← Quay lại trang sách

Chương 163 .2: Chơi cờ một mình

Vu Minh nhìn danh thiếp, vô cùng giật mình:

- Đúng là danh thiếp của tôi.

Với Lâm Hà Y và Đỗ tiên sinh thì mọi người đều rất lễ độ, nhưng với Vu Minh thì tùy tiện hẳn đi. Ngay cả Đỗ lão tiên sinh cũng đều rướn cổ lên xem. Vu Minh chìa tay đưa danh thiếp cho Đỗ lão tiên sinh. Đỗ lão tiên sinh giơ danh thiếp lên, nói:

- Không sai.

Tiếng vỗ tay vang lên rần rần. Bạch Tiêu San đứng bên cạnh Vu Minh, cúi người cảm ơn mọi người bên dưới, miệng thì nói:

- Cảm ơn.

Vu Minh mỉm cười với mọi người, đáp lại:

- Chỉ một lần này thôi.

- Tất nhiên rồi.

Bạch Tiêu San bổ sung một câu:

- Đêm dài đằng đẵng, cửa ngỏ bày rượu chờ người tới tâm tình.

Vu Minh cười:

- Hoa hồng rải khắp nơi, làm gì cứ đi chọn bông có gai?

Nói xong, Vu Minh đi xuống sân khấu. Ý của Bạch Tiêu San là tối tới cùng lên giường. Ý của Vu Minh là, anh có chỗ để lên rồi, không cần tìm cưng. Hắn nhớ lại ông chú Yến Tam của mình, phỏng chừng năm đó cũng là bị thầy bà dụ dỗ rồi lên giường, cho nên Yến Tam mới nói cam tâm hồ đồ đổi lấy một đêm xuân.

Tiết mục tiếp theo phần lớn là khách khứa tự biểu diễn. Lâm lão tiên sinh lên trình diễn một bài thổi sáo, Hải lão tiên sinh thì làm một bài Hồng Hà Cốc, còn Đỗ lão tiên sinh thì biểu diễn bài Tịch Dương Hồng. Ba ông cụ biểu diễn xong, là tới phần đất cho người trẻ tự do phát huy. Mà trong đó Hải Na là dữ nhất, dùng tay không đánh vỡ cục gạch. Lâm Hà Y lên sân khấu nói vài câu cho có lệ. Đỗ tiên sinh thì làm một ảo thuật nho nhỏ, cơ mà thất bại, nhưng mọi người vẫn vỗ tay cổ vũ.

Mà điều khiến mọi người, kể cả Vu Minh, phải mở rộng tầm mắt là Lý Phục cởi áo khoác lên sân khấu biểu diễn trượt ván kèm dẫn bóng. Từ đó có thể thấy Lý Phục chơi trượt ván và bóng rổ đã được ít nhất là năm năm. Vu Minh và Nghê Thu không đăng ký tham gia. Khi thấy Lý Phục được ba ông cụ mỗi người cho một phong bao lì xì, hai người hối hận vỗ bàn cái rầm. Lý Phục quay trở lại, Vu Minh và Nghê Thu cùng xé đi bao lì xì của anh ta, làm xong hai người lại hối hận.

Không ngờ đó là một đồng tiền vàng kỷ niệm nặng một ao-xơ, tiền kỷ niệm ba mươi năm mà Đỗ lão tiên sinh cho Đỗ thị quốc tế. Hai vị Lâm và Hải cho tiền kỷ niệm hai mươi lăm năm của tập đoàn Lâm Hải. Lý Phục cất ba đồng tiền vào túi, thật không phúc hậu làm động tác hoan hô. Không phải tất cả các tiết mục biểu diễn đều được tiền vàng, trừ phi là các tiết mục được người xem tán thành.

Mười hai giờ, Đỗ lão tiên sinh và Bạch Tiêu San tiến hành hoạt động chiêu hồn. Một số người đi nghỉ, một số người chưa buồn ngủ thì tiếp tục chơi.

Vì phối hợp với mọi người, lúc mười hai giờ còn có tiệc đứng, mọi người có thể thoải mái ăn uống. Nếu muốn phong bao lì xì thì bảy giờ sáng mùng một dậy cùng ăn sáng với ba ông cụ kia. Vu Minh nghe được quy củ này, ba ông già ăn uống xong, đám con cháu lần lượt lên chúc tết, sau đó được cho phong bao lì xì.

Vu Minh bất ngờ nhận được tin nhắn chúc mừng của chủ tịch Montero, Vu Minh cảm động không thôi. Sau hắn mới biết rằng, căn cứ theo tư liệu mà thành viên nhập vào, máy tính sẽ gửi tin nhắn đi đúng giờ. Hỏi tín ngưỡng của bạn, nếu bạn là tín đồ Cơ Đốc giáo, như vậy mỗi ngày hội của Cơ Đốc giáo đều sẽ gửi tin nhắn cho bạn.

Mùng một, sau khi lấy được phong bao lì xì có tám trăm đô la Mỹ, đám người công ty thám tử Tinh Tinh đi tới nhà ông bác của Nghê Thu. Ông bác của Nghê Thu sống trong vùng nông thôn ở huyện lân cận, không khí đón tết nông thôn thật đầm ấp. Hai ngày sau, mọi người trở về thành phố lạnh lùng buồn tẻ.

Sáng mùng bốn, Đỗ Thanh Thanh gọi cho Vu Minh:

- Lại đi lêu lổng chỗ nào rồi?

Nào có lêu lổng gì, ngày hôm qua ba tên con trai tập trung ở phòng Lý Phục coi phim, uống nhiều quá nên ngủ. Vu Minh đùa cợt:

- Đỗ tiểu thư, có gì cần dặn dò?

Đỗ Thanh Thanh nói:

- Hôm nay tôi định tới nhà họ Hải chúc tết, anh máu tới lấy lì xì đi công ty đưa cho Trương Diêu, sau đó thay Hải Na tới công ty con phát cho nhân viên.

Vu Minh gượng cười:

- Đỗ tiểu thư, tôi có quen gì công ty con đâu.

- Có lì xì, quen hay không không liên quan.

Đỗ Thanh Thanh nói:

- Tôi chờ anh ở ký túc xá, nhanh chút.

Vu Minh lái xe, cầm một xấp bao lì xì rồi tới công ty. Văn phòng khá là vắng vẻ, Vu Minh nhìn công ty chỉ có một mìn Trương Diêu, cảm thấy cô nàng thật đáng thương, nhưng cảm giác là cảm giác, chắc chắn Vu Minh sẽ không thêm tiền vào lì xì. Vu Minh chào hỏi Trương Diêu vài câu rồi đưa lì xì cho cô ta. Sau đó hắn nói:

- Trương Diêu, Đỗ tiểu thư bảo cô đem những bao lì xì này chia cho các nhân viên hôm nay đi làm ở công ty con.

Trương Diêu không nói lời nào lập tức nhận lấy, lại do dự hỏi:

- Anh Vu Minh, vừa rồi một vị khách có hẹn trước, tầm mười phút nữa sẽ tới.

Vu Minh nói:

- Để tôi lo.

Trương Diêu đi rồi, Vu Minh rót một ly Coca, rồi ngồi trong văn phòng mở, thuận tay mở máy tính chơi game. Mười phút sau, rất đúng giờ, một người tuổi còn trẻ gõ cửa.

Vu Minh đứng lên đón. Người đến là người châu Á, cao một mét bảy tư, mặc âu phục nhưng không đeo cà vạt, không chú trọng vẻ bề ngoài. Hai bên bắt tay, vừa nghe đối phương nói là Vu Minh biết anh ta không quen thuộc với tiếng Trung cho lắm:

- Xin chào, tôi là Đặng Tiểu Mộc.

- Tôi là Vu Minh, mời ngồi.

Vu Minh nhường chỗ, sau đó rót nước, để chén nước tới trước mặt Đặng Tiểu Mộc rồi hỏi:

- Anh Đặng cần giúp gì?

- Tôi thay mặt chủ tịch của chúng tôi tới đây.

Đặng Tiểu Mộc đưa một tấm danh thiếp ra, phía trên đều ghi tiếng Anh. Đặng Tiểu Mộc nói:

- Công ty Tinh Vân là một công ty nhỏ chuyên khai thác khoáng thạch ở châu Phi, tổng công ty ở Durban, có vùng mỏ ở ba quốc gia châu Phi.

Vu Minh nhíu mày:

- Thật ngại quá, công ty chúng tôi chỉ tiếp nhận các ủy thác giới hạn trong Trung Quốc.

Chẳng lẽ biết mình là người của Hiệp hội Thám Tử Quốc Tế?

Đặng Tiểu Mộc lễ phép nói:

- Vâng, chúng tôi đang muốn tìm một người trong Trung Quốc.

- Tìm ai?

- Đây là tư liệu.

Đặng Tiểu Mộc nói:

- Chúng tôi tìm một thanh niên trưởng thành, năm nay hai mươi ba tuổi. Đây là giấy sinh đẻ của bệnh viện.

Vu Minh nhìn giấy sinh, là hai mươi mấy năm trước. Vu Minh hỏi:

- Cụ thể là xảy ra chuyện gì?

- Bốn năm trước, chủ tịch sống ở thành phố B, cũng coi như là thế hệ giàu. Ừm… Nói cho đơn giản, chủ tịch ngủ với bảo mẫu, bảo mẫu sinh một cậu con trai. Phu nhân chủ tịch vì sinh hai cô con gái nên rất tức giận, khiến cho người ta trộm đứa trẻ kia đi, nói dối là đã chết. Tháng trước phu nhân chủ tịch qua đời, trước lúc lâm chung đã nói chuyện này cho chủ tịch. Hơn nữa còn nói, tiêu năm trăm tệ giao cho một nông dân tên là Ngưu Tam xử lý. Chúng tôi tìm được Ngưu Tam, nhưng Ngưu Tam đã qua đời. Tin tốt là vợ Ngưu Tam nói, Ngưu Tam không giết đứa trẻ, mà bỏ đứa trẻ vào trong chậu rồi thả xuống sông. Chúng tôi điều tra sông kia, năm đó nước sông khá chậm, hơn nữa vùng hạ du có không ít thôn xóm, nên tin rằng đứa trẻ có lẽ còn sống. Tiếc rằng những thôn này vì xây đập mà đều di chuyển đi hết, chúng tôi không còn cách tra tiếp nữa.

Không trùng hợp thế chứ? Vu Minh lòng thất kinh. Hắn vốn nhặt được ở thành phố B, cũng trôi xuống từ thượng du, cũng năm tuổi. Vu Minh hỏi:

- Có tín vật nào không?

Đặng Tiểu Mộc trả lời:

- Chỉ có một ngọc bội Quan Thế Âm bình thường. Đúng rồi, đứa trẻ mặc yếm đỏ, được bọc trong một chiếc chăn màu lam.

Vu Minh lòng kinh hãi, truy hỏi:

- Thôn mà Ngưu Tam vứt đứa trẻ tên là gì?

- Thôn Thượng Dương.

À, không phải rồi, mình vốn ở thôn Hắc Lâm.