← Quay lại trang sách

Chương 2253 Dương thuỷ, Âm sơn (2)

Hình như có một ngọn Phù Sơn vỡ ra, hình ảnh bán thân ta nhìn thấy là dị thú Quỳ Ngưu đang đánh nhau với ai, nhưng không phát hiện đối thủ là ai, phi nhãn đã nổ chết. Có một vùng biển bùng lên sóng thần, nhưng không thấy rõ nguyên nhân tạo thành là gì, còn có..

Cách Phỉ đang nói với giọng nhẹ nhàng, bỗng nhiên biến sắc, quay người bay nhanh: "Mau trốn!"

Mặc dù Ngũ Lăng không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng không cậy mạnh, không chút do dự quay đầu lại, bay đi trốn cùng Cách Phủ.

Bọn họ đều là thiên kiêu trẻ tuổi phải kể đến của Nam Vực, lại đều có tu vi Ngoại Lâu Cảnh, tốc độ chạy trốn kinh người.

Nhưng hình như vẫn bị người đuổi kịp.

Sau lưng vang lên âm thanh "Chạy! Chạy!"

"Ai đang nhắc nhở chúng ta chạy?" Ngũ Lăng hơi nghi hoặc: "Nơi này còn có những người khác sao? Sơn Hải Cảnh lớn như thế, không nên đụng phải nhanh như vậy mới đúng."

Cách Phỉ đang bay nhanh, năm ngón tay mở ra, nhấn một cái về phía sau lưng.

Một tiếng "Ầm" nhỏ vang lên.

Hai con sâu màu vàng đất, dài ước chừng ba thước chui ra từ trong bùn đất, đồng thời nhanh chóng bành trướng, mô phỏng hóa thành dáng vẻ của hai người Cách Phỉ, Ngũ Lăng, bay về một phương hướng khác với động tĩnh rất lớn.

"Có một tin tức tốt và một tin tức xấu, ngươi nghe tin nào trước?" Lúc này hắn ta mới kịp nói chuyện với Ngũ Lăng, nhưng vẫn không quên thừa nước đục thả câu.

"Nếu nói chuyện rất mệt mỏi thì ngươi đừng nói? Ngũ Lăng bay nhanh với tốc độ khủng khiếp, âm thanh lại rất bằng phẳng: "Trừ tiền"

"Là Thiên Cẩu!" Cách Phỉ lập tức giải thích.

Ngũ Lăng nghe vậy cũng không nói nhảm nữa, đẩy ra tiến hiền quan bằng sắt trên đỉnh đầu, chỉ một thoáng đã tụ văn khí thành bút lông sói, nắm trong tay. Y viết xuống một nét, khí nối long xà, viết liền một chữ "Tướng" treo giữa không trung.

Binh sát cuồn cuộn nảy mầm từ trong chữ "Tướng" này, hóa thành một chiến tướng giáp đen nhảy ra, vững vàng rơi vào phía sau bọn họ.

Tay cầm chiến đao, sát khí lạnh thấu xương.

Chiếm đường núi, coi là phòng tuyến dự bị.

"Sơn Hải Cảnh dị thú chí" lại viết: Âm Sơn, có thú ở đây. Dáng nó như con báo lông trắng, tên là Thiên Cẩu, tiếng nó như líu líu, có thể ngự hung.

Không phải Cách Phủ và Ngũ Lăng khiếp đảm, thực tế là loại dị thú Thiên Cẩu này, ít nhất cũng ở cấp độ Thần Lâm. Cường giả bên trong tộc đàn chúng, đạt đến cấp độ chân nhân cũng không phải không được. Trong truyền thuyết thời viễn cổ, thậm chí có Thiên Cẩu có thể nuốt mặt trời, ăn mặt trăng, thần thông vượt quá sức tưởng tượng!

"Tin tức xấu, ta đã biết, tin tức tốt thì sao?" Trong tiếng gió phần phật, Ngũ Lăng không nhịn được hỏi."Tin tức tốt đương nhiên là ta biết đỉnh núi quỷ là ngọn núi nào rồi!" Cách Phỉ nói như chuyện đương nhiên nói.

"Ta hỏi ngươi dư thừa rồi!"

Có thể vào Sơn Hải Cảnh, ai mà chưa từng đọc "Sơn Hải Cảnh dị thú chí"?

Lại không có ai là kẻ mù chữ!

Đây mà là tin tức tốt cái chim lông ấy.

Thiên Cẩu chiếm cứ Âm Sơn, quả thực là thường thức.

Còn cần đến Cách Phỉ ngươi nói sao?

Lại không đề cập tới, tổ hai người tiến hiền quan Cách Phủ và Ngũ Lăng đâm quàng đâm xiên trên Âm Sơn. Trong Dương thuỷ, cũng có một cặp thiên kiêu chạy trối chết.

Khương tước gia và Tả tiểu công gia đầu tiên trốn vào trong nước dưới sự uy hiếp của lỏa ngư, tiếp theo lại lặn sâu vào đáy biển vì bầy hoàng bối xung kích.

Nhưng đáy biển vô ngần, nguy hiểm khó dò. Dù cho Tả Quang Thù mang thần thông Hà Bá trong người, nhưng suy cho cùng đó chỉ là một hạt giống thần thông, nên không dám chui vào quá sâu.

Từng điều được ghi chép trong "Sơn Hải Cảnh dị thú chí" thành hiện thực.

Lỏa ngư bay qua, bầy hoàng bối tới.

Bầy hoàng bối gào thét mà qua, ngay sau đó là cơn sóng trào lật tung cả vùng biển!

Ngọn núi nước biển đụng trời, sóng lớn rẽ không.

Bầu trời xinh đẹp với ráng mây vạn dặm đã không còn tồn tại.

Trời và biển đều tối tăm mù mịt.

Trong loại lũ lụt diệt thế kinh khủng này, chợt có tiếng ngâm của Ly Long.

Trong bức tranh miêu tả sự hủy diệt, một con thần long màu đen bỗng nhiên nhảy ra.

Râu, đuôi rồng đều đủ, trông rất sống động. Nó kéo một cỗ xe ngựa lộng lẫy đến cực hạn, nhảy trên sóng lớn!

Xe này lấy bích hà làm nóc, cao lớn hoa lệ, điều khiển sóng dữ chảy xiết, càn quét.

Trên vị trí đánh xe, Tả Quang Thù mặc chiến giáp sắc nước, khoác chiến bào xanh thẳm sau lưng, một đôi mắt vẫn còn ngây ngô, lúc này mênh mông cuồn cuộn như sông lớn.

Y hiển hóa thân Hà Bá, lấy trạng thái mạnh nhất để tiếp quản vùng biển này, lúc thì như thần, lúc thì như ma! Khương Vọng khoác Như Ý Tiên Y trên người, đè kiếm đứng bên cạnh y, tay áo bồng bềnh, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Trên chiến trường, ở một chiếc chiến xa bình thường,"Ngự giả" ở giữa, phụ trách công kích cự ly xa,"Đa xạ" ở bên trái, phụ trách binh khí ngắn ở khoảng cách gần, cận chiến được xưng là "Nhung hữu", đứng ở phía bên phải. Lúc này Khương Vọng đang đảm đương chức phận "Nhung hữu", đương nhiên nếu cần thiết, hắn cũng sẽ không qua loa trong bắn phá đạo thuật cự ly xa.

Huynh đệ hai người cưỡi chiếc thần xa Hà Bá này, điều khiển nộ hải.

Anh dũng tiến lên trong lũ lụt kinh khủng do dị thú lỏa ngư mang đến.

Con sóng như núi đánh ập xuống, gặp Hà Bá mà phân luồng. Nộ hải cuốn ngược, lại chỉ nhẹ nhàng mơn trớn trên thần xa Hà Bá.

Thần long màu đen kéo xe đương nhiên chỉ được thủy nguyên hiển hóa, không phải chân long, nhưng ở trong hoàn cảnh nộ hải gào thét này, thật như có uy thế của thần long!

Không biết qua bao lâu, hai mắt bỗng nhiên tỏa sáng Bầu trời vạn dặm ráng mây, trông như rất gần, thực ra lại vô cùng xa xôi, mờ mịt như phù sơn trong mây mù, còn có mặt biển vuông vức như gương...

Trời trong biển rộng, rộng mở trong sáng Nhìn lại trên chiến xa Hà Bá tiến lên với tốc độ cao, sóng lớn bão táp che khuất bầu trời kia đã bị bỏ lại phía sau, lại chẳng biết lúc nào mới có thể dừng...

Đã rời khỏi khu vực sóng thần rất xa, Khương Vọng nghĩ lại còn rùng mình.

May mắn đi cùng Tả Quang Thù.

May mắn năng lực ngự thủy của Quang Thù đã xuất thần nhập hóa, gần như đạt tới cực hạn của tu vi trước mắt, lại có Thần thông ngự Thủy đỉnh cấp như Hà Bá.

Nếu không hắn quả thật sẽ không ứng phó dễ dàng được như vậy.