạy trên đường ở vùng quê. Lái xe là một người thấp bé, đội một chiếc mũ mà vành mũ kéo xuống rất thấp. Người ngồi ghế phụ là một người đeo kính và mặc âu phục. Còn ở ghế sau thì chỉ có một người đàn ông ngồi, người này tuổi tầm bốn mươi, khuôn mặt trông rất hung dữ, thân hình khá vạm vỡ, ngón tay thì đang gõ nhẹ lên một chiếc phong bì.
Tới trước một cái thôn vắng, xe chạy chậm dần, đi được khoảng một cây số thì thấy một con đường đất hẹp, cuối đường là một ngôi nhà trông khá cũ kỹ.
Xe chạy đến trước nhà thì dừng lại, người ngồi ở ghế phụ lấy ô xuống xe, rồi mở cửa xe ở hàng ghế sau ra. Người đàn ông vạm vỡ bước ra, đi về phía ngôi nhà. Lái xe quay đầu xe lại rồi cũng xuống xe đi vào theo.
Người đàn ông vạm vỡ đẩy cửa gỗ ra, nhìn thấy trong nhà có đặt một chiếc bàn, một thiếu niên ngồi bên cạnh bàn, bên cạnh cậu ta là một ông già tuổi chừng sáu mươi. Thiếu niên đang nhắm mắt dưỡng thần, còn ông già thì tiến lên chào đón: - Xin chào, Giám đốc Vương!
- Hừ! Giám đốc Vương chính là người đàn ông vạm vỡ kia, ông ta kéo một chiếc ghế dựa tới rồi ngồi xuống, cầm phong bì đập rầm một cái xuống bàn, sau đó lại rút một con dao găm ra cắm phập xuống bàn: - Tôi là kẻ làm việc gì cũng thích thẳng thắn dứt khoát. Tôi cứ nói trước thế này, nếu các người là phường lừa gạt, tôi sẽ lấy của mỗi kẻ một bàn tay. Nhưng nếu các người thực có tài tiên đoán, những gì trong phong bì này chính là của các người.
Thiếu niên mở mắt ra, trong đôi mắt ấy như lóe lên tia chớp. Giám đốc Vương dù là kẻ to gan lớn mật thì cũng không nhịn được mà ngửa người ra sau.
Lái xe nhìn quanh phòng, thấy nơi này cực kỳ đơn giản. Đây là nhà tổ của trưởng thôn gần đây, không có người ở, cũng không để bất cứ ai vào ở. Nửa tháng trước, hai người này chuyển vào đây ở.
Thiếu niên nhắm mắt lại: - Ông muốn biết cái gì?
- Ha ha. Giám đốc Vương nhìn xung quanh, cười to: - Không phải cậu biết tính sao? Không phải cậu tính ra con dâu trưởng thôn ngoại tình, sao lại không tính được tôi tới đây làm gì?
Thiếu niên thản nhiên nói: - Tám cái mạng người, tôi tính ra thì làm được gì? Dẫu sao tôi cũng không phải thầy tướng số giang hồ, tôi chỉ có thể nhìn thấy tương lai của ông mà thôi.
- Ồ? Giám đốc Vương cười hỏi: - Vậy tương lai của tôi ở đâu?
- Nhà tù. Thiếu niên mở mắt nhìn Giám đốc Vương, rồi lại nhắm mắt lại.
Giám đốc Vương vỗ bàn quát to: - Nói nhăng nói cuội cái gì đó?
- Trốn không thoát đâu, hãy đi tự thú đi. Thiếu niên nói: - Nhưng sau này ra tù, ông sẽ không lo chuyện áo cơm, lại có vinh hoa phú quý.
Giám đốc Vương nhìn thiếu niên một lúc, rồi vẫy tay khiến lái xe và thư ký tới gần ông ta. Giám đốc Vương nói: - Vậy phiền cậu xem giùm tôi hai người này có phải cũng vào tù?
Thiếu niên mở mắt ra nhìn thư ký một lúc lâu, rồi nói: - Anh ta sẽ không vào tù, nhưng năm năm sau sẽ chết đuối.
Thư ký định chửi thì bị Giám đốc Vương ngăn lại, rồi hỏi tiếp: - Vậy còn tài xế của tôi?
Thiếu niên nhìn lái xe một cái liền nhắm mắt lại: - Tôi thấy anh ta cùng một người đàn ông bước vào lễ đường. Lúc đó anh ta là nữ, hôn lễ tổ chức ở một nhà thờ ven biển.
Lái xe hỏi với giọng nữ: - Nhà thờ gì?
Thiếu niên vẫn nhắm mắt, đáp: - Không biết, tôi không biết tiếng Anh, nhưng có thể thấy nhà thờ này khá cổ, hai bên có gieo trồng hoa Tuy-líp. Hình như phía sau còn có một vườn hoa.
- Tránh ra. Lái xe khẽ quát.
Giám đốc Vương ngoan ngoãn đứng dậy, đứng ở phía sau lái xe. Lái xe hỏi: - Vậy sau đó thì sao?
- Tôi chỉ có thể thấy được thời khắc hạnh phúc nhất và đau khổ nhất của con người, chứ không đoán được toàn bộ tương lai. Thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, đôi đồng tử vốn đỏ ngầu đã bình thường trở lại.
Nhưng thế là đủ rồi, ba người này rời đi, không chỉ để lại một phong bì, mà còn để lại một phong bì chứa đầy tiền khác.
Ông già đứng ở cửa nhìn xe kia chạy đi xa trong màn mưa đêm, quay đầu thấy thiếu niên chấm nước bọt đếm tiền, liền quát: - Bỏ tiền xuống.
Thiếu niên không thèm để ý, vừa đếm vừa nói: - Chú à, cháu thấy phải làm thế này mới đúng. Phải làm vài vố lớn vào. Nửa tháng liền kiếm được cả trăm nghìn tệ, đủ cho chúng ta chi tiêu trong bốn năm. Cướp nhà giàu chính là nghĩa vụ của mỗi một người học sinh phải làm.
- Tao bảo bỏ xuống.
Thiếu niên bất đắc dĩ để tiền xuống bàn. Đúng vậy, hắn chẳng phải Huyết đồng gì, lại càng chẳng biết đoán tương lai, mà đây chỉ là trò lừa bịp mà thôi. Chi tiết thì không tiện nói rõ, chủ yếu là thả mồi, chờ cá cắn câu, rồi kéo câu. Không hẳn là người có tiền là sẽ có chỉ số thông minh cao. Mà chỉ số thông minh cao chưa chắc sẽ không mắc mưu. Mấu chốt ở chỗ biết nắm chắc chi tiết. Bọn họ đã mất cả một tháng trời để tìm hiểu mục tiêu và người bên cạnh mục tiêu.
Thiếu niên dựa vào ghế, nói: - Chú nè, chú đã dám làm vố lớn, vì sao ngày lễ ngày tết, nghỉ đông rồi nghỉ hè, với cả cuối tuần nữa, đều kéo cháu đi kiếm sống?
Thiếu niên nhớ tới mánh khóe lúc trước, thu mua nấm đỏ ở chợ của thành phố A, sau đó mang tới chợ ở thành phố B bán. Một người bán giá sáu trăm tệ một cân, người kia thì bán giá một nghìn tệ, dùng cái giá và chất lượng đối lập mà kiếm tiền chênh lệch ở giữa. Chỉ một ngày, bán tới mệt mỏi liền kiếm được một nghìn tệ.
- Tao chưa từng kể cho mày nghe chuyện của tao phải không?
Thiếu niên gật đầu.
Ông già ngồi xuống: - Hôm nay tao sẽ kể cho mày nghe. Tao vốn tên là Yến Tam, đừng thấy tao giờ nghèo túng thế này, chứ hơn hai mươi năm trước tao cũng từng là một gã nhà giàu đẹp trai. Dùng ngôn ngữ của hiện tại, tao là một tay tội phạm chuyên đi lừa gạt. Tao mặc âu phục, lấy đi tiền của đám người khát khao nhanh chóng phất tài, người trong nghề gọi tao là Đỉa, không hút no nê thì không chịu nhả ra.
- Chuyện này, đúng là không thể nhìn ra được. Thiếu niên cũng phải thừa nhận có lúc mình nhìn nhầm, lại tò mò hỏi: - Vậy vì sao chú lại mai danh ẩn tích, sống trong cái thôn tin tức không thông như thế này trong nhiều năm?
- Vì mày chứ ai.
- Vì cháu ạ?
- Hai mươi năm trước, tao làm một vố lớn, cuốn sạch toàn bộ tiền bạc của một công ty nọ và của cả người thân của ông chủ công ty đó. Nhưng lần đó lại xảy ra điều ngoài ý muốn. Ông già dừng lại một hồi lâu rồi mới chậm rãi kể tiếp: - Bảy ngày sau, anh ta chết, nhảy lầu tự sát. Để lại một người vợ mới cưới và đứa con côi cút từ trong bụng mẹ. Ngày đầu tiên, đứa con trai của tao mắc bạo bệnh, cứu chữa mà không hiệu quả, chết. Ngày giỗ vào năm thứ hai kể từ khi anh ta chết, đứa con gái vừa trăng tròn của tao cũng chết.
Thiếu niên nhỏ giọng nói: - Cháu nghe nói chú với thím của cháu là anh em họ.
- Ý mày là sao? Ông già hỏi.
- Không có gì, chú cứ tiếp tục đi.
- Thím của mày sụp đổ, phát điên. Cô ấy mắng tao là loại thất đức, hại chết con của mình. Bệnh càng ngày càng nghiêm trọng. Rốt cuộc có một ngày thím mày định tới bờ sông quyên sinh, lúc đó mày đáp xuống từ thượng du.
- Chú à, đừng dùng từ đáp đó có được không. Mỗi lần nói về nguồn gốc của cháu là chú lại dùng từ này, cháu cảm thấy chẳng có cảm giác tồn tại gì cả.
- Đoạn này thì mày biết rồi đó, thím mày cho rằng mày là món quà mà ông trời ban cho cô ấy, vì thế mà mày mới ở đây. Ở được một tháng, mày bắt đầu phát sốt, thìm mày không cho tao dùng loại tiền không sạch nữa. Thế là kỳ tích xảy ra, mày lại khỏe lại. Lúc ấy tao mới tin rằng có nhân quả bảo ứng. Vì thế tao bắt đầu bán sức lao động kiếm tiền nuôi gia đình. Cho tới khi mày sáu tuổi, mày không hề mắc bệnh một lần nào. Thím mày không muốn mày dính dáng gì quá nhiều tới tao, sợ khắc mày, nên cô ấy để cho mày theo họ cô ấy. Nhưng mày lại sinh bệnh, đêm đó cũng mưa như đêm nay, thím mày tái phát bệnh cũ, lao ra khỏi nhà rồi không trở về nữa.
Thiếu niên nói: - Căn cứ nghiên cứu của các nhà khoa học nước ngoài, giông tố vào đêm dễ khiến… Chú nói tiếp đi, nói tiếp đi.
- Tao vốn chẳng phải kẻ hợp cho lao động tay chân, thím mày đi rồi, đủ loại việc vặt chất đống đấy, tao lại chẳng thể làm mấy cái khuân vác nặng, nên tao lại quay về con đường lừa gạt. Có lẽ ông trời thương hại, tao lừa được ít tiền nuôi mày. Nhưng tao cũng nuôi mày thành một thằng nhóc lừa đảo.
- Năm lớp hai tiểu học, mày dám lừa cô giáo rằng tao sắp chết, nên hy vọng cô giáo có thể đem thành tích 30 điểm trên phiếu điểm đổi thành 100 điểm để tao có thể chết được nhắm mắt. Năm lớp bảy, mày giả bệnh nói rằng mình bị máu trắng, toàn trường đều quyên tiền cho mày, khiến cho tao phải chuyển trường cho mày. Đến lớp 8 thì mày lại càng tệ hại hơn, bắt đầu tiến hành trộm bài thi, lừa gạt đánh cuộc, bán thuốc lá giả, còn lấy quan hệ bất chính làm lý do để uy hiếp nặc danh hiệu trưởng.
Thiếu niên nói: - Nhưng tới trung học cháu cải tà quy chính rồi, mà môn Toán với Lý của cháu cũng đạt tiêu chuẩn còn gì.
- Bởi vì mày gặp được thầy giỏi. Ông già nói: - Mặt khác, Toán và Lý của mày đạt tiêu chuẩn thuần túy là ăn gian, đừng cho là tao không biết. Cho dù thế nào, có thầy Hoàng giúp đỡ, mày mới tốt nghiệp được trung học.
- Sau đó chúng ta làm một vố. Thiếu niên thở dài: - Thành quả mà thầy Hoàng dày công bồi dưỡng bao năm đã bị chú hủy đi chỉ trong giây lát.
Ông già không nói câu nào, để bốn xấp tiền mặt ở trước mặt thiếu niên, lại để sáu xấp trước mặt mình. Ông ta cầm lấy ba xấp: - Đây là tiền cho mày vào đại học. Trước mặt mày là học phí và phí sinh hoạt cho bốn năm đại học, ba mươi nghìn tệ còn lại là lộ phí của tao. Mày trưởng thành rồi, tao cuối cùng cũng có thể đi tìm thím mày.
Thiếu niên lắc đầu: - Cháu không định học đại học.
- Tao thì định. Ông già nói: - Học đại học hối hận bốn năm, mà không học thì hối hận cả đời.
Câu này nghe sao quen tai quá? Ông già này lại đạo văn từ đâu rồi?
Ông ta nói tiếp: - Lên đại học, mày coi như đã trưởng thành, con đường tương lai phải tự dựa vào chính mình. Mày ngồi tù hay phơi thây đầu đường đều là do mày lựa chọn. Tao chậu vàng rửa tay rồi sẽ giao hết tiền bạc cho một người bạn sinh tử. Người đó hiện giờ đang ở Mỹ, anh ta sẽ dùng tiền của tao mở một quỹ đầu tư, hiện giờ đã là một con số thiên văn.
- Chú, lần trước số lượng mà chú hình dung bằng muỗi kia đã là nghìn con rồi. Kỳ thật, sẽ không quá hai mươi con đâu.
Ông già lấy điện thoại ra gọi đường dài quốc tế, lúc gác điện thoại được một lúc thì có tin nhắn. Thiếu niên ngó qua nhìn thì kinh ngạc tới ngây người: - Oa, nhiều số 0 quá.
- Tiền này là của mày.
Thiếu niên cảm động hỏi: - Đơn vị là đô-la Mỹ ạ?
- Cho dù là Nhân Dân Tệ thì cũng đủ cho mày tiêu xài cả đời. Ông già nói: - Nhưng muốn có được số tiền đó thì có hai điều kiện. Điều kiện thứ nhất, trước ba mươi tuổi không có tiền án tiền sự.
- Điều kiện thứ hai…
Ông già bấm di động, rồi đưa cho bức hình cho thiếu niên xem: - Cô gái này tên là Đỗ Thanh Thanh, là con gái của tay thương gia đã tự sát kia. Mẹ cô ta qua đời ba tháng trước, mày phải giúp tao trả món nợ này.
- Trả như nào?
Ông già sửng sốt, đúng là chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Ông ta thử hỏi: - Ba điều ước?
- Cháu có phải thần Đèn đâu ạ. Lỡ điều ước thứ nhất của Đỗ Thanh Thanh này là cưới Châu Kiệt Luân thì cháu phải làm sao?
- Điều này… mày tự xử lý, nhưng đừng có làm chuyện có lỗi với lương tâm. Cũng đừng đưa cho cô ta vài đồng bạc cắc để cho qua.
Thiếu niên cười: - Chú à, chú lạc hậu quá rồi. Giờ không có trăm tệ thì nào dám lấy ra tiêu. Được rồi, chú cứ yên tâm. Chú có ơn cứu mạng và nuôi dưỡng cháu, nếu đây là tâm bệnh của chú, cho dù không có nhiều số 0 kia thì cháu cũng sẽ giúp chú trả món nợ này. Cô ta ở đâu?
- Tao gửi tới hòm thư của mày rồi. Đừng tưởng chỉ có mày biết dùng máy vi tính. Ông già nhìn thiếu niên một hồi, rồi nói: - Tao không chăm cho mày nữa, hãy bay đi.
- Cháu có bay xa bao nhiêu thì vẫn là người thân của chú mà..
Danh sách chương
- Chương Mở Đầu
- Chương 1 Phỏng vấn
- Chương 2 Cao to - Đẹp trai – Nhà giàu
- Chương 3 Kết cấu
- Chương 4 Kinh nghiệm sinh tồn nơi đô thị
- Chương 5 Phát tờ rơi
- Chương 6 Đơn hàng đầu tiên
- Chương 7 Lần đầu hợp tác
- Chương 8 Tôn trọng hiệp nghị
- Chương 9 Đơn hàng lớn
- Chương 10 Hỏi thăm
- Chương 11 Phong ba nhỏ
- Chương 12 Ba lần chia rẽ
- Chương 13 Xài tiền như nước
- Chương 14 Lời đề nghị của Vu Minh
- Chương 15 Lời đề nghị của Lý Phục
- Chương 16 Nổi tiếng
- Chương 17 Mượn hoa hiến quỷ
- Chương 18 Áp lực
- Chương 19 Một ngày của điều tra viên
- Chương 20 Gà gáy quỷ lui
- Chương 21 Nhà ma
- Chương 22 Hàn huyên trong nhà ma
- Chương 23 Người quỷ tẫn diệt
- Chương 25 Thôi Tình Yến Oa
- Chương 26 Dương Đính Thiên và Thành Côn
- Chương 27 Đạo nghĩa anh em
- Chương 28 Công ty tài chính
- Chương 29 Kiếm công trạng
- Chương 30 Người đã kết hôn
- Chương 31 Truy tìm thông tin
- Chương 32 Vồ hụt
- Chương 33 Nhân gian chính đạo là tang thương
- Chương 34 Đánh cược lừa đảo
- Chương 35 Chuyện xưa
- Chương 36 Bắt cóc
- Chương 37 Cược mạng
- Chương 38 Tìm kiếm viên kim cương
- Chương 39 Ân oán nhà giàu
- Chương 40 Đồng đội ngu như bò
- Chương 41 Công tác chuẩn bị
- Chương 42 Gan lớn không việc gì khó
- Chương 43 Át Bích
- Chương 44 Sơ suất mất Kinh Châu
- Chương 45 Thèm tiền tới mức không cần mạng
- Chương 46 Anh hùng cứu mỹ nhân kiểu kỳ quái
- Chương 47 Trả thù
- Chương 48 Có thù tất báo
- Chương 49 Tất cả như cũ
- Chương 50 Dò thám nhà
- Chương 51 Tiếp sức
- Chương 52 Bộ phận nội vụ
- Chương 53 Chút phong ba nội bộ
- Chương 54 Lần thứ hai giao phong
- Chương 55 Trò chơi của người trẻ tuổi
- Chương 56 Xuất phát
- Chương 57 Oan gia ngõ hẹp
- Chương 58 Môi ngữ vs nhãn lực
- Chương 59 Trang viên trên đỉnh núi
- Chương 60 Cơm trưa
- Chương 61 Điều tra
- Chương 62 Ngăn cách
- Chương 63 Lâu đài cám dỗ
- Chương 64 Điểm then chốt
- Chương 65 Khốn cảnh
- Chương 66 Chân tướng?
- Chương 67 Dò thám phòng ngủ
- Chương 68 Nghệ thuật biểu diễn
- Chương 69 Lên sao
- Chương 70 Chân nhái
- Chương 71 Người của Hiệp hội Thám tử
- Chương 72 Đối đầu
- Chương 73 Mượn di động dùng chút
- Chương 74 Mấu chốt ở chỗ hiệu quả
- Chương 75 Đấu giá qua điện thoại
- Chương 76 Phong tao cũng không được sờ loạn
- Chương 77 Chia đều 5:5
- Chương 78 Lỗ hổng
- Chương 79 Bức tranh bị mất trộm
- Chương 80 Trường phái
- Chương 81 Tối đa hóa lợi ích
- Chương 82 Định giá
- Chương 83 Lọt lưới
- Chương 84 Phần thưởng
- Chương 85 Thông minh quá sẽ bị thông minh hại
- Chương 86 Tự chủ
- Chương 87 Lý Phục giết người
- Chương 88 Đi vào chỗ chết
- Chương 89 Nhân viên kỹ thuật
- Chương 90 Nằm vùng
- Chương 91 Đá thử vàng
- Chương 92 Vợ
- Chương 93 Thân phận của Lý Phục
- Chương 94 Kết giao
- Chương 95 Độc lập
- Chương 96 Tang lễ người sống
- Chương 97 Đùa quá hóa thật
- Chương 98 Ngoan cố chống cự
- Chương 99 Australia
- Chương 100 Trở về
- Chương 101 Vị khách kỳ quái
- Chương 102 Vị mục sư của chính nghĩa
- Chương 103 Bảo vệ
- Chương 104 Thám tử thần sầu
- Chương 105 Nghi ngờ bắt cóc
- Chương 106 Miễn trách nhiệm trước rồi hẵng ra tay
- Chương 107 Tiến hành giao tiền chuộc
- Chương 108 Ân oán nhà giàu
- Chương 109 Cố nhân gọi điện
- Chương 110 Tiến hành ly hôn
- Chương 111 Thay mận đổi đào
- Chương 112 Truy kích sứ thanh hoa
- Chương 113 Ngũ Pháp Ngũ Thiên
- Chương 114 Hành trình tới Thái Lan
- Chương 115 Tuyển thủ
- Chương 116 Nam nữ hoang dã
- Chương 117 Mandy
- Chương 118 Khế ước tinh thần
- Chương 119 Tổ đội chiến đấu
- Chương 120 Tầm bảo
- Chương 121 Người thăng cấp
- Chương 122 Trò chơi nói láo
- Chương 123 Kẹp hai bên
- Chương 124 Vào trước là chủ
- Chương 125 Vùng vẫy giẫy chết
- Chương 126 Đặc huấn
- Chương 127 Đặc huấn
- Chương 128 Gia nhập
- Chương 129 Về nhà
- Chương 130 Công việc của thần đèn
- Chương 131 Đơn hàng điều tra đầu tiên
- Chương 132 Cuộc chiến ác liệt
- Chương 132 Cuộc chiến ác liệt. (2)
- Chương 133 Kẹt xe
- Chương 134 Ủy thác Kiếm sắt
- Chương 135 Ngư hữu
- Chương 135 Ngư hữu. (2)
- Chương 136 Nghi binh trí thắng
- Chương 137 Khúc nhạc dạo
- Chương 138 Tình thân
- Chương 139 Phi Miêu hậu cần
- Chương 140 .1: Bắt chước cách giết người
- Chương 140 .2: Bắt chước cách giết người
- Chương 141 .1: Mối tình đầu
- Chương 141 .2: Mối tình đầu
- Chương 142 .1: Lần đầu so tài
- Chương 142 .2: Lần đầu so tài
- Chương 143 .1: Quà tặng
- Chương 143 .2: Quà tặng
- Chương 144 Vụ án giết người liên hoàn
- Chương 145 .1: Lại gặp ông chú câu cá
- Chương 145 .2: Lại gặp ông chú câu cá
- Chương 146 Xâm nhập
- Chương 147 Cá trong chậu
- Chương 148 .1: Chim sẻ ra hết
- Chương 148 .2: Chim sẻ ra hết
- Chương 149 Đòn sát thủ vàng thau lẫn lộn
- Chương 150 Nỗi kinh hoàng mua sắm
- Chương 151 .1: Sự trừng phạt của vũ lực
- Chương 151 .2: Sự trừng phạt của vũ lực
- Chương 152 Đạo nghĩa và pháp luật
- Chương 153 Nhiệm vụ bất khả thi
- Chương 154 .1: Ẩn núp
- Chương 154 .2: Ẩn núp
- Chương 155 Kế hoạch đặc huấn mới
- Chương 156 Mật mã của Vu Minh
- Chương 157 .1: Tàn cục đối chiến
- Chương 157 .2: Tàn cục đối chiến
- Chương 158 Nhìn mặt đoán lời
- Chương 159 Thần côn
- Chương 160 .1: Nghi ngờ lấy cắp
- Chương 160 .2: Nghi ngờ lấy cắp
- Chương 161 Nhiều chuyện
- Chương 162 Hòa giải
- Chương 163 .1: Chơi cờ một mình
- Chương 163 .2: Chơi cờ một mình
- Chương 164 Hành trình tìm người thân
- Chương 165 Gặp lại Mandy
- Chương 166 .1: Hôn lễ
- Chương 166 .2: Hôn lễ
- Chương 167 Sám hối
- Chương 168 Người trừng phạt
- Chương 169 .1: Tiền chuộc
- Chương 169 .2: Tiền chuộc
- Chương 170 Con bài chưa lật
- Chương 171 Ra oai phủ đầu
- Chương 172 Ly biệt
- Chương 173 Toàn thành phố tổng động viên
- Chương 174 Tầm bảo