Chương 18
Ông ngồi trên cầu thang. Tôi không cần hỏi ông về Walter.
"Không được ổn lắm," ông nói. "Ai ạ?"
"Walter. Cậu đứng trước Sepp, thẳng đuỗn và mỏng mảnh, giống như một nhành liễu non trước một cành liễu già đầy mấu. Không gian quanh hai người ẩm ướt và xám xịt. Làn khói của lò đốt than phả lên không trung.
"Walter nghĩ là Sepp hiểu cậu. Sepp đã chịu nhiều đau khổ. Con trai ông từng là
lính viễn chinh. Anh trở về nhà chỉ còn một chân và say túy lúy. Anh ta sống phóng đãng và cuối cùng trở thành kẻ xác xơ.
"‘Cháu về làng,’ Walter nói vẻ cương quyết.
"Sepp hiểu, cậu bé hy vọng sẽ nghe được tin về cha mình. ‘Còn Jakob,’ ông cụ hỏi,
‘bác ta có nói gì không?’ "‘Chẳng nói gì ạ.’
"‘Bác ta biết chuyện chứ?’
"Walter trả lời, ‘Cháu sẽ quay lại để vắt sữa mà.’
"‘Cẩn thận nhé!’
"Walter lên đường. Cậu chạy như một con thỏ, như một con chim đa đa, như một con chó lao qua khoảng nương mới phát xuống thung lũng, rồi băng qua một cánh rừng dựng đứng.
"Mẹ Walter ôm choàng lấy cậu con trai thở hổn hển. Chị nhỏ những giọt nước mắt lớn mà Walter chưa từng nhìn thấy.
"Đúng, chị đã biết tin về Tell. Ngày hôm qua chị đã gặp một người thủy thủ đưa tin. Nhưng điều đó chỉ làm Hedwig vui được một nửa, vì Tell vẫn chưa về nhà. Ướt như một con rái cá, anh chạy dọc xuống triền dốc ven hồ.
"Walter lại rất vui. Cậu rất muốn nói một câu tục ngữ, nhưng lại chưa tìm ra câu thích hợp. Đôi khi ông Sepp nói, ‘Nếu ai số may mắn thì cái ghế vắt sữa cũng đẻ ra con bê được.’ Nhưng ở đây câu này có vẻ không đúng lắm.
"Đến khi đó Walter mới nhìn thấy một cái đĩa đựng sữa để bên ngưỡng cửa.
"‘Chúng ta lại có một con rắn đấy,’ Hedwig nói và khẽ tiếp tục. ‘Và mẹ lại chờ sinh một em bé.’
"Walter nhìn ra những cánh đồng và vườn nho trong sương mù. Cả vùng quê đầy những con đường, và tất cả đang mở lối cho cha cậu quay trở lại. Tell đang tập tễnh đi về nhà."
Câu này nghe như một lời kết thúc. "Hết ạ?" tôi hỏi.
"Đúng. Vài người còn kể thêm chút. Mấy năm sau Tell chết đuối ở sông Schaechhen, nơi anh sống. Khi nước dâng cao anh đã nhảy xuống sông để cứu một em nhỏ."
"Đứa nhỏ không bơi được," tôi nói.
"Dòng nước này, chàng trai ạ, có thể cuốn đi bất cứ ai, kể cả người bơi giỏi nhất. Đứa trẻ đó là một bé gái, đã được cứu thoát."
Bà mang cho tôi một tấm bưu thiếp vừa được chuyển đến. Bố gửi lời hỏi thăm tôi từ Copenhagen4.
Ai bảo bố là tôi ở nhà ông bà nhỉ? Mẹ ư? Vậy là bố mẹ đã gọi điện cho nhau. Ít nhất là bố mẹ đã gọi cho nhau một lần.
Ông và bà nhìn tôi.
Tôi nói, "Bố cháu hỏi thăm ông bà." Cả hai gật đầu.
Vì sự im lặng của ông bà làm tôi thấy ngại, tôi nói tiếp, "Nơi nào một cánh cửa đóng lại, thì cánh khác lại mở ra."
HẾT