Chương 2252 Dương thuỷ, Âm sơn (1)
Một cái xác tròn màu vàng mọc lên sau lưng loại bọ này, thịt nó như nòng nọc, nhưng có đầu cũng có đuôi. Hình thể chỉ lớn bằng đầu ngón tay của người, thế nhưng tốc độ bơi trong nước của chúng cực nhanh, giác hút đan xen răng lại, vô cùng dữ tợn.
Một đám đông nghìn nghịt kia, nhìn khắp, e rằng số lượng phải lên đến hàng trăm ngàn!
Giống một tấm lưới vô cùng to lớn, trực tiếp "Vớt" qua từ một bên khác của vùng biển. Những nơi đi qua, chỉ có nước biển có thể còn lại sau lưng tấm "Lưới bọ" này. Toàn bộ những xác cá bị dị thú lỏa ngư giết chết lúc trước đã biến mất sạch sẽ, không còn hài cốt!
Đây chính là hoàng bối?
Thành quần kết đội lướt qua từ trên vùng biển, quả thực là một nháy mắt che đậy cả bầu trời, tối tăm không ánh sáng.
Cái gọi là mây đen áp thành, cái gọi là cá diếc sang sông, đều thua chị kém em dưới cảnh này. Loại bọ cánh cứng thủy sinh tên là"Hoàng bối" này, có tốc độ cực nhanh, giác hút sắc bén, nhai vỡ xương thịt mà không một chút vướng víu. Càng đáng sợ hơn là bọn chúng không kén ăn chút nào, hình như ngoài nước biển ra, cái gì cũng ăn.
Xác cá, rong biển, rùa, sò, san hô, thậm chí là máu tươi vương vãi của những con cá bị giết chết lúc trước... cái gì cũng không còn sót lại.
Quả thực còn hung ác hơn cả nạn châu chấu.
Nạn châu chấu lướt qua, không còn một màu xanh.
Những nơi bầy hoàng bối đi qua, chỉ còn lại mình nước biển.
Khương Vọng đại khái hiểu vì sao vùng biển này trong veo như thế.
Vùng biển có thể bị bầy hoàng bối bao trùm, đều bị "sàng" triệt triệt để để một lần. Tất cả "Tạp chất" ngoài nước biển đều bị cắn nuốt không còn, vùng biển này muốn không sạch sẽ hết cũng khó.
Dù chỉ có hoàng bối, xem tốc độ bơi và mức độ sắc bén của giác hút lúc trước, cũng có lực lượng tiếp cận cấp độ tu sĩ Nội Phủ Cảnh nhân loại thời nay. Đây là dưới tình huống không biết bọn chúng có năng lực đặc thù gì hay không.
Mà điều đáng sợ nhất vẫn là số lượng của bọn chúng.
Bầy hoàng bối có số lượng hàng trăm ngàn con, lít nha lít nhít càn quét qua vùng biển này, phủ kín hết thảy nơi nhìn thấy trong tầm mắt. Thật muốn bàn luận, thật ra chúng còn khó đối phó hơn lỏa ngư.
Đường đường Thanh Dương tử Đại Tề và tiểu công gia Đại Sở, vừa mới vào Sơn Hải Cảnh, không kịp hiện ra chút uy phong nào, đã lặn rồi lại lặn, tránh rồi lại tránh.
Thực sự cũng không có cách nào.
Nếu có người quan sát từ ngọn núi lơ lửng dò vào ráng mây phía xa, thì có thể thấy cảnh này Cự thú thân cá cánh chim cao đến mấy chục trượng bay qua tầng trời thấp, phát ra âm thanh giống như uyên ương, hút vào một vùng biển. Thuận miệng phun một cái, lít nha lít nhít cột nước mảnh bắn ra từ giữa hàm răng, như giống cây lao, giết chết vô số cá, nhuộm đỏ cả nước biển.
Tiếp theo, mấy chục vạn con bọ cánh cứng chen chúc mà tới, sàng sạch cặn bã.
Bầy bọ cánh cứng đông nghìn nghịt bay qua, chỉ còn lại một mảnh biển xanh thẳm trong veo.
Yên bình, an lành như vậy.
Thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sơn Hải Cảnh dùng hệ sinh thái đặc hữu của nó, để bảo toàn vẻ đẹp của nó.
Lỏa ngư bay, hoàng bối qua, Dương thuỷ dường như quay về yên bình.
Ngay một khắc sau..
Ầm ầm!
Âm thanh như sấm vang lên.
Biển nhấc lên sóng lớn!
Trong chốc lát cuồng phong cuồn cuộn, sóng lớn xếp hàng.
Đó là sóng lớn kinh khủng bậc nào?
Gần như vọt lên trời cao, đơn giản như từng ngọn núi đột ngột mọc lên từ mặt đất, cao chót vót, đứng sững trên mặt biển. Đó là ngọn núi nước, càng là thanh thương phẫn nộ mà biển cả đâm về bầu trời!
Bầu trời phảng phất đều đang run rẩy, vạn dặm ráng mây như đang trốn tránh.
Ngọn núi lơ lửng lờ mờ, xa xôi, gần như không nhìn thấy hình dáng kia, dường như đã sợ đến trốn đi mất.
Trọng Huyền lực gấp trăm lần tại hiện thế, căn bản không có cách nào trói buộc sóng biển nóng nảy này.
"Thấy nó thì thành lũ lụt" lại mang tới một bức tranh cảnh diệt thế như vậy.
Bụp!
Nơi cao, một con côn trùng có bốn cánh một mắt, trực tiếp nổ tung cả.
Căn bản không thể chịu đựng được dư ba thế này.
Trong phù sơn nào đó, một nam tử đang đi bỗng dừng bước, nhăn mày lại.
Người này đầu đội tiến hiền quan, mặc áo dài, hình dạng kỳ lạ cổ xưa, hắn ta nhìn lưng ngón trỏ tay phải của mình, đường vân kì lạ được phác hoạ trên đó, đã thiếu một mảnh lớn.
Đồng thời còn đang không ngừng biến mất.
Hắn ta không nhịn được mở miệng nói: "Sơn Hải Cảnh đồ bỏ mà Hoàng Duy Chân tạo ra quá hung hiểm rồi! Lúc này mới đi vài bước đường? Một ngàn con phi nhãn của ta đã chết đến chỉ còn mười ba con."A không, bảy con"
"Được lắm, ba con!"
Nam tử đi ở phía trước cũng đội tiến hiền quan, nhưng mặc giáp trên người. Một nho quan, một binh giáp, không biết đây là cách ăn mặc gì.
Nhìn kỹ, tiến hiền quan của y lại không phải quan bằng vải thường gặp, mà là quan đúc bằng sắt Thế thì còn kỳ quái hơn.
Trên đời này nào có tiến hiền quan được đúc bằng sắt? Hết lần này tới lần khác đội cùng giáp của hắn, chẳng biết tại sao lại hài hòa hơn rất nhiều.
Thậm chí, khí chất chỉnh thể của nam nhân này chính là như thế, không nói rõ ra được, mà lại hài hòa không giải thích được.
Giống như cặp mắt kia của y, rõ ràng một mắt lớn, một mắt nhỏ, lại cho người cảm giác không khó chịu. Ngược lại, dường như chỉ khi y mọc ra hai mắt lớn nhỏ như vậy, mới có thể coi là bình thường.
Dung mạo tự nhiên không quá cân đối, nhưng cũng thuận mắt không giải thích được.
Thật sự không hiểu ra sao cả.
Nghe tiếng bước chân không ngừng, y chỉ cười: "Cách Phỉ, ngươi đến mức phải trăm phương ngàn kế báo tổn thất với ta như vậy sao? Ta đã nói bồi thường cho ngươi thì sẽ bồi thường, ngươi còn sợ lỗ vốn ở chỗ ta sao?" Lúc này, vẻ mặt vừa xoắn xuýt lại vừa nghiêm túc của Cách Phỉ mới chuyển thành khuôn mặt tươi cười, bước chân của hắn ta cũng bắt đầu đuổi theo: "Vậy cũng không thể báo mò, dù sao cũng phải để ngươi có tính toán trong lòng!"
Người đi cùng thiên kiêu Việt quốc Cách Phỉ đương nhiên chính là Ngũ Lăng của Ngũ Thị Đại Sở.
Phía đông và phía tây của Sở, Việt liền nhau, quan hệ giữa hai nước đương nhiên không được tốt. Nhưng hai người bọn họ lại có vẻ hứng thú hợp nhau. Chuyến đi Sơn Hải Cảnh lần này, Ngũ Lăng còn cố ý mời hắn ta tới. Đi trên đường núi, Ngũ Lăng cũng không trêu đùa Cách Phỉ, chỉ hỏi: "Có thấy vật gì có thú vị sao?"