← Quay lại trang sách

Chương 160 .2: Nghi ngờ lấy cắp

Lý Phục hỏi:

- Lỡ như Lưu Mãng tìm ra thì sao?

- Khả năng này là rất nhỏ, Lưu Mãng không dám đắc tội những người ở đây.

Vu Minh nói.

Lý Phục nhìn Vu Minh:

- Có phải cậu có ý kiến gì rồi không?

Vu Minh lắc đầu:

- Anh lo trinh thám, tôi chuyên chụp ảnh ngoại tình, anh đối phó đi.

Lý Phục mồ hôi chảy ròng ròng:

- Nhưng không thể báo cảnh sát, tôi lại không thể lấy vân tay, phá án thế nào đây?

Nói tới đây thì Lưu Mãng vào cuộc. Gã ngồi xuống hỏi Hạ Tri Vũ, Đỗ lão tiên sinh nhìn thấy Lưu Mãng liền cảm thấy không thích hợp, vì thế gọi Lâm Hà Y tới. Lâm Hà Y nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho Đỗ lão tiên sinh nghe. Đỗ lão tiên sinh gọi Đỗ tiên sinh tới, mắng cho một trận. Đỗ tiên sinh nhìn Vu Minh, Vu Minh chỉ cười. Thông qua Lâm Hà Y khiến ba ông cụ kia biết chuyện đã xảy ra trước.

Vu Minh khẽ nói:

- Tôi quyết định tăng thù lao lên một triệu đô la Mỹ… Đừng nhìn tôi như vậy chứ, chỉ đùa thôi mà.

Giống như mình ôm hết vào ấy, tất cả mọi người đều có phần, mà mình được có một chút hà.

Đỗ lão tiên sinh để nhân viên đi ra ngoài trước, sau đó mời khách khứa vào trong biệt thự. Đỗ lão tiên sinh nhìn các vị khách rồi nói:

- Thật xin lỗi, đã xảy một chuyện khiến người ta không được vui vẻ gì. Tôi muốn hỏi, có ai nhặt được một chiếc vòng tay có khảm kim cương đen không?

Đỗ lão tiên sinh thấy mọi người không động tĩnh gì thì nói:

- Như vậy đi, nếu ai nhặt được thì tìm cơ hội đặt ở một chỗ dễ thấy. Đỗ thị quốc tế mời mọi người phối hợp điều tra.

Lâm lão tiên sinh nói:

- Tập đoàn Lâm Hải cũng như vậy, ai khiến chúng tôi đón cái Tết không vui, tôi cho người đó khỏi ăn Tết. Ngọc Trân, bà đưa túi cho công ty Vạn Sự Thông đi.

Ngọc Trân là vợ của Lâm lão tiên sinh, xuống đao với vợ mình trước tiên, ai dám ý kiến gì nữa. Năng lực làm việc của Lâm lão tiên sinh xuất sắc hơn Đỗ lão tiên sinh rất nhiều. Đỗ lão tiên sinh am hiểu nhất là nhìn người và dùng người, chứ năng lực bản thân lại không được. Lâm lão tiên sinh chỉ nhờ vào vài câu nói liền khiến việc điều tra có thể thuận lợi tiến hành.

Vợ của Lâm lão tiên sinh và Hải lão tiên sinh đều không tỏ ra bất mãn gì, đều để túi xách lên trên bàn. Lưu Mãng liên tục gật đầu:

- Xin lỗi, xin lỗi.

Đoạn cùng Trương Long đeo găng tay, bắt đầu kiểm tra các thứ trong túi. Kiểm tra xong, Lưu Mãng mời các bà sang một bên, ngầm nói chuyện.

Vương Triều đang nói chuyện với người phục vụ rượu, bởi muốn đi toilet là phải đi qua trước mặt người phục vụ rượu. Người đi toilet sau Hạ Tri Vũ là những người đáng nghi nhất.

Vu Minh chuyển bật lửa trong tay, nhìn Hạ Tri Vũ. Hạ Tri Vũ tỏ ra đau lòng và hối hận, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn mọi người. Mà quan sát khách khứa thì không có ai tỏ ra khẩn trương kiểu “tôi là kẻ trộm”. Nghê Thu khẽ nói:

- May tôi là nam, không thì chắc khai đao với tôi mất.

Lý Phục nói:

- Nghê Thu, tôi thấy anh cứ như vậy là không tốt.

Vu Minh lại nói:

- Tôi cảm thấy Nghê Thu nói tới điểm then chốt, cho dù có trộm thì cũng không cách nào khẳng định được Hạ Tri Vũ sẽ để vòng tay trên bồn rửa tay, đây chỉ là một vụ phạm tội ngoài ý muốn. Đa số người ở đây không có kinh nghiệm về phản thẩm vấn, Lưu Mãng chỉ nói chuyện riêng như vậy, rất có thể sẽ đạt được hiệu quả.

Lý Phục thắc mắc:

- Đa số? Hình như ở đây không có người nào là có kinh nghiệm phản thẩm vấn cả.

Vu Minh nói:

- Có một người.

Lý Phục hỏi:

- Là ai?

Vu Minh đáp:

- Bạch Tiêu San.

- ….

Nghê Thu khẽ nói:

- Bạch Tiêu San? Nghe nói thu nhập của cô ta mỗi năm phải hàng triệu ấy, nhưng so với cái vòng tay kia… cô ta phải oằn lưng ra kiếm hai mươi mấy năm. Có khi thật sự là cô ta ấy chứ.

Vu Minh nói:

- Tôi không cho rằng là cô ta làm, cô ta càng có cách phát tài ổn thỏa hơn.

Vương Triều nói chuyện xong với người pha chế rượu, đi tới thì thầm vào tai Lưu Mãng một phen. Lưu Mãng nhìn về phía khách, răng có phần nhức nhức. Gã cân nhắc một lúc rồi vẫn đi lên trên bục nói:

- Phiền cô Bạch Tiêu San, Điền Vân, Hải Na và Đỗ Thanh Thanh.

Bốn cô gái đều ngồi ở khu dành cho khách nữ, hơn nữa đều cùng một bàn. Bốn người nhìn nhau, rồi cùng đi tới trước bục, để túi xách của mình lên bàn.

Đầu tiên là Bạch Tiêu San, xem ra Lưu Mãng cũng cho rằng Bạch Tiêu San là đối tượng tình nghi lớn nhất, nhưng kiểm tra xong thì không phát hiện bất cứ cái gì. Tiếp theo là Điền Vân. Điền Vân chỉ là thành phần tri thức bình thường, khả năng thấy hơi tiền liền nổi máu tham là rất cao, nhưng cũng không có. Hải Na thì mọi người cho rằng không có khả năng, quả nhiên không có.

Nhưng điều khiến mọi người tròn mắt là Lưu Mãng lấy được chiếc vòng tay Ngôi sao trong đêm từ túi xách của Đỗ Thanh Thanh.

- Cái gì?

Vu Minh, Nghê Thu và Lý Phục đều đứng bật dậy. Điều này… hoàn toàn không khoa học. Không chỉ Đỗ Thanh Thanh, mà Lưu Mãng cũng cực kỳ kinh ngạc. Gã hiểu rất rõ Đỗ Thanh Thanh, tuy khó chịu với cô ta, nhưng gã không hề nghi ngờ gì Đỗ Thanh Thanh cả. Điều tra bốn người này là vì người pha chế rượu đã báo tên như vậy.

Hải Na lập tức chặn trước người Đỗ Thanh Thanh:

- Không phải là Thanh Thanh. Lúc ấy chúng tôi cùng vào toilet, vốn chẳng nhìn thấy ngôi sao ngôi xiếc gì hết. Chắc chắn có người vu oan.

Hải lão tiên sinh sầm mặt lại:

- Hải Na, câm miệng.

Hải Na quát lên:

- Ông câm miệng. Tôi đảm bảo không phải Thanh Thanh làm.

Đỗ Thanh Thanh nói:

- Tôi thật sự không biết.

Tiếng nghị luận vang lên. Vu Minh nhìn lên trên bục, Đỗ lão tiên sinh tỏ ra không tin, Lâm lão tiên sinh và Hải lão tiên sinh thì nửa tin nửa ngờ. Nhưng có ba ông già ở đây nên người bên dưới chỉ thì thào bàn tán với nhau, không ai dám hỏi.

Lý Phục đột nhiên bước lên trước:

- Tôi có chứng cớ chứng minh Đỗ tiểu thư không phải kẻ trộm.

Lưu Mãng hỏi:

- Chứng minh thế nào?

Lý Phục nói:

- Mười phút trước khi chuyện xảy ra, cũng chính là tầm bốn giờ năm mươi phút, Hải Na có mở túi của Đỗ Thanh Thanh ra tìm giấy ăn. Tôi và Vu Minh đều nhìn thấy, Hải Na có vẻ vội nên đã đổ hết tất cả đồ trong túi ra. Nếu như có vòng tay thì dù chúng tôi không phát hiện, Hải Na cũng sẽ thấy.

Lý Phục nói:

- Lý Phục, anh biết rõ đây vốn không phải chứng cứ gì.

Lý Phục hỏi:

- Lý Phục, vòng tay này được để ở vị trí nào trong túi?

Lưu Mãng nói:

- Ngay gần miệng túi, mở ra là thấy.

Lý Phục hỏi:

- Thử hỏi, nếu Đỗ tiểu thư quả thực trộm vòng tay này, sao có thể đặt ở chỗ dễ nhìn thấy như vậy?

Lưu Mãng nói:

- Lý Phục, anh đây là luật sư cãi láo. Cá nhân tôi đánh giá một câu thế này, Đỗ tiểu thư không phải người chuyên nghiệp, cho nên phạm sai lầm cấp thấp cũng là điều có khả năng.

- Anh có ý gì?

Hải Na giơ tay chỉ vào Lưu Mãng.

- Hải Na.

Hải lão gia tử quát lên.

- Im đi.

Hải Na trực tiếp quát lại.

Đỗ Thanh Thanh vội kéo Hải Na lại:

- Cậu đừng gây thêm rắc rối nữa, đi về trước đi.

Đỗ lão tiên sinh nói:

- Mọi người xin hãy thoải mái vui chơi, đây chắc chắn có hiểu lầm gì rồi. Thanh Thanh, theo ta tới tầng hai.