Soko A
Mở mắt ra, đập vào mắt tôi là trần nhà trắng toát. Nhưng ngay phút chốc, mí mắt của tôi sập xuống. Dẫu vậy, tôi vẫn cảm thấy ý thức đang dần hồi phục. Trần nhà màu trắng mà tôi nhìn thấy ban nãy, chẳng lẽ là nằm mơ, hình như tôi đã nhìn thấy trần nhà này ở đâu đó. À, nhớ ra rồi. Lần đầu tiên có kinh nguyệt, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, khóc lóc om sòm rồi rơi vào khủng hoảng, cô y tá trong phòng chăm sóc sức khỏe đã dịu dàng xoa đầu tôi, rồi tôi khóc đến mệt quá mà ngủ thiếp đi. Chính là trần nhà trong phòng chăm sóc sức khỏe hồi học tiểu học.
Tại sao tôi lại nhớ ra chuyện này chứ? Mọi người đều nói, trước khi chết người ta sẽ hồi tưởng lại nhiều mốc quan trọng hay nhiều chuyện của cuộc đời mình, chẳng lẽ tôi sắp chết rồi sao? Hay tôi đã chết rồi sao?
Tại sao? Tại sao tôi lại bắt buộc phải chết? Tôi không muốn chết. Thứ tôi muốn còn chưa đạt được chút gì, không thể cứ vậy mà chết được!
Đáng ghét! Ai có thể cứu tôi? Cứu với!
“Chị thấy thế nào?”
Có ai đó đang gọi tôi. Tôi cố gắng mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của một cô gái trẻ tuổi trước mặt. Đó là một cô gái đội mũ màu trắng, nét mặt đầy vẻ lo lắng.
“Có phải chị nằm mơ thấy ác mộng không?” Cô ta khẽ cười. Thì ra cô ta là y tá. Qua bả vai cô ta, tôi có thể nhìn thấy trần nhà màu trắng vừa rồi. “Chị kêu to quá. Làm tôi giật nảy cả mình đấy.”
“Tôi kêu lên à?”
“Chị kêu cứu với, có vẻ như gặp phải cơn ác mộng hết sức đáng sợ thì phải. Ấy ấy, hiện giờ chị không thể ngồi dậy.”
Tôi toan ngồi dậy, y tá vội vàng ấn tôi nằm xuống. Giờ tôi mới phát hiện ra tay mình đang được truyền dịch.
Cuối cùng thì đầu óc cũng đã trở lại bình thường. Hình như tôi được ai đó đưa đến bệnh viện, nhưng tại sao lại xảy ra chuyện này nhỉ? Tôi cố gắng nhớ lại.
Đúng rồi. Tôi và cô ta cùng đi gặp Sasaki. Tôi nhớ là mình cảm thấy rất khó chịu khi ở cầu thang của khu căn hộ, có thể là ngất xỉu ở đó nên được người ta đưa vào bệnh viện chăng?
“Xin hỏi... đây là đâu vậy?”
Tôi hỏi cô y tá đang kiểm tra túi truyền dịch. Cô ta nói tên của bệnh viện. Trước kia, tôi từng đến bệnh viện này thăm bạn, sau khi biết được đây là nơi quen thuộc với mình, nên đã yên tâm phần nào.
“Chuyện của ngày hôm qua, chị còn nhớ không?”
“Không, không nhớ rõ lắm...”
“Nghe nói chị té xỉu trong công viên cạnh bến cảng. Lúc xe cấp cứu đưa chị tới đây, chị sốt cao lắm. Nếu cứ ở bên ngoài một đêm trong tình trạng như thế, sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng.”
“Công viên?”
“Chị không nhớ tại sao mình lại ngất xỉu ở công viên sao?”
Câu này phải là tôi hỏi mới đúng. Tôi im lặng, không trả lời. Y tá dịu dàng vỗ vai tôi:
“Đã hạ sốt, huyết áp đã trở lại bình thường, chị không cần lo lắng nữa. Nhưng vẫn phải ở viện hai ba ngày để theo dõi. Chúng tôi đã liên lạc với chồng chị rồi, chắc anh ấy sẽ tới rất nhanh thôi.”
“Hả?”
“Bởi vì không rõ thân phận của chị... Chúng tôi đã phải mở túi của chị ra, trong đó có thẻ hội viên của cửa hàng cho thuê băng đĩa...” Cô y tá tỏ vẻ vô cùng áy náy nói.
Tôi cười lắc đầu theo phản xạ, nhưng không nhớ rốt cuộc mình có để thẻ hội viên của cửa hàng cho thuê băng đĩa vào túi xách hay không. Nhưng vừa nghĩ đến một lát nữa Sasaki sẽ tới, tôi lập tức yên tâm.
“Chị Kawami, lúc nào túi dịch truyền sắp hết, mời chị ấn vào máy gọi y tá.”
Cô y tá nói xong đi ra khỏi phòng bệnh. Tôi trợn tròn mắt, đưa mắt nhìn cô ta bước ra cửa.
Vừa rồi y tá gọi cô là gì vậy? Là chị Kawami sao?
Tôi nhìn ống truyền dịch, từ từ ngồi dậy, chậm rãi nhìn xung quanh. Phòng bệnh khá nhỏ hẹp, bức tường được sơn màu kem và rèm cửa sổ cùng màu. Lúc quay đầu nhìn bức tường phía sau lưng, tôi nhìn thấy phía lan can đầu giường có treo thẻ tên, bên trên có viết “Kawami Soko”.
Tôi ngơ ngác nhìn thẻ tên. Chuyện gì thế này? Tôi là Sasaki Soko, tại sao họ của mình lại biến thành Kawami chứ?
Tôi có một dự cảm xấu, nhìn bốn phía xung quanh, tìm kiếm cái túi da.
Rồi sốt ruột ấn vào máy gọi y tá. Không có bất kỳ âm thanh nào. Hay là máy hỏng nhỉ? Tôi ấn thêm mấy lần nữa.
“Đến rồi, đến rồi đây, sao vậy?”
Cửa phòng bệnh nhanh chóng được mở ra. Không phải cô y tá hồi nãy, mà là một y tá đứng tuổi bước vào.
“Cái đó, tên của tôi bị viết sai rồi.” Tôi chỉ vào bảng tên, nói.
Vẻ mặt cô y tá lập tức trở nên nghiêm nghị. Vẻ mặt ấy như đang nói, chỉ vì chuyện này mà gọi chúng tôi sao?
“Tôi sẽ bảo họ sửa lại.”
Y tá nói xong vội vàng đi ra cửa, tôi cuống cuồng gọi chị ta lại.
“Đợi, đợi một chút. Xin hỏi, túi da của tôi ở đâu rồi?”
Chị ta mới bước được vài bước, cười cười rồi lại quay vào phòng. Trước ngực chị ta có treo thẻ tên, để dòng chữ “y tá trưởng”.
“Cô chính là bệnh nhân được xe cấp cứu đưa đến ngày hôm qua phải không?”
“... Đúng vậy.”
“Túi da, túi da ấy hả?”
Chị ta lẩm bẩm rồi mở ngăn tủ sắt bên cửa.
“Là cái này?”
“Đúng vậy, chính là nó.”
Tôi nhận lấy túi da y tá trưởng đưa, dùng một tay cố gắng mở khóa, nhưng không được. Cô y tá thấy vậy lẳng lặng giúp tôi.
“Cô đang tìm gì vậy?”
Tôi không thể thốt nên lời.
Thẻ hội viên của cửa hàng cho thuê băng đĩa trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy. Bên trên có viết tên của Kawami Soko, còn có số điện thoại bắt đầu bằng 092.
“Cái thẻ này, không phải là của tôi.”
“Hả?”
“Túi da là của tôi, nhưng cái này không phải là của tôi. Nhầm rồi, tôi mang họ Sasaki.”
Tôi cố gắng giải thích rõ ràng. Y tá trưởng không hiểu gì cứ tròn xoe mắt đứng nhìn.
“Nhất định là cô ta. Đúng vậy, là cô ta bỏ vào.” Tôi bực mình gắt lên. Đúng vậy, nhất định là cô ta thừa lúc tôi ngất xỉu đã nhét cái này vào túi da của tôi rồi.
“Sao vậy? Xin cô bình tĩnh lại đã?”
Y tá trưởng khẽ lắc lắc cơ thể tôi.
“Có phải cô bỏ nhà đi không?”
Nghe chị ta hỏi, tôi ngẩng đầu lên.
“Ngày hôm qua, khi tôi gọi điện cho chồng cô, anh ta nói vợ mình đã bỏ nhà đi từ tuần trước, hiện giờ không biết đang ở nơi nào. Chồng cô đã khóc đấy. Hai người cãi nhau à?”
“Thế nên, tôi mới nói là mọi người nhầm rồi. Người mà chị nói là người khác.”
Y tá trưởng nghiêng đầu, ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Vậy thì, tại sao cô lại có thẻ hội viên của người khác chứ?”
Nghe hỏi vậy, tôi cũng không biết phải trả lời thế nào. Chuyện này không phải một câu là có thể nói cho rõ ràng, hơn nữa, cho dù có nói ra, liệu chị ta có thể hiểu không chứ?
Lúc này, ngoài hành lang vọng đến tiếng gọi: “Y tá trưởng”.
“À, xin lỗi, hiện giờ tôi rất bận. Chốc nữa chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện.”
Dứt lời, chị ta vội rảo bước ra ngoài.
Một mình trong căn phòng nhỏ hẹp, tôi ngơ ngác ngồi trên giường, kinh ngạc tột độ. Tâm trạng vô cùng rối rắm, tôi không thể tìm ra chút đầu mối nào.
“Nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh....” Tôi tự nhủ. Tôi hiểu hiện tại không phải là lúc có thể ở đây để nghỉ ngơi. Nhưng phải làm thế nào đây? Phải bắt đầu từ đâu đây?
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra vào tối qua.
Đúng vậy. Tôi đã đến nơi ở của Makihara. Ở đó, tôi phát hiện ra Makihara không nhìn thấy mình. Sau đó, tôi lại cùng một Soko khác kia trở về căn hộ của mình và trông thấy Sasaki.
Cảm giác tuyệt vọng của tối ngày hôm qua lại đè nặng lên tôi một lần nữa. Đúng vậy, bất giác tôi đã trở thành phân thân.
Trong lúc tôi bị hôn mê, cô ta đã gán cho tôi tên Kawami Soko. Hiện giờ, đã trở thành Sasaki Soko, chắc hẳn cô ta đang cười khanh khách đắc ý ở một nơi nào đó.
Không thể tha thứ cho cô ta! Cô ta tưởng mọi chuyện đều đang diễn ra thuận lợi theo ý mình sao? Không, không đời nào tôi để cô ta được như ý nguyện. Bất luận thế nào tôi cũng phải tìm ra cô ta, lấy lại họ tên và con người thật của mình.
Tôi ngẩng đầu nhìn túi truyền dịch, chỉ còn chừng một nửa. Không thể ngồi đây mà khoanh tay chờ chết được.
Kawami sắp tới rồi. Mà có lẽ anh ta đã tới rồi cũng nên.
Cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn, tôi sực tỉnh, vội vàng rút kim truyền dịch ra. Đau quá! Cổ tay lập tức sưng phồng, rỉ máu. Tôi vội vàng lấy khăn tay trong túi, gấp lại rồi quấn quanh cổ tay. Nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn bốn giờ.
Tôi mở ngăn tủ sắt ra, nhanh chóng thay bộ quần áo bệnh viện ra và xỏ vào đôi giày của mình. Chiếc áo len và váy vẫn ẩm, chiếc áo khoác ngoài bị bẩn một mảng lớn, nhưng mặc kệ, hiện giờ tôi nào còn bụng dạ nào để ý đến chúng nữa chứ!
Nếu bị Kawami bắt được, không hiểu anh ta sẽ đối xử với tôi thế nào nhỉ? Anh ta hẳn sẽ cho rằng tôi là vợ của anh ta. Cho dù có cố thanh minh mình là người khác, đời nào anh ta tin chứ? Chỉ nghĩ đến bộ dạng nổi giận của anh ta thôi, tôi đã sởn tóc gáy rồi.
Thay xong quần áo, tôi lẳng lặng mở cửa phòng bệnh, thò đầu ngó ra hành lang. Phía bên phải hình như là phòng y tá, tôi có thể thấy thấp thoáng bóng áo trắng của mấy cô y tá. Tôi liền rón rén bước về phía hành lang, nhanh chóng rẽ về bên trái, nhìn thấy cầu thang bộ, vội vã cúi đầu gắng sức chạy xuống.
Xuống đến tầng một, bên dưới hình như là nơi tiếp đón khách, có mấy hàng ghế, một vài người đang ngồi ở đó. Qua khung cửa kính phía đối diện, tôi trông thấy mấy chiếc xe taxi đang đỗ bên ngoài, có vẻ như ở đây là cửa chính. Tôi vội sửa lại dáng vẻ của mình, thẳng lưng đi về phía cổng bệnh viện. Chỉ cần lên được taxi là không có chuyện gì nữa. Tôi cố tự tin bước ra khỏi cửa tự động.
“Soko!”
Bỗng phía sau có tiếng gọi lớn, là giọng nói của một người đàn ông. Theo phản xạ tôi quay đầu nhìn, một người đàn ông cao to đang hối hả xô đẩy những người bên cạnh để chạy nhanh về phía tôi. Đó là hình dáng của Kawami, rõ nét như phim quay chậm.
Tôi điên cuồng đập vào cửa xe taxi đỗ ngay đó. Tay tài xế đang đọc báo vội vàng mở cửa chỗ ngồi phía sau.
“Đợi đã! Soko! Đợi anh đã!”
Khi Kawami chạy ra được khỏi cửa tự động, cửa xe taxi đã đóng lại. Anh ta cố vươn tay ra, cánh tay chỉ cách cửa xe taxi hai mét.
“Vị kia đang gọi cô phải không?”
“Không cần quan tâm đến anh ta, mau lái xe! Nhanh lên!”
Tay tài xế nghe tôi rống đến hoảng sợ, lập tức lái xe. Tôi nhìn thấy đôi mắt vằn tơ máu của Kawami. Xe tăng tốc, đôi mắt của anh ta dần biến mất. Tôi sợ hãi quay người, nhìn về cửa kính phía sau của xe taxi. Bóng dáng Kawami đang hộc tốc men theo con đường chạy đuổi theo xe mỗi lúc một nhỏ dần.
Xe chạy về hướng căn nhà Makihara, tôi ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt của mình.
Hẳn là cô ta đã không còn ở nhà Makihara nữa rồi, cũng sẽ không ở nhà tôi nữa. Soko hiểu điều này. Nhưng rốt cuộc hiện giờ cô ta ở đâu nhỉ, tôi sẽ chẳng có chút manh mối nào ư? Song, nếu cô ta đã muốn kết hôn với Makihara, vậy thì chắc chắn Makihara phải biết cô ta đang ở đâu. Chuyện không biết, chỉ cần hỏi người biết là được.
Từ bệnh viện tới căn hộ của Makihara, xe chạy không đến mười phút, tôi quyết định đến nhà cậu ta trước xem thế nào. Mặc dù không mong đợi gì, nhưng biết đâu có thể cô ta còn ở đó.
Hiện giờ sự tức giận của tôi đối với cô ta đã đã vượt khỏi sự phẫn nộ, phát triển thành lòng căm hận mãnh liệt. Đầu óc tôi giờ lạnh như khối băng. Chút cảm giác gần gũi cuối cùng với cô ta cũng đã tan biến mất. Tôi đang suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể đoạt lại chính mình từ trong tay cô ta.
Mọi thứ bị xáo trộn là vì cô ta đã mang thai. Cũng tức là, chỉ cần không còn cái thai ấy, có lẽ tôi có thể trở lại thành người thật.
Thế nhưng, phải làm thế nào bây giờ?
Phải giết chết cô ta. Chuyện do chính mình gây nên, thế thì giờ cũng sẽ do chính mình kết thúc nó.
“... Tôi phải giết chết cô.”
Tôi lẩm bẩm, trong đầu bỗng xẹt qua một tia chớp, tựa như có thứ gì đó bị tách ra. Tự dưng định thần lại, tôi thấy toàn thân nổi từng mảng da gà.
Một ý nghĩ thật độc ác!
Có nằm mơ cũng không bao giờ tôi có thể ngờ một lúc nào đó trong cuộc đời sẽ phải nghiêm túc cân nhắc đến việc giết chết một người như thế này.
Giả dụ tôi giết chết cô ta thì sự việc sẽ ra sao nhỉ?
Hiện giờ, cô ta là người thật, còn tôi chỉ là phân thân. Nếu người thật biến mất, liệu phân thân cũng sẽ cùng biến mất sao? Giống như đám ác ma trong những bộ phim khoa học viễn tưởng, sẽ dần dần tan biến mất sao?
Đáng ra tôi nên giết chết cô ta khi bản thân còn là người thật. Tôi và cô ta là hai sự tồn tại không thể gặp nhau. Nếu như gặp nhau rồi, một trong hai sẽ phải biến mất, đó chính là vận mệnh của cả hai người.
Nghĩ tới đó, tôi bất giác đưa tay ôm mặt.
Vậy thì, rốt cuộc cô ta vì cái gì mà đến với thế giới này nhỉ? Và vì cái gì mà tôi lại sản sinh ra cô ta? Nếu như căm hận lẫn nhau, tại sao còn sản sinh ra cô ta chứ? Còn nếu như mọi chuyện là do Thượng Đế tạo ra, vậy thì Thượng Đế chính là một sự tồn tại ngạo mạn và xấu xa biết bao!
“Thưa cô? Dừng xe ở khu vực này được không?”
Tay tài xế ngoái đầu hỏi, tôi hốt hoảng ngẩng đầu lên:
“À, à... Xin hãy dừng xe trước hiệu thuốc bên kia.”
Tôi vội vàng mở túi tìm ví tiền. Nhưng, ví tiền không có trong túi. Mặt tôi lập tức trắng bệch.
Tại sao tôi lại không kiểm tra trước cơ chứ? Cô ta không thể để lại tiền cho tôi được.
“À, xin lỗi. Tôi sẽ quay lại ngay lập tức, anh có thể ở đây chờ tôi một lát không?”
Sắc mặt của tay tài xế hơi trầm xuống.
“Chính là khu nhà kia, tôi chỉ lên lấy chút đồ rồi sẽ trở lại ngay lập tức.”
Dứt lời, tôi lao xuống xe, chạy chậm lên cầu thang. Tôi vừa cầu nguyện, vừa đưa tay ra quờ quạng trên đồng hồ đo ga bên cạnh huyền quan. “Xoảng” một tiếng, chìa khóa rơi xuống chân.
Tôi mở cửa, bước vào nhà của Makihara. Đi qua nhà bếp, đến tận sâu gian phòng bên trong. Cạnh dàn âm thanh bên ti vi, tôi trông thấy lọ đựng tiền tiết kiệm hình dáng kiểu thùng dầu như trong trí nhớ. Tôi cầm lên xem, nặng trình trịch. Mở nắp đậy dưới đáy ra rồi lắc, mớ tiền lẻ rơi hết xuống thảm trải sàn. Một yên và một ngàn yên lẫn lộn, cũng có mấy đồng năm trăm yên phát sáng màu bạc. Tôi thở phào một hơi, toàn thân lập tức nhẹ nhõm.
Lúc tôi và Makihara mới bắt đầu quan hệ qua lại, tôi phát hiện ra cậu ta thường bỏ tiền lẻ đi, nên đã tặng cậu ta chiếc lọ đựng tiền tiết kiệm này. Khi đó, tôi từng nói với cậu ta rằng, khi nào lọ đầy sẽ cùng nhau đi ăn một bữa thật ngon. Đầu tiên, hai chúng tôi đã cùng rút ra năm trăm yên bỏ vào trong đó. Chiếc lọ đựng tiền tiết kiệm này đã được giữ lại như thế, giờ đây tôi không khỏi cảm ơn tính lười biếng của Makihara.
Tôi chỉ đếm những đồng năm trăm yên, hình như được hơn bảy ngàn yên. Ngần này đã đủ trả tiền taxi, tôi vuốt ngực yên tâm.
Tôi đứng lên nhìn quanh căn phòng, hình như nó vừa được quét dọn, trên thảm trải sàn, trên bàn ăn không có lấy một hạt bụi. Trong tủ âm tường và tủ quần áo cũng không có một bộ đồ nào của cô ta cả.
Đến nhà bếp, tôi phát hiện bên chậu rửa có đặt một tấm khăn lau được gấp làm ba. Tôi cầm lên nhìn, cách gấp giống hệt tôi. Trong chiếc giỏ đựng đồ ướt có đặt một tách pha cà phê chưa khô hẳn. Chắc cô ta rời khỏi đây chưa lâu.
Giờ cứ gọi điện thoại cho Makihara trước đã. Nghĩ rồi tôi quay người đến máy điện thoại. Vừa nhấc ống nghe lên, tay tôi đột nhiên dừng lại. Tôi chợt nảy ra ý nghĩ thử ấn nút gọi lại xem thế nào. “Tút... tút... tút”, điện thoại đã được kết nối.
“Đây là khách sạn thế kỷ Shinjuku.”
Giọng nói vui tươi của một cô gái vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. Tôi giật mình, không biết phải nói gì lúc này.
“Alo, alo, đây là khách sạn thế kỷ Shinjuku.”
“À, xin lỗi. Xin hỏi...”
Tôi lắp bắp hỏi cô ta, rằng trong khách sạn có phải có một vị khách tên là Sasaki Soko vừa đặt phòng không. Sau hàng chuỗi âm thanh của bàn phím máy tính, cô gái ở đầu dây bên kia điện thoại trả lời rằng không có vị khách này. Tôi lại nghĩ một lát, nói ra họ bên nhà bố mẹ đẻ. Một lát sau, cô gái đầu dầy bên kia đã cho tôi đáp án khẳng định, đồng thời còn nhiệt tình nói cho tôi biết số phòng.
Dễ dàng như trở bàn tay, vậy là tôi đã thật sự biết nơi cô ta ở. Tôi lâng lâng đứng dậy, đi về phía nhà bếp.
Tôi tần ngần một lúc, nghĩ một lát rồi mở ngăn kéo trong chạn bát. Nếu nhớ không lầm thì trong số đũa, thìa có để một con dao gọt hoa quả. Tôi nhìn chằm chặp vào con dao ấy.
Tôi vội vàng trở lại xe taxi, nói với tài xế tên của khách sạn. Tay tài xế liếc nhìn tôi như có điều suy nghĩ.
“Ví tiền của tôi bị mất, nhưng tôi đã đi lấy tiền rồi. Anh yên tâm, tôi sẽ trả anh tiền. Tôi rất vội, mong anh nhanh nhanh giúp.”
Nghe vậy, tay tài xế lẳng lặng khởi động xe. Ra đến đường lớn, anh ta báo cáo địa điểm đến là khách sạn thế kỷ cho tổng đài thông qua điện thoại vô tuyến.
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Phía xa các tòa cao ốc được xây dựng ven quốc lộ, có thể nhìn thấy bầu trời dần tối lại. Người đi lại ngang dọc trên đường, tủ kính bày hàng trong cửa hiệu... đều là phong cảnh Tokyo đã rất quen thuộc, nhưng chẳng hiểu sao lúc này tôi lại cảm thấy chúng rất xa xôi, như thể xe đang chạy trên một con đường nào đó ở nước ngoài vậy.
Tôi chợt nghĩ, đã bao lâu mình không trải qua cuộc sống thường ngày bình dân như thế này rồi nhỉ? Thậm chí tôi còn không thể nhớ ra bữa cuối cùng mình đã ăn cách đây bao lâu nữa. Bụng có lẽ đã đói. Nhưng, không sao cả. Từ sau khi gặp cô ta hình như tôi đang lạc đường trong một thế giới méo mó. Cuộc sống trước khi gặp gỡ cô ta, tôi cảm thấy đó như là một ký ức rất xa xôi.
Cuộc sống thường ngày vô vị, cô độc nhưng lại ổn định. Làm thế nào mới có thể trở lại cuộc sống ấy đây?
Tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Bất kể xảy ra chuyện gì, tôi cũng không thể tha thứ cho cô ta được. Song, dù sự việc tiến triển thuận lợi, mọi thứ đều hồi phục lại nguyên trạng, tôi cũng không biết sau này mình nên làm thế nào.
Cơn đau đầu lại xuất hiện, nó chứng minh tôi rõ ràng là phân thân. Tôi cảm thấy có tiếng nói uy hiếp trong đầu mình: “Đây không phải là nơi mày ở!”
Tôi thọc tay vào túi áo khoác, khẽ chạm vào con dao gọt hoa quả.
Nếu như giết cô ta - người thật, vậy thì tôi cũng sẽ vì vậy mà biến mất, nhưng có vẻ đó là kết cục tốt nhất. Như vậy, tôi có thể giải phóng bản thân khỏi những cơn đau đầu đáng ghét và hành trình tìm kiếm ý nghĩa của sự sinh tồn trong hư vô.
“Aaa, thật đáng ghét...”
Tất thảy mọi thứ đều khiến người ta chán ghét. Bất kể thế nào, tôi cũng muốn mau chóng chấm dứt mọi chuyện, ngủ một giấc ngon lành.
Taxi đã đến khách sạn nơi một Soko khác đang ở. Tôi móc mớ tiền lẻ ra trả, tay tài xế lại được phen nhìn không chớp mắt. Tôi lắc đầu rồi xuống xe.
Phòng 1410 - cuối cùng thì tôi cũng đã đến được, nhưng tâm trạng tôi lại vô cùng nặng nề. Lúc đứng trong thang máy, tim tôi đập thình thịch, kèm theo đó là một dự cảm rất xấu.
Hành lang được trải thảm êm ái, tôi chầm chậm bước đến trước cửa phòng của cô ta. Đưa cánh tay đang run rẩy lên, tôi gõ cửa.
Một lát sau, trong phòng vọng ra tiếng bước chân khe khẽ. Một giọng nói nhỏ nhẹ cất tiếng hỏi: “Ai vậy?”
“Tôi.” Tôi trả lời.
Sau đó là một khoảng lặng dài. Cuối cùng, có tiếng mở khóa, cửa mở ra.
Cô ta đón tôi với sắc mặt nhợt nhạt, không ngây thơ hồn nhiên thè lưỡi cười đùa như trước. Chúng tôi đã không còn ở độ tuổi chơi trò bịt mắt bắt dê nữa.
“Mời vào.”
Cô ta chần chừ một hồi rồi né người sang một bên để tôi bước vào phòng. Tôi đi thẳng đến chiếc ghế sô pha bên trong. Từ cửa sổ có thể thấy những tòa cao ốc đèn điện sáng choang sừng sững.
“Mời ngồi. Muốn uống trà hay cà phê?”
Cô ta đưa cho tôi thực đơn dịch vụ phòng khách. Tôi lắc đầu.
“Gì cũng được.”
Cô ta gọi hai tách cà phê. Đặt ống nghe xuống, cô ta ngồi xuống giường tựa vào cửa sổ. Chỉ cần đưa tay ra là tôi có thể chạm vào đôi má trắng bệch của cô ta. Cô ta mặc áo len đan tay và váy xếp nếp, đây chính là bộ trang phục của cô ta khi từ Fukuoka đến Tokyo.
Cô ta không nói câu nào, chỉ quay mặt về phía cửa sổ. Tôi lấy làm lạ, tại sao cô ta lại có thái độ như vậy nhỉ? Chiếc sô pha mềm mại ngược lại khiến tôi thở phào. Tôi cũng đưa mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
“Sức khỏe của cô thế nào rồi? Ở bệnh viện nào vậy?”
Người mở miệng trước là cô ta. Cô ta không trang điểm, tôi nhìn chằm vào môi cô ta.
“Sao cô không hỏi tại sao tôi lại biết cô ở đây?”
Tôi không trả lời câu hỏi của cô ta, mà hỏi ngược lại một câu như vậy. Cô ta bật cười, vẻ chần chừ vừa rồi đã tan biến.
“Hỏi gì thì cũng vô ích. Chẳng phải cô đã đến đây rồi còn gì.” Cô ta thay đổi thái độ rồi trả lời.
“Tôi nhìn thấy Kawami-kun rồi.”
Nghe tôi nói vậy, cô ta ngẩng đầu lên.
“Đúng như cô hy vọng, y tá nhìn thấy thẻ hội viên, đã kêu anh ta tới. Lúc tôi đang muốn rời khỏi bệnh viện, đột nhiên bắt gặp anh ta, khó khăn lắm mới trốn được.”
“Vậy à?”
Cô ta gật đầu, vẻ mặt không thay đổi. Tôi nhìn cô ta, nói: “Trả lại tôi.”
“...”
“Trả lại tôi tất thảy họ tên, chồng, cuộc sống... Tôi cảm thấy rất có lỗi với cô. Người đề xuất tráo đổi cuộc sống là tôi, và tôi đã mang đến cho cô nhiều phiền phức. Nhưng cho dù là thế, cô cũng không nên đối xử với tôi như vậy chứ! Cô hãy trở lại nơi cô thuộc về đi.”
“Nếu như tôi nói không trả thì sao?” Khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉm, cô ta nói.
“Trả lại tôi.”
Cô ta từ từ đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, tấm lưng nhỏ gầy quay về phía tôi. Tôi nắm chặt lấy con dao nhỏ trong túi.
“Hiện giờ cô có thích Makihara-kun không?”
“Tại sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này?”
“Tôi... à, lúc mới gặp anh ta, tôi đã cho rằng Makihara-kun là một người rất tuyệt, vừa cởi mở lại dịu dàng, đáng yêu. Nhưng sau khi chung sống, không biết tại sao, tôi dần cảm thấy chán ghét, phiền toái. Được yêu đáng ra là một chuyện vui, nhưng dần dà tôi lại cảm thấy nó trở thành một gánh nặng.”
Ngừng một lát, cô ta nhìn tôi, nói tiếp:
“Tình trạng của chúng ta giống nhau nhỉ. Bởi vì chúng ta là cùng một người nên đương nhiên sẽ có kết quả giống nhau. Lúc sống chung với Kawami-kun, cô đã nghĩ thế nào? Điều chúng ta nghĩ hẳn là giống nhau, cho nên cô mới quay trở về Tokyo, phải vậy không?”
Tôi nhìn chòng chọc vào lưng cô ta, cảm thấy lòng bàn tay đã rịn mồ hôi, ẩm ướt.
“Nhưng so với Kawami-kun, Makihara-kun vẫn tốt hơn một chút, cho nên, tôi sẽ không trả lại cho cô. Cô đã trở thành cái bóng rồi, vậy thì cô hãy làm Kawami Soko đi.”
Cô ta lạnh lùng nói: Cô ta sẽ không chìa bàn tay từ bi cho bất kỳ ai.
Lúc này, tôi mới ý thức được điều đó.
Tại sao trước kia tôi lại không nghĩ tới nhỉ? Người đứng trước mặt tôi đây chính là tôi. Người nói dối, tùy hứng lại tàn nhẫn, cũng chính là tôi. Cô ta chẳng phải chính là tôi sao?
“Trong túi áo có gì vậy? Dao? Kéo?”
Cô ta từ từ quay lại đối diện với tôi. Bị cô ta nói trúng, tôi không khỏi mở trừng hai mắt.
“Tại sao lúc tôi đưa lưng về phía cô, cô lại không đâm chứ? Cô đến đây không phải là vì muốn giết tôi hay sao?”
Cô ta nói bằng thái độ bình tĩnh. Tôi không có lời nào để nói, chỉ trừng mắt nhìn cô ta như muốn nuốt sống cô ta vậy. Còn cô ta lại cười khì khì:
“Tôi sao để cô giết được chứ? Cô nên biết rằng, hiện giờ tôi là người thật. Nếu người thật chết đi, cái bóng sẽ thế nào nhỉ? Đúng thế, không thử sẽ không biết được.”
Khẩu khí của cô ta giống như đang giỡn cợt vậy. Tôi giận run người, đứng bật dậy, rút con dao nhỏ trong túi ra, quẳng bao dao xuống đất. Hai tay tôi nắm chặt lấy con dao, lưỡi dao màu bạc chĩa thẳng vào cô ta.
“Tôi phải giết chết đứa con trong bụng cô. Nếu cô không trả lại mọi thứ cho tôi, tôi sẽ đưa cô đến nơi cô muốn đến, nơi ấy sẽ không ai có thể tìm thấy cô.”
“Cô định dựa vào cái này để uy hiếp tôi?”
Cô ta nói, vẻ mặt bình thản. Sau đó, cô ta bước một bước về phía tôi. Một bước, rồi lại một bước nữa. Tôi nhận ra rằng, cùng với từng bước tiến tới của cô ta, tôi cũng đang từng bước từng bước lùi lại.
Bỗng lưng của tôi chạm vào tường. Cô ta đứng trước con dao tôi đang nắm. Hiện giờ, chỉ cần hạ quyết tâm tiến lên trước một bước, là tôi có thể đâm cô ta.
Hai tay tôi run rẩy không ngừng. Dù cố gắng kiềm chế, nhưng tôi cũng không tài nào ngăn đôi bàn tay khỏi run bần bật.
“Đừng tới gần. Cô mà tới gần thêm nữa, tôi sẽ đâm cô thật đấy.”
Tôi hét lên. Đúng lúc đó, cô ta vỗ mạnh vào cổ tay tôi. “Keng” - dao rơi xuống đất. Cô ta nhanh chóng nhặt con dao lên. Tôi chỉ biết thầm than: “Gay rồi!” Mũi dao giờ đã hướng về phía tôi.
Tôi sợ đến mức không nói thành tiếng, trong đầu nghĩ bắt buộc phải chạy, nhưng đôi chân lại không thể nhúc nhích. Toàn thân tôi mềm nhũn ngồi phịch xuống chân tường:
“... Cô định giết tôi?”
Tay phải của cô ta cầm con dao, nhìn tôi đang ngồi run rẩy. Khuôn mặt ấy không có bất kỳ biểu cảm nào.
“Con người cô, quả thực không có chút lòng tự trọng nào.” Dứt lời, cô ta quay người đi, nhặt vỏ dao lên, đút dao vào và để lên mặt bàn: “Tôi sẽ không giết cô. Cô cũng vậy. Tôi sẽ không để cô giết tôi.”
“... Tại sao?”
“Chúng ta làm tổn thương lẫn nhau, chẳng khác gì chặt đi cánh tay của mình. Người không có lòng tự trọng như chúng ta, ngay từ lúc bắt đầu đã không có can đảm ấy.”
“Là sống hay là chết, sau khi uống xong cà phê rồi nói.” Cô ta thở dài một tiếng, nói.
Bầu không khí căng thẳng đã tan biến, cuối cùng, tôi cũng có thể từ từ đứng dậy.
Đúng lúc này, cửa phòng có tiếng gõ cửa dồn dập. Tôi và cô ta đưa mắt nhìn nhau.
Rồi sau đó, cửa bật mở. Quay người nhìn, tôi hãi hùng đến độ lại khuỵu xuống. Một người đàn ông đã đưa tay ra sau khóa cửa lại và hùng hổ đứng ở đó. Là Kawami.
“Soko. Cuối cùng thì anh đã tìm được em rồi.”
Kawami nói, chìa hai tay về phía cô ta. Cô ta mau chóng quay người, thoát khỏi bàn tay của Kawami.
“Tại sao em lại muốn chạy trốn thế? Này, Soko, anh lo lắng lắm. Tại sao em lại bỏ nhà đi?” Kawami khổ sở van nài.
Cô ta nhìn tôi - lúc này người đang mềm nhũn dưới nền, ánh mắt ấy tựa như muốn hỏi rằng có phải tôi đã dẫn anh ta đến? Tôi lắc đầu. Tại sao anh ta lại biết chỗ này cơ chứ?
“Sao anh biết tôi ở đây?” Cô ta vừa lùi về phía sau, vừa hỏi Kawami.
“Là người tài xế taxi kia. Anh nhớ số điện thoại của chiếc xe taxi em ngồi và tên của công ty taxi, anh đã liên lạc với họ. Chỉ cần nói là hành khách từ bệnh viện, họ sẽ dùng điện thoại vô tuyến hỏi và biết anh ta đã đưa em tới khách sạn này.”
Tôi nhớ ra rồi, tay tài xế kia từng dùng điện thoại vô tuyến báo cáo tổng đài địa điểm đến mà.
“Tại sao vậy, Soko? Anh xin lỗi vì từng đánh em. Anh xin thề sẽ không bao giờ làm thế nữa. Cầu xin em, cùng anh trở về nhà đi.” Kawami khóc lóc cầu xin nhìn về phía cô ta - người đang lùi tới sát mép giường. Anh ta không nhìn thấy tôi.
“Tại sao em lại chạy thế? Anh lo cho em đến sắp phát điên lên mất rồi. Hôm qua, bệnh viện gọi điện báo cho anh biết em ngất xỉu trong công viên, em biết lúc đó anh có tâm trạng thế nào không? Tại sao? Tại sao em lại muốn chạy chứ? Mau lại đây.”
Cô ta đưa mắt nhìn tôi, ra hiệu về phía cửa, ý muốn nói hãy ra mở cửa. Tôi từ từ đứng dậy, lẳng lặng đi về phía cửa.
“Rốt cuộc em đang lo lắng điều gì? Lẽ nào người đàn ông nào đó sắp tới sao?” Giọng nói của Kawami đột nhiên trở nên đáng sợ. “Tôi nói đúng rồi phải không. Anh ta ở đâu? Là tên nào? Tại sao lại dám động vào vợ tôi. Tôi phải giết chết hai người.”
“Đủ rồi!”
Giọng của cô ta còn to hơn anh ta. Cả tôi và Kawami đều giật mình, nín thở.
“Anh lúc nào cũng như vậy, chẳng lúc nào tin tưởng tôi. Nói cho anh hay, tôi chưa từng quan hệ qua lại với người đàn ông nào khác ngoài Kawami-kun. Cuộc đời tôi bắt đầu từ năm hai mươi ba tuổi. Vì kết hôn với Kawami-kun mà tôi mới đến thế giới này, vì chăm sóc loại đàn ông nhu nhược mà bạo lực là anh nên mới đến đây. Nhưng, xin lỗi, tôi sẽ không vì một người phụ nữ khác tên Soko, cũng sẽ không vì Kawami-kun mà sống, tôi muốn sống vì bản thân mình. Điều này thì có gì sai? Anh muốn chết thì tự đi chết đi.”
Cô ta nói một tràng dài, sắc mặt của Kawami đã thay đổi. Anh ta hung hăng bổ nhào vào cô ta. Cùng lúc đó, tôi kêu to lên: “Mau chạy đi! Bên này!”
Tôi chạy ra mở cửa. Cô ta chạy về phía tôi, suýt chút nữa thì bị Kawami-kun tóm được.
“Khốn kiếp.”
Kawami bổ nhào tới, túm lấy cổ tay cô ta kéo mạnh lại. Cô ta gắng dùng lực tát mạnh vào mặt anh ta.
“Khốn kiếp.”
Kawami túm lấy bả vai cô ta, quăng mạnh một cái. Cô ta đụng phải bàn ghế, tiếng va chạm phát ra âm thanh cực lớn. Trong phút chốc, thời gian như ngưng lại.
“Soko!” Kawami giật nảy mình, lúc này mới ý thức được hành động của mình, vội chạy đến bế cô ta lên. Nhưng cô ta đã hất hai tay anh ta ra.
“Cút sang một bên! Đừng chạm vào tôi!”
“Tại sao chứ, Soko? Lẽ nào những lời em nói yêu anh, đều là nói dối sao?”
Hai người họ giằng co nhau trên sàn, lúc bàn đổ, con dao vừa vặn bay về phía chân tôi. Tôi cúi xuống nhặt nó lên, nhằm đúng lưng Kawami.
Nếu như không có người đàn ông này thì tốt rồi. Chỉ cần không có anh ta, chúng tôi có thể tự do.
Nhưng đúng lúc ấy, ánh mắt của tôi và cô ta chạm nhau.
“Đừng! Người này là chồng của tôi! Cho dù anh ta là người đàn ông như thế, tôi cũng...” Đang nói, bỗng nhiên cô ta vội ôm lấy bụng, co rúm người lại.
“Soko?”
Không biết từ lúc nào, một vũng máu màu đỏ đậm đang chảy loang dần ra dưới chân cô ta. Lớp váy của cô ta bị nhuộm thành màu đỏ đục ngầu.
Là máu. Cô ta đang chảy rất nhiều máu.
Người hét toáng lên không phải là tôi, mà là Kawami. Tiếng thét chói tai bi thương giống như tiếng con dã thú gào thét ở đằng xa vọng lại.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa ầm ầm. Con dao trong tay tôi rơi xuống, tôi ngơ ngác nhìn Kawami vừa khóc vừa lay cô ta - người đang mềm nhũn.
Rất nhanh sau đó, nhân viên trong khách sạn đã dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, xông vào trong. Tôi lập tức nói với bọn họ, người đàn ông này đã giở thói bạo lực.
Bảo vệ nghe thấy thế liền chạy tới túm lấy Kawami đang cuồng loạn ấn xuống. Anh ta kêu toáng lên: “Tôi đã làm gì chứ? Tôi chỉ muốn ở bên Soko thôi mà.” Tôi liếc mắt nhìn anh ta, cùng mọi người đưa cô ta ngồi lên xe cấp cứu vừa được gọi tới.
Cô ta đã bị ngất xỉu. Chiếc xe cấp cứu đưa cô ta tới bệnh viện gần đó. Ngay lập tức, cô ta được đặt lên cáng cứu thương, nhanh chóng được đẩy vào trong. Y tá yêu cầu cho tôi ngồi đợi ở bên ngoài. Tôi đành phải ngồi xuống ghế trong hành lang tối om.
Tôi vô cùng bấn loạn.
Màu máu ấy. Máu kỳ kinh là máu tươi. Nhưng máu chảy ra từ cơ thể cô ta lại là máu đỏ đậm, nó báo hiệu một điềm vô cùng xấu.
Cái dự cảm người thân sắp chết đang dập dềnh trong hành lang tối om, lạnh lẽo. Tôi không ngừng cầu nguyện. Không thể ngờ, tôi lại đang cầu nguyện cho cô ta được bình an vô sự.
Đột nhiên, gương mặt Makihara lóe lên trước mắt tôi. Hiện tại, mạng sống của tình nhân và con của cậu ta đang bị đe dọa. Tôi bật dậy, không chút do dự chạy bay về phía điện thoại công cộng, gọi điện cho trung tâm thương mại. Họ nói Makihara đã ra ngoài. Tôi bảo họ chuyển lời tới Makihara rằng Soko đang nằm viện, mau đến bệnh viện, đồng thời nói cho họ biết tên bệnh viện rồi mới cúp máy.
Lúc vừa trở về ghế, một bác sỹ khá trẻ bước ra khỏi phòng bệnh, hỏi tôi: “Cô là người nhà của bệnh nhân?”
“Đúng vậy!”
Anh ta nhìn tôi, vẻ mặt rất kinh ngạc. Tôi hiểu là anh ta đang bị ngạc nhiên vì thấy tôi và bệnh nhân vừa được đưa vào rất giống nhau.
“Chúng tôi là chị em sinh đôi.”
“À, ra vậy. Ừm, cô là chị gái à?”
Tôi chần chừ một lát, trả lời rằng phải.
“Thật tiếc, em gái cô... đã bị sảy thai rồi. Cô ấy mới vừa mang thai phải không?”
Tôi không còn đủ sức để trả lời, chỉ cúi gằm mặt.
“Cô hãy động viên cô ấy vượt qua cú sốc tinh thần này nhé! Điều này không có nghĩa là sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”
Nét mặt bình thản của bác sĩ như muốn nói với tôi rằng đây là chuyện rất bình thường. Tôi mấp máy miệng muốn nói gì đó, nhưng lập tức chỉ cắn môi. Chỉ tôi mới hiểu, có lẽ đối với cô ta, đây là cơ hội duy nhất.
Y tá gọi tôi vào phòng bệnh. Xuyên qua phòng cấp cứu, tôi được dẫn tới một phòng bệnh phía trong cùng. Trong căn phòng nhỏ hẹp, cô ta đang nằm trên chiếc giường màu trắng. Ánh sáng của đèn huỳnh quang chiếu vào khiến sắc mặt cô ta càng trở nên nhợt nhạt. Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.
Cô ta khẽ mở mắt: “Sao cô lại khóc thế?” Cô ta hỏi tôi, giọng nói vẫn ngây thơ như trước.
Tôi lắc đầu.
“Sảy thai rồi, cô nghe nói chưa?”
“Vừa nghe bác sỹ nói...”
Cô ta cười yếu ớt, nói: “Thật mệt mỏi. Bác sỹ nói nghỉ ngơi một thời gian là có thể về. Cơ thể con người, thật là phức tạp.”
Tôi dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng rơi, nói: “Rồi sẽ có thai được nữa mà. Cơ thể cô vẫn khỏe mạnh như thế. Bây giờ, người ngoài bốn mươi vẫn có thể sinh con mà. Sau này...”
“Đồ ngốc, cô đang nói gì vậy. Cô còn muốn làm phân thân nữa sao?” Cô ta chọc tôi.
“Tôi không biết. Không biết nữa, không hiểu mình nên vui hay nên buồn. Tôi từng muốn giết cô, nhưng lúc nhìn thấy cô chảy nhiều máu rồi ngã xuống, tôi lại sợ cô chết đi. Nghe nói cô sảy thai, tự đáy lòng tôi cảm thấy vô cùng đau đớn. Chuyện này là sao?”
Cô ta thò tay ra khỏi chiếc chăn đơn màu trắng, giúp tôi lau đi nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt.
“Không sao đâu. Nói thật, tôi cảm thấy yên tâm hơn chút rồi.”
“Hử?”
“Người mà Makihara-kun thích không phải là tôi, mà là Sasaki Soko. Tôi cũng không yêu Makihara-kun. Kiểu cha mẹ như hai chúng tôi không nên có con. Tôi cũng sợ mình phải sinh đứa bé này ra.”
Cô ta như biến thành một con người khác vậy, nói những lời trên bằng giọng yếu ớt. Tôi như đang ngồi bên giường một thiếu nữ sắp chết, cảm thấy luống cuống không biết phải làm gì cho phải.
“Tôi vô cùng hoang mang.”
“...”
“Nếu nghĩ ra được nơi nào đó để đi, tôi đã đi rồi. Không cần nói với Makihara-kun hay bất kỳ ai, cứ cầm lấy tiền và hộ chiếu trộm được của cô, thì dù là nước ngoài tôi cũng có thể đi được. Nhưng... tóm lại, tôi lại tự nhủ mình nên tìm một khách sạn ở Tokyo, ngần ngừ mãi, cho nên mới bị cô tìm thấy.”
Cô ta đặt tay lên trán. Cổ tay nhợt nhạt che đi sắc thái trên gương mặt cô ta.
“Chuyện gì thế này...”
“Tôi hẳn là muốn tự do. Nhưng, lúc thực sự có thể tự do, tôi lại cảm thấy đau khổ muốn chết.”
Tôi không nói nên lời, nhìn chằm chặp vào khóe miệng cô ta.
“Cô cho rằng tôi phải làm thế nào mới có thể thỏa mãn được đây?”
Cô ta bỏ tay xuống, nhìn vào mắt tôi hỏi. Tôi chỉ nghiêng đầu bối rối.
“Quả thực chúng ta đều được họ yêu thương. Kawami-kun, cả Makihara-kun nữa. Thậm chí là Sasaki, lúc mới kết hôn cũng rất yêu cô. Thế nhưng người bóp méo tất thảy lại chính là bản thân chúng ta. Hai chúng ta ấy à, được yêu, nhưng lại không biết yêu người khác.”
Cô ta nói xong, thở một hơi thật dài. Tôi suy nghĩ về những lời cô ta vừa nói. Ừm, nó rất có lý, vậy hai người bọn họ phải làm thế nào mới tốt đây? Tôi cũng đã muốn toàn tâm toàn ý yêu Sasaki nhưng lại vấp phải sự chối từ của anh ta, vả lại anh ta lại có tình nhân, thế nên tôi đã nghĩ có cần phải cố gắng yêu anh ta nữa không? Những sự nỗ lực ấy liệu có thể chinh phục tâm hồn lãnh đạm kia không? Nỗ lực đến thế để yêu một người, chẳng phải thành ra diễn kịch hay sao? Lẽ nào chỉ cần có kỹ năng diễn xuất xuất sắc là có thể đứng trên sân khấu cuộc đời tươi đẹp?
Bỗng có tiếng gõ cửa khe khẽ.
“Cảnh sát tới rồi.”
Y tá đẩy cửa, một viên cảnh sát mặc đồng phục từ phía sau cô ta bước lên trước.
“Vô cùng xin lỗi đã quấy rầy cô nghỉ ngơi. À...” Cảnh sát nhìn Soko và cô ta, mở trừng hai mắt: “Xin hỏi, bà xã của Kawami Shinichi là vị nào?”
Cô ta nhỏm người dậy:
“Là tôi đây.”
“À, vậy sao? Xin hỏi, sức khỏe của cô...”
“Không sao. Chồng tôi thế nào rồi?”
“Chuyện này, phía khách sạn nói anh ta sử dụng bạo lực nên đã bị dẫn về Cục cảnh sát. Nhưng anh ta kiên quyết nói mình không làm gì cả, mà chỉ la hét với người vợ bị ngất xỉu trong công viên và được đưa vào bệnh viện thôi. Anh ta còn khóc lóc dữ dội nên tôi vội đến đây để hỏi nguyên do của sự việc.”
“Chồng tôi không làm gì cả. Phải vậy không?”
Cô ta tỏ thái độ cứng rắn, hướng về phía tôi tìm kiếm sự tán đồng. Tôi gật đầu.
“Chẳng qua là cãi nhau giữa hai vợ chồng tôi thôi. Xin lỗi, đã gây phiền phức cho anh rồi.”
“Không, không sao cả... Cô đã nói vậy thì tôi quay lại Cục cảnh sát để bảo lãnh cho chồng cô đây.”
Viên cảnh sát gãi gãi đầu, bước ra khỏi cửa. Tôi đưa mắt nhìn theo viên cảnh sát đi xa, rồi nhìn khuôn mặt cô ta.
“... Ổn không?”
“Cái gì?”
“Cái gì ư? Kawami-kun sẽ đến đây ngay bây giờ đấy!” Tôi gắng sức nói.
Cô ta bật cười: “Được rồi. Tôi sẽ không chạy nữa.”
“Nhưng mà...”
“Tôi sẽ quyết tâm ly hôn với Kawami-kun.”
“Hả?”
“Vừa rồi, lúc cô muốn đâm Kawami-kun, không phải là tôi ngăn cản sao?”
“Ừm...”
“Lúc đó, tôi cũng rất giật mình. Tôi đối với Kawami-kun...”
Nói đến đây, cô ta bỗng ngừng lại, khẽ lắc đầu.
“Tôi không biết. Tôi vô cùng ghét anh ta, nhưng cũng lại cảm thấy mình yêu anh ta.”
“Rối rắm quá nhỉ?”
“Đúng vậy đấy... Có lẽ chúng ta vốn là thế?”
Hai người cùng khẽ cười.
“Nhưng, chỉ yêu Kawami-kun mà không biết cách bảo vệ mình thì tôi nghĩ anh ta sẽ vẫn tiếp tục hành vi bạo lực như vậy. Đó lại là điều tôi không làm được.”
Khuôn mặt cô ta lộ vẻ mệt mỏi. Tôi sốt ruột nhưng cũng không biết nên an ủi cô ta thế nào.
“Cô đừng bày ra bộ mặt này nữa. Cho dù tôi và Kawami-kun có ly hôn, tôi cũng không đến quấy rầy cô đâu. À, hiện giờ nói những lời này, có phải không có chút thuyết phục nào hay không?”
“...”
“Tóm lại, tôi phải quay về Fukuoka một chuyến.”
Nghe lời nói chắc như đinh đóng cột của cô ta, tôi chỉ biết cắn chặt môi. Tôi đã từng mong cô ta trở về Fukuoka đến thế, nhưng giờ đây lại cảm thấy chẳng vui chút nào.
“Đúng rồi. Tôi đã gọi điện cho Makihara-kun.”
Nghe tôi nói, cô ta “hả” một tiếng.
“Có cần phải kinh ngạc đến vậy không? Lúc đó tôi tưởng cô sắp chết rồi đấy.”
“Cô ấy à, cũng có điểm dịu dàng đấy.”
Những lời nói đó của cô ta khiến tôi rất ngạc nhiên.
“Makihara-kun sắp đến rồi. Phải làm sao bây giờ?”
“Mặc dù cô đã cố ý gọi anh ta tới nhưng tôi sẽ không gặp lại Makihara nữa. Cô có thể đuổi anh ta đi một cách vui vẻ không?”
“... Được.”
Tôi chần chừ rồi gật đầu.
“Tốt nhất là giờ cô nên đi ngay đi.” Cô ta khẽ thở dài, nói với tôi: “Kawami-kun sắp đến rồi. Gặp nhau là gay go đấy.”
Dưới sự thúc giục của cô ta, tôi đành chậm rãi đứng dậy.
“Trong túi da của tôi có đựng đồ của cô, mau đi lấy đi.”
“... Được.”
“Chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Cô ta nói xong, trùm chăn lại. Tôi đi đến cửa, dừng lại quay đầu nhìn giường bệnh. Nhìn bộ dạng cô ta thu mình trong chăn, trông nhỏ bé là thế, thật khiến người ta thương cảm. Từ nay về sau tôi sẽ không còn có thể gặp lại cô ta nữa sao?
“Mau đi đi.” Từ trên giường truyền tới giọng nói yếu ớt.
“Ừm...”
“Tôi sẽ viết thư.”
“Hả?” Tôi sửng sốt hỏi lại.
“Một lúc nào đó tôi sẽ viết thư cho cô. Còn giờ, mời cô đi mau.”
Giọng nói của cô ta hình như có vẻ run run. Là ảo giác của tôi sao? Tôi đóng cửa lại, đi ra khỏi phòng bệnh.
Tôi nhận lấy túi da của cô ta từ chỗ y tá, lấy toàn bộ đồ của mình. Trong hành lang, ánh sáng từ cửa thoát hiểm chiếu vào sắc xanh lờ mờ. Tôi còn quay đầu lại rất nhiều lần rồi mới từ từ đi về phía cổng bệnh viện. Mặc dù không hiểu là vì cái gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được tình cảm lưu luyến, bịn rịn đang trào dâng trong lòng tôi, đó hoàn toàn không phải là tâm trạng “cuối cùng đã giải quyết xong chuyện”.
Đi đến đại sảnh, tôi bỗng giật nảy mình, chợt dừng bước. Chỗ cửa tự động, tôi có thể thấy một bóng người. Là Kawami-kun sao? Tôi đang chuẩn bị tâm lý bỏ chạy thì người đàn ông đó cũng đã nhìn thấy và hăm hở chạy tới:
“Soko.”
“Makihara-kun...”
Cậu ta đến trước mặt tôi, vẻ mặt sợ sệt tựa như đang chờ đợi tuyên cáo tử hình. Cậu ta không nói gì, chỉ nước mắt lưng tròng nhìn tôi.
“Không được rồi. Con, đã sảy thai rồi.”
Makihara nghe tôi nói xong, nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu, sau đó dang rộng vòng tay ôm chặt lấy tôi.
“Không sao đâu, chúng ta sẽ mang thai đứa khác mà.”
Cậu ta ôm lấy tôi, nhắc đi nhắc lại câu ấy. Sự dịu dàng của cậu ta không phải dành cho tôi, mà là dành cho một Soko khác. Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy vô cùng áy náy.
Nhưng, tôi cần sự dịu dàng này.
Tôi bật khóc trong lòng Makihara. Cậu ta không ngừng vỗ về, an ủi và vuốt ve mái tóc tôi.
Makihara ôm lấy bờ vai tôi, đi ra khỏi bệnh viện. Tôi quay đầu lại nhìn một lần cuối cùng về phía bệnh viện.
Tôi phát hiện ra mình không còn bị đau đầu nữa, mọi thứ quả thực như đang nằm mộng.
Tất thảy đã hồi phục lại nguyên trạng, nhưng, cảm giác thất bại thảm hại lại đang choán lấy tôi. Có lẽ đó cũng là nguyên nhân cô ta chưa từng khóc trước mặt tôi.
Tôi đã thua rồi.
Tôi đã hoàn toàn thua bởi chính mình.