← Quay lại trang sách

Thư

Khi nhận được thư của cô ta, đó đã là chuyện của nửa năm sau.

Tôi vẫn sống trong khu căn hộ đó. Chuyện ly hôn với Sasaki, chỉ còn là việc ký tên vào đơn ly hôn là xong, thế nhưng tôi luôn trốn tránh chuyện này. Sasaki nói đùa rằng muốn tìm luật sư đưa lên tòa án. Giả sử lên tòa án, chắc hẳn tôi sẽ thua. Nhưng mặc kệ, cứ coi như đây là chuyện của người khác.

Mối quan hệ với Makihara vẫn nhì nhằng như thế, vừa không có tiến triển, cũng không chia tay, cứ lần lữa mãi. Mỗi lần gặp tôi, cậu ta đều mặt mày ủ rũ nói: “Soko vẫn muốn dựa dẫm Sasaki sao?”

Cuộc sống hiện tại, và cuộc sống trước khi gặp một Soko khác kia chẳng có chút gì thay đổi. Chỉ duy nhất, có một điều đó là tôi cũng bắt đầu vào xưởng may làm việc giống như cô ta.

Ngồi trong góc của một nhà xưởng lớn, hàng ngày vùi đầu vào việc đạp bàn đạp, may những bộ đồ giống hệt nhau. Không cần kỹ thuật gì cao siêu, chỉ cần tính nhẫn nại. Từ sau khi cô ta trở về Fukuoka, đầu tôi đã trở nên trống rỗng, hằng ngày chẳng nghĩ ngợi gì cả, làm việc một cách thuần thục, hệt như đang tiến hành hồi phục chức năng vậy.

Hôm nhận được thư của cô ta là buổi sáng một ngày cuối hạ.

Khi tôi đang định đi đến nhà xưởng, xuống dưới tầng thì bắt gặp người đưa thư đang đút thư vào hòm thư của mình. Vừa nhìn bề ngoài phong thư không ghi địa chỉ và họ tên người gửi thư, tôi lập tức hiểu ra, là thư của cô ấy.

Tôi không bóc ra ngay mà nhét nó vào túi da rồi đi đến nhà xưởng. Rốt cuộc bức thư viết gì nhỉ? Tôi vừa đạp bàn đạp máy may vừa suy đoán. Mặc dù cô ta là một cái tôi khác nhưng tôi cũng không thể tưởng tượng ra cô ta sẽ viết những gì cho mình.

Giờ nghỉ trưa, tôi leo lên sân thượng, xé bức thư ra.

Phong thư màu trắng phát sáng lấp lánh dưới ánh nắng, phát ra âm thanh “loạt soạt” trong gió.

Một Soko khác,

Cô khỏe không?

Tôi vẫn khỏe.

Tôi đã rời khỏi ngôi nhà đó, và bắt đầu cuộc sống một mình.

Việc ly hôn với Kawami-kun dây dưa mất một thời gian rất dài. Chẳng qua chỉ là ly hôn thôi, thế mà cũng tiêu tốn nhiều thời gian và tiền bạc.

Tôi mong mỏi biết bao được trở thành nhân viên chính thức của xưởng may kia nhưng Kawami-kun thường xuyên đến quấy rối, nên hiện tại tôi đang làm việc ở một nơi khác. Đến xưởng trưởng cũng bị anh ta đánh đấy, nghĩ đến mà muốn phát điên lên được.

Mãi đến tận bây giờ, tất thảy mọi thứ đều tựa như giấc mơ. Nhưng, nó cũng vẫn là hiện thực nhỉ? Bởi vì, tôi đang viết thư cho cô kia mà!

Thời gian gần đây, tôi thường xuyên nhớ lại lúc tôi và cô gặp mặt ở Hiroshima.

Cô còn nhớ lúc đi gặp cha, chúng ta ngồi quay lưng vào nhau trong quán cà phê không? Tôi không khỏi nghĩ, hình ảnh ấy chẳng phải là tượng trưng cho mối quan hệ của hai chúng ta sao?

Hai chúng ta chính là mặt chính phản của dải màu được kết thành một vòng, vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau, chỉ thi thoảng - khi dải màu này vặn xoắn (hình thành nên Mobius), chúng ta mới gặp nhau.

Đó không phải là một đêm tuyệt đẹp sao? Tôi nghĩ như vậy. Mặc dù tôi ghét cô, nhưng lúc đó quả thực chúng ta đã vô cùng vui vẻ.

Dù rằng cuối cùng đã ly hôn thành công nhưng tôi không cho rằng sau này sẽ gặp được chuyện gì tốt đẹp. Song tôi sẽ không muốn chết.

Cứ khăng khăng giữ lấy sinh mệnh này rốt cuộc là vì sao? Mặc dù từng nghĩ nếu có thể chết một cách nhanh gọn thì sẽ rất nhẹ nhõm nhưng tôi lại không dám dùng kéo để cắt dải Mobius đó. Tôi phải làm gì bây giờ? Có lẽ cả đời này tôi cũng không hiểu, và vì thế cứ để cuộc sống trôi di, tôi cũng sẽ dần già, rồi chết.

Nếu để mọi thứ diễn ra theo quy luật như vậy, chúng ta sẽ rất ngưỡng mộ nhau, phải không?

Bảo trọng.

Tạm biệt.

Ngày 14 tháng Chín

Kawami Soko

Bức thư chỉ vẻn vẹn một trang giấy, nhưng tôi đã đọc đi đọc lại không biết bao lần. Lúc nhìn thấy ngày tháng cuối thư, tôi nhìn mãi, mới phát hiện ra đó là ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Giả như không có ngày hôm ấy, tôi sẽ thế nào nhỉ? Và Soko khác kia cũng sẽ ra sao?

Ít nhất, tôi cũng sẽ không đạp bàn đạp máy may. Tôi nhếch miệng cười méo xệch.

Tôi gấp gọn lá thư của cô ta lại, khi tiếng chuông thông báo giờ nghỉ trưa vang lên...