← Quay lại trang sách

Chương 145 .1: Lại gặp ông chú câu cá

Vu Minh trở lại công ty, hắn chắc chắn sẽ không giữ bí mật chuyện này. Nói xong, Lý Phục lập tức hứng thú:

- Giết người liên hoàn?

Vu Minh uống một ngụm Coca, nói:

- Đúng vậy, căn cứ theo vụ mưu sát của chương trình Tôi là thần thám, người chết đều là người có liên quan tới chương trình đó.

Đỗ Thanh Thanh lắc đầu:

- Thật đáng sợ.

Lý Phục nói:

- Vu Minh, anh có quan hệ khá tốt với Trương Dạ Nam, có thể để tôi tham gia điều tra không?

- Chịu thôi, Trương Dạ Nam tính tình không tệ, nhưng về nguyên tắc thì cực kỳ nghiêm túc.

Vu Minh bổ sung:

- Ngoài ra, về một phương diện nào đó thì cô ta không ưa tôi đâu.

Nghê Thu nói:

- Lý Phục, không phải FBI có ghi chép riêng về các vụ án liên hoàn sao? Anh cũng viết một cái chứ?

Lý Phục vội nói:

- Không được đâu, tôi chẳng nghiên cứu tâm lý tội phạm chút nào. Tôi chú trọng tới vật chứng lý tính hơn, mà người lập hồ sơ vụ án thì chú ý tới tâm lý cảm tính hơn. Nhưng tôi tin rằng vụ án như thế này sẽ còn tiếp tục phát sinh.

Vụ án giết người là sở trường và cũng là thứ mà Lý Phục hứng thú. Vu Minh làm hết trách nhiệm gọi cho Trương Dạ Nam. Như Vu Minh đoán trước, Trương Dạ Nam vẫn có lòng tự ái, vẫn chưa tới mức phải đi nhờ vả cảnh sát Mỹ. Nhưng Trương Dạ Nam cũng không nói hết, dù sao đây cũng là vụ án giết người liên hoàn. Mà còn một điều nữa, Trương Dạ Nam không phải người chịu trách nhiệm điều tra vụ án này, bởi vì nhiệm vụ hiện tại của cô ta là đảm bảo an toàn cho công ty Vale. Interpol gửi thông tin tới, nói rằng Pedro, đại diện của Vale, bị va đụng xe ô tô ác ý ngay trong Brazil.

Tin thời sự:

- Trải qua một ngày gặp gỡ và đàm phán, có bốn mươi công ty quốc tế, do điều khoản khắc nghiệt của Vale, đã từ bỏ đấu thấu. Theo nguồn tin, giá sàn đấu thầu lần này ít nhất là mười tỷ đô la Mỹ trở lên, và phải giao hết trong vòng tám năm. Với phần lớn các công ty thì đây quả thật là nan đề rất lớn. Người trong ngành đều tỏ vẻ rằng, kẻ có sức cạnh tranh lớn nhất hẳn là công ty Rio Tinto và công ty BHP Billiton, hai trong số ba công ty lớn nhất về khai thác khoáng sản. Ngoài ra còn có tập đoàn Lâm Hải, Đỗ thị quốc tế của Trung Quốc, thêm Nhật Bản, Canada, Anh… thì có tất cả tám công ty. Công ty với thực lực kém hơn cũng không từ bỏ, bọn họ bắt đầu gặp gỡ nhau, tỏ vẻ có thể liên kết cùng đấu thầu.

Sẩm tối, Vu Minh nhận được điện thoại của Đỗ tiên sinh:

- Vu Minh, tới đây cùng ăn.

Vu Minh cười hỏi:

- Đỗ tiên sinh sao đột nhiên đãi khách vậy?

- Tôi nói chuyện phiếm với chủ tịch công ty An Bình, cô cháu họ của ông ta, Annie nói là bạn học của cậu, nên tôi tính mời cậu cùng tham gia cho vui.

Vu Minh:

- Đỗ tiên sinh, đừng nói dối, không tốt.

Đỗ tiên sinh cười:

- Được rồi, công ty An Bình của chú của bạn học Annie của cậu có năng lực kỹ thuật chuyên nghiệp về khai thác khoáng sản. Mà quy mô của công ty An Bình lại nhỏ, tôi và Lâm Hà Y đều coi trọng công ty này, muốn hợp tác với bọn họ để cùng mua cổ phần của Vale. Chỉ nói về công việc thì quá nhàm chán, nên mới mời cậu tới khuấy động phong trào.

Vu Minh hỏi:

- Nam quan hệ xã hội?

Đỗ tiên sinh nói:

- Cậu cảm thấy gọi thế là phù hợp? Cũng được.

Vu Minh khó xử:

- Đỗ tiên sinh, không phải tôi không nể ngài, mà thật sự có việc mà.

- Việc gì?

- Một người bạn mời cơm.

Ngô Du Du hẹn mọi người đi ăn, Vu Minh đề phòng Ngô Du Du nên tất nhiên lo lắng khi Đỗ Thanh Thanh gặp cô ta.

- Vậy hôm khác đi.

- Vâng.

Vu Minh cúp máy. Đỗ Thanh Thanh đã chuẩn bị xong:

- Đi thôi Vu Minh, nhanh lên nào.

- Mọi người đi trước đi, tôi theo sau.

Vu Minh tới phòng đun nước gọi điện:

- Diệp Chiến, có lấy lựu đạn không?

- … quên rồi.

Diệp Chiến chẳng có ý định xin lỗi gì, hỏi:

- Nhớ lần trước tôi bị đánh lén tới Áo không? Tôi nói hóa ra là cậu đó?

Vu Minh trả lời:

- Nhớ rõ. Tôi hỏi anh, anh bảo không dám xác định, phải điều tra đã.

- Điều tra ra rồi.

Diệp Chiến nói:

- Đoàn đội bọn họ gọi là Liên minh Hoa Quả.

Vu Minh nói:

- Cái này tôi cũng biết.

- Nhưng có biết một người trong bọn họ là ai không?

- Ai?

Diệp Chiến nói:

- Người bên cạnh cậu, đoán xem.

Vu Minh buột miệng nói:

- Ngô Du Du.

- Xem ra cậu có nghi ngờ.

Diệp Chiến nói:

- Nhưng chuyện cũng không đơn giản như vậy. Tôi vốn tưởng rằng Liên minh Hoa Quả là tổ chức tập hợp một đám người cùng chung chí hướng như Nhền Nhện. Nhưng với sự giúp đỡ của Mandy, tôi phát hiện bọn họ có được nguồn tài chính và thực lực hùng hậu, tôi nghi ngờ có bốn công ty trên thế giới này có liên quan tới bọn họ.

- Nói đơn giản chút.

Vu Minh nói.

- Tương tự như một đội ngũ gián điệp cỡ lớn vậy.

Diệp Chiến nói:

- Hiện tại vài kẻ bị phát hiện đều là người châu Á, không biết nguyên nhân vì sao.

- Đều là người Hoa?

Vu Minh hỏi.

Diệp Chiến trả lời:

- Không, có ít nhất một gã người Hàn Quốc. Vị chỉ huy Áo kia lúc ra lệnh cho tôi, tuy đã biến âm, nhưng vẫn có thể nghe ra được một chút ngữ điệu của Hàn.

- Hàn?

Nhưng trái lại ngửi được mùi đồ nướng.

- Cậu không hiểu.

Diệp Chiến nói:

- Tôi không rõ Ngô Du Du vì sao lại cố tình tiếp cận các cậu, cũng không xác định Ngô Du Du là gì ở trong liên minh đó, nhưng hãy cẩn thận. Đừng tưởng lúc ở Áo bọn họ không giết người thì là đám lương thiện.

Vu Minh trả lời:

- Đã hiểu, khi nào lấy lựu đạn?

Hắn quan tâm vấn đề này hơn.

- Biết rồi, mai đi.

Diệp Chiến nói:

- Tôi nói cậu nên xây một căn nhà an toàn cho chính mình.

Vu Minh nói:

- Tôi không đề cao bạo lực.

- Bởi vì cậu làm gì có vũ lực mà đòi đề cao.

Diệp Chiến không đợi Vu Minh trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Nếu như người mà Vu Minh tin tưởng nhất khi làm việc tốt là Đỗ Thanh Thanh, vậy khi làm việc xấu thì hắn tin nhất là Diệp Chiến. Suy đi nghĩ lại, cân nhắc một phen, cơ bản có thể xác định Ngô Du Du là thành viên của Liên minh Hoa Quả, nhưng tại sao Ngô Du Du lại muốn tiếp cận Đỗ Thanh Thanh? Đỗ Thanh Thanh chẳng có gì để mà mò mà vét cả.

Vu Minh mang theo tâm tình đầy nghi ngờ lái xe tới nơi liên hoan. Chương trình hôm nay là nướng cá bên bờ biển, nhưng vì mùa đông nên lại chuyển vào trong phòng. Liên hoan là hoạt động thường xuyên của người trẻ tuổi, mà khách mời phần lớn là các cô nàng sexy. Vu Minh biết Ngô Du Du có mục đích, nhưng không ngờ mục tiêu của Ngô Du Du lại là Lý Phục.

- Lý Phục, em muốn nhờ anh giúp một việc.

Ngô Du Du nói.

- Ừm?

Lý Phục nói:

- Em cứ nói đi.

- Lần này công ty Vale có một người phụ trách đánh giá danh dự của các công ty khác, hình như là bạn học của anh.

- Ừ.

Lý Phục gật đầu:

- Nhưng cậu ta có vẻ bận lắm, bọn anh hẹn chờ xong việc thì mới gặp gỡ.

Ngô Du Du nói:

- Liệu có thể giới thiệu em với anh ấy được không?

Lý Phục trả lời:

- Đương nhiên có thể. Nhưng mà… Ngô tiểu thư, em có ý đồ gì vậy?

Ngô Du Du giải thích:

- Có một công ty Hàn Quốc khá hứng thú với việc đấu thầy lần này của Vale, cũng có năng lực nhất định. Nhưng trong quá trình gặp gỡ Vale, vì danh dự bị đánh giá quá kém nên bị loại. Em không muốn biện giải gì thay cho công ty này, dù sao thương nhân trục lợi là vì lợi ích cơ bản. Nhưng vị Phó tổng giám đốc của công ty này là bạn của ba em, bọn em trao đổi xong, quyết định xem có thể ngầm gặp người phụ trách đánh giá danh dự. Không phải vì hối lộ, mà là muốn được biết công ty Vale cho rằng danh dự của công ty không được, rốt cuộc là không được ở chỗ nào. Đương nhiên ba em cũng sẽ có được chút lợi ích nghiệp vụ nhất định.